Tháng ba, hoa đào nở, một đêm gió xuân, rực rỡ liêu nhân.
Ngày mười lăm, Hoàng đế đem theo phi tần, hoàng tử, cùng với các đại thần xuất cung, hướng về hội săn bắn phía Tây.
Trong cung vắng lặng đi không ít. Hoa đào mềm mại nở rộ trong sương sớm tháng ba nơi cung cấm, cành nọ kề cành kia đung đưa, quang cảnh đẹp đẽ khó tả hết.
Hoa đào bên Nguyệt Tâm hồ cũng bắt đầu hé nụ, cảnh đẹp nhưng giờ đây cũng không có người thưởng. Cố nhân không còn lui tới như xưa, chỉ còn lại một màu hồng trắng kiều diễm nhưng trống rỗng.
Bên hồ, cung nữ Cẩm Vân đứng dưới tán cây đào, mũi chân nhón nhón tỏ ý mất bình tĩnh, ngóng nhìn ra xa. Rốt cuộc cũng có một bóng người đi đến, nàng mừng rỡ, vội vàng vẫy tay. Người kia đến gần, trên mặt nàng treo đầy nụ cười, vui vẻ nói,
"Tỷ tỷ, cuối cùng đợi được người rồi",
Trong tầm mắt chậm rãi hiện rõ thân ảnh Hãn Vân, trên mặt khẽ cười, "Tất nhiên ta vẫn nhớ tới tình nghĩa trước kia",
"Hãn Vân tỷ tỷ, hôm nay tỷ tỷ đã lã tâm phúc nhất đẳng cung nữ bên Quý phi nương nương, sợ là đã quên người cũ rồi...", Cẩm Vân mở miệng, tư vị chua xót. Nhìn quanh một thân y phục vàng nhạt của nàng, vải sa thượng hạng, thêu thùa đơn giản vẫn tinh tế, vẻ xinh đẹp tăng lên mấy phần, mà so với bản thân đang mặc một bộ váy thô ráp tối màu, giống như là so trên trời với dưới đất.
Không khỏi sinh lòng đố kỵ, sắc mặt cũng lạnh đi vài phần, miễn cưỡng giương khóe miệng. Lúc nàng còn ở Mộc Hà cung, địa vị cũng là không kém Hãn Vân đi, nhưng hôm nay nàng lại đang ở vị này đây.
Hãn Vân khẽ kéo tay nàng, có phần để ý, "Sao có thể nói như vậy, không biết muội muội có chuyện gì cần ta làm?", Cẩm Vân do dự, muốn nói lại thôi, sau lại hạ quyết tâm mở miệng,
"Ta muốn quay trở lại hầu hạ Quý phi nương nương, mong tỷ tỷ hỗ trợ tiến cử", Hãn Vân nghe vậy, nhíu mày, do dự đáp, "Quý phi nương nương đổ bệnh đã mấy ngày nay, tâm tình không tốt, cũng không muốn gặp người ngoài",
"Tỷ tỷ tốt của ta a... lãnh cung đây lạnh lẽo đáng sợ, ta sao có thể tiếp tục ngốc ở đây thêm nữa. Không bằng tỷ tỷ cứ mang ta đi, nếu kết quả không thành, ta liền hết hy vọng"
Nhớ đến trước kia nàng vẫn thường xuyên thất hứa, Hãn Vân do dự ít nhiều, tuy nhiên cuối cùng vẫn là khó xử đáp ứng.
Ban đêm, Hãn Vân đưa Cẩm Vân tới Mộc Hà cung, không thấy nương nương trên tiền điện liền hướng phía sảnh đi tới. Từ tiểu viện truyền đến tiếng gió ào ào, liền dừng lại bên ngoài, nhỏ giọng nói với Cẩm Vân, "Nương nương đang luyện kiếm, đợi một chút",
Cẩm Vân nghi ngờ hỏi lại, "Trước kia ta chưa từng thấy nương nương luyện kiếm a",
"Từ khi nương nương đổ bệnh, mỗi đêm đều ra đây tập võ hơn một canh giờ, không cho phép ai quấy rầy, cũng không cho ai lớn tiếng", Cẩm Vân vội vàng che miệng, xuôi tay đứng yên lặng một bên.
Một lúc lâu sau mới nghe tiếng bước chân Trữ Tử Mộc đi ra. Chẳng qua mười mấy ngày, nàng đã gầy gò như trang giấy, trên trán phủ một tầng mồ hôi, từng giọt chảy xuống theo thái dương. Sức khỏe không tốt vì vận động mạnh lại càng tái nhợt.
Cẩm Vân mở to mắt, không dám tin. Trước kia nàng ở Mộc Hà cung một thời gian dài cũng chưa từng thấy nương nương như vậy, nàng vĩnh viễn đều một thân cao quý uy nghiêm, cử chỉ đều toàn vẹn không một sơ hở.
"Quý phi nương nương bệnh còn chưa khỏi đã vất vả tập võ như vậy, nô tỳ sợ là quá sức", Hãn Vân có chút lo lắng, không khỏi mở miệng.
"Hầu hạ bổn cung tắm", Trữ Tử Mộc làm như không nghe thấy, chỉ là mở miệng phân phó. Thấy được phía sau Hãn Vân còn có một cung nữ nhìn có chút quen mắt, nhíu mày. Hãn Vân thấy thế vội vàng quỳ xuống, "Quý phi nương nương, có cung nữ Cẩm Vân đến cầu kiến"
Trữ Tử Mộc có chút tức giận, lớn tiếng quát lên, "Hãn Vân, lá gan ngươi càng lúc càng lớn rồi. Người nào cũng dám đưa đến trước mặt bổn cung", Hãn Vân cúi đầu không dám nhiều lời. Cẩm Vân siết chặt tay, liều lĩnh mở miệng,
"Hồi bẩm Quý phi nương nương, Trường Trữ cung âm lãnh vắng vẻ, nô tỳ khó có thể tiếp tục ở nơi đó...",
Trữ Tử Mộc nghe ba chữ Trường Trữ cung, lại ngây ngẩn cả người, lẩm bẩm, "Trường Trữ cung, ngươi từ Trường Trữ cung tới sao..."
Cẩm Vân cúi đầu, "Đúng vậy, Trường Trữ cung, ngày đó cũng là ở Trường Trữ cung nương nương mang một quản sự cung nữ tới, khi đó nô tỳ cũng đã hết sức quản giáo nàng",
Chưa dứt câu, trong mắt Trữ Tử Mộc đã trào lên đau thương, "Đúng vậy, đúng vậy, là bổn cung mang nàng đi...", là bổn cung đẩy nàng vào hiểm cảnh, là bổn cung hại nàng...Thần sắc bi ai không che giấu.
Hãn Vân nghe giọng nàng run run, ngẩng đầu lên nhìn, thấy sắc mặt nàng như vậy không khỏi sửng sốt, Cẩm Vân lại không biết có nên mở miệng nói tiếp hay không. Do dự, nhưng lại cảm thấy nếu không nói liền bỏ qua cơ hội này, cũng không có cơ hội nào khác nữa, ngập ngừng nói, "Bẩm nương nương, vậy thì... nay cung nữ kia đã bị đuổi về, không bằng nương nương cho nô tỳ thêm một cơ hội, để nô tỳ có thể trở lại Mộc Hà cung hầu hạ nương nương".
"Ngươi nói gì?", Trữ Tử Mộc đột nhiên trừng mắt thật lớn, giơ tay lên chỉ vào Cẩm Vân. Phát giác mình thất thố lại buông tay xuống,
"Ngươi, ngươi nói lại lần nữa",
"Nô tỳ muốn trở lại Mộc Hà cung hầu hạ nương nương..."
"Trước câu này", thanh âm Trữ Tử Mộc khẽ run,
Trong lòng Cẩm Vân nổi lên khó hiểu, cũng đáp lời, "Nay cung nữ kia đã bị đuổi về?"
Tròng mắt Trữ Tử Mộc lấp lánh sáng lên, kích động vui sướng hòa vào nhau, "Ngươi có chắc chắn là người bị mang đi ngày đó hay không? Nếu dám hồ ngôn loạn ngữ, bổn cung nhất định lấy đầu ngươi", lời nói hung ác mà bộ dáng chờ mong, lại ẩn ẩn có chút sợ hãi.
Lời này làm cho Cẩm Vân run lên, cúi đầu thành thật trả lời, "Nô tỳ vạn lần không dám nói bậy, mấy vị chủ tử điên kia, còn có Quý ma ma đều đã nhận được nàng",
Khóe miệng Trữ Tử Mộc giương lên, cười thành tiếng, mắt cũng cười, cười thành một độ cong tuyệt đẹp, dịu dàng rực rỡ như hoa đào tháng ba. Nụ cười này giống như là một cơn gió xuân thổi tới, xua tan mây mù, đem tới ánh nắng. Hãn Vân hoảng đến ngây người. Từ ngày chủ tử đổ bệnh, cơ mặt chưa từng giãn ra, mà trước nay cũng chưa từng thấy nàng cười như vậy, cười thành tiếng, không toan tính, không giả dối. Một nụ cười, một dung nhan tuyệt mỹ, đến kinh tâm động phách.
"Cẩm Vân, ngày mai ngươi có thể lập tức tới Mộc Hà cung. Cứ tới trước, còn Đại Tổng quản, bổn cung sẽ nói chuyện với hắn sau", có thể thấy tâm tình Trữ Tử Mộc bây giờ đột nhiên vô cùng tốt đẹp, đồng ý sở cầu của Cẩm Vân. Đương nhiên Cẩm Vân vô cùng vui sướng, nói lời tạ ơn rồi lui xuống.
Trữ Tử Mộc thấy nàng đi rồi, mới quay lại ngó chừng Hãn Vân, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, chậm rãi nhấn từng chữ, "Thanh Sanh còn sống...", khóe mắt Hãn Vân không kìm được nữa, nước mắt chảy ra, nước mắt rơi xuống nụ cười, "Thật tốt quá, Thanh Sanh còn sống... Tốt quá rồi a...".
Trước kia ở Mộc Hà cung, Hãn Vân luôn để ý tới nữ tử áo xanh kia. Khuôn mặt có lẽ vì chịu khổ nên lộ vẻ yếu ớt nhợt nhạt, nhưng vẫn luôn tồn tại vài phần thâm trầm cô đơn. Lúc chịu hành hạ, nàng luôn không kêu một tiếng, nhìn nàng quật cường như vậy lại làm cho Hãn Vân sinh lòng thương cảm. Thấy nàng đổ bệnh nằm giường liền không do dự chăm sóc chiếu cố, cũng cho nàng vài lời khuyên, quan hệ giữa hai người cũng gần gũi hơn. Cho tới khi Cẩm Vân lấy đi khăn tay cùng vòng ngọc trên y phục Thanh Sanh, trong lòng Hãn Vân lúc đó là đau lòng, là tự trách, luôn thấy có lỗi với Thanh Sanh. Hôm nay thấy nàng vẫn sống, đương nhiên là thập phần vui mừng.
Trữ Tử Mộc thấy Hãn Vân vui mừng đến khóc như vậy, hơn nữa còn có vẻ là vui mừng thật lòng, gương mặt hòa hoãn đi. Vẫn giữ giọng nói trang nghiêm, chậm rãi,
"Chuyện này không thể để lộ ra ngoài, nếu còn ai khác biết được, bổn cung có thể sẽ lấy mạng của ngươi", Hãn Vân tất nhiên là gật đầu đồng ý, cũng không dám nhiều lời, Trữ Tử Mộc lúc này mới an tâm. Bên cạnh nàng có Bảo Thúy, tuy là nhanh nhẹn có cơ trí nhưng thực lòng mà nói, nàng vẫn luôn sợ người này sẽ thành Cẩm Vân thứ hai. Còn Hãn Vân dù không cơ trí bằng nhưng lại trung thành, lại có tình nghĩa.
Thanh Sanh còn sống, đúng vậy, là còn sống, Trữ Tử Mộc vui mừng khôn xiết, cảm giác vui vẻ này thậm chí còn mãnh liệt hơn nhiều so với ngày nàng được thăng làm Quý phi. Thanh Sanh, Thanh Sanh a, trong lòng mình, từ khi nào người đó đã nặng tới mức này rồi đây?
Vốn định lập tức tới Trường Trữ cung, lại sợ đêm đã khuya, nàng cũng không muốn kinh động bốn bề, đành phải kiềm chế kích động trong lòng, còn có vài phần lo lắng bất an.
Định đi tắm nhưng nàng lại trở lại hậu viện đi dạo. Vẻ mặt hoảng hốt không yên của nàng làm cho Hãn Vân cảm thấy càng kinh ngạc. Trữ Quý phi trước nay vẫn yêu thích hành hạ Thanh Sanh, giờ phút này nhìn thần sắc nàng sao lại thấy quái lạ như vậy đây? Biết tin Thanh Sanh còn sống, trong lòng Hãn Vân mừng rỡ, nhưng cũng mơ hồ sinh chút nghi ngờ, nhưng ý nghĩ này quá mức kinh hãi, vượt ngoài sức tưởng tượng, cho nên nàng cũng không dám suy nghĩ nhiều.
---Hết chương 55---
Editor lảm nhảm: Trở lại rồi, sắp trở lại rồi :v Chỉ có điều trở lại "ăn hại" hay "lợi hại" hơn xưa thì chưa chắc kkkk