Cung Loạn Thanh Ti

Chương 90: Tuyệt Tình



"Truyền thuyết kể lại, đêm ấy trời đất dị thường, bỗng nhiên có một đạo sấm chớp sáng rực như hỏa quang xẹt một đường trên trời đêm, cùng với đó là một tiếng nổ đinh tai nhức óc. Ánh sáng chói mắt, vạn vật sáng rõ như ban ngày. Phía sau dãy núi cao chọc trời bỗng nhiên nổi lên kình phong, trời đất nứt ra, cây cỏ rừng rậm đều bị cuốn hết. Nhân gian vẫn nói khi ấy là trời đất khai mở, tiên nhân cùng thượng thần từ trên tiên giới cùng nhau tương trợ, lập nên Chu Hướng, ban phúc cho Đại Chu muôn đời quốc thái dân an. Cũng từ truyền thuyết này, nơi này có tên Lạc Tiên sơn."
Thanh Sanh im lặng lắng nghe, âm thầm quăng cho Trần Đức Khánh một cái bạch nhãn, lầm bầm,
"Chứ không phải chỉ là thiên thạch rơi xuống thôi sao?", dứt lời, đột nhiên có giọt nước từ đâu rơi xuống trên má nàng, hai giọt, rồi ba giọt. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, trời đêm tối đen không sao, mây đen cuồng vũ tụ lại che khuất trăng mờ, dự báo một trận bão sắp tới.
"Sắp mưa, nhanh chân lên chút", Trần Đức Khánh cao giọng hạ lệnh, người ngựa cùng lập tức tăng tốc. Không bao lâu đã tới quan đạo, rốt cuộc trước khi mưa trút xuống cũng đã tới được nơi nghỉ chân.
Hầu Nhi đem thức ăn lên cho Trữ Tử Mộc đang ngồi thẫn thờ trong phòng. Thanh Sanh cùng Trần Đức Khánh và một đám người ngồi dưới lầu, giữa trạm dịch, quây quần bên một bàn rượu và thức ăn, vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ. Ngoài trời, mưa ngày càng nặng hạt, giọt mưa nặng trĩu đập lên mái ngói, tạo nên tiếng vang thanh thúy.
"Hôm đó, tên hắc y nhân kia lao xuống sườn núi, hắn một thân võ nghệ không thể khinh thường, còn hạ thủ độc ác, ta đã thiếu chút nữa phải táng mạng dưới lưỡi đao. May là khi ấy Trần đại ca rút kiếm tương trợ, một chiêu Du long thăng thiên, thẳng tay hạ hắn. Trần đại ca, ơn này tiểu đệ ghi nhớ trong lòng", một nam tử mày rậm, da dẻ khỏe mạnh màu đồng kể lại chuyện hôm đó, trên mặt còn mang theo tia sợ hãi. Hắn đứng lên, giơ chén rượu, một hơn cạn sạch.
"Chén này, ta mời Trần đại ca", lại rót một chén, hướng về phía Trần Đức Khánh.
"Là huynh đệ vào sinh ra tử, còn là bằng hữu, ra tay tương trợ không đáng phải ghi ơn", Trần Đức Khánh cũng nhấc chén rượu cạn một hơn, vỗ vỗ bả vai Tiểu Hổ mà hắng giọng cười to.
Thanh Sanh ngồi một bên, nàng là nữ nhân thôi, đương nhiên không nhiệt huyết sôi trào đến thế này. Nơi hoàng quyền lục cung, nữ tử tranh đấu lục đục, thận trọng tỉ mỉ, mà nơi giang hồ sương gió thì lại là nghĩa khí lăng vân, hào tình vạn trượng.
"Cũng phải nói hôm đó người gặp nguy hiểm nhất vẫn là Trần đại ca. Đại ca hộ giá được nương nương, lại kéo được hắc y nhân cùng rơi xuống vực, quả là trung nghĩa song toàn", lại có một người lên tiếng.
"Được rồi, cũng bình thường thôi, các vị huynh đệ cũng không dễ dàng gì. Uống xong bình này có lẽ nên dừng lại thôi, ngày mai chúng ta còn phải lên đường. Tiểu Hổ, Man Ngưu, hai người các ngươi qua xem đội của Hòa Khánh Nguyên cùng Hắc Kỳ đã ăn gì chưa, nếu chưa, mang cho bọn họ một chút",
"Được thôi", Tiểu Hổ đáp.
"Thanh Sanh, tới đây, uống một chén", Trần Đức Khánh thấy Thanh Sanh ngồi trầm ngâm một bên, gọi nàng tới.
Thanh Sanh khẽ cười, nâng chén hướng về phía hắn, đưa lên miệng nhấp một ngụm nhỏ. Trần Đức Khánh thấy nàng như thế, vươn tay qua vỗ một cái lên lưng nàng,
"Sao nhìn bộ dáng ngươi lại giống như một tiểu cô nương thế kia? Tiểu tử, cạn chén đi", Thanh Sanh liếc nhìn hắn một cái, cũng không thể từ chối, đành phải ngửa đầu một hơi cạn sạch. Để cho thuận tiện, nàng vẫn mặc một thân trường sam nam tử gọn gàng, tóc dài quấn lên búi trên đỉnh đầu, cố định bằng một trụ bạc. Cộng với giọng nói của nàng có chút trầm thấp, cho nên có lẽ Trần Đức Khánh đã sớm nhận định nàng là một tên tiểu tử rồi.
Hơn nữa, các cung nữ đều đi bộ hoặc ngồi ngốc trên xe ngựa, mà nàng bởi vì muốn luyện tập nên chọn cưỡi ngựa, cho nên cũng khó trách hắn nhận sai.
"Đúng rồi, như thế này mới giống bộ dáng nam nhi", Trần Đức Khánh lại hắng giọng cười, thuận tay vỗ thêm một chưởng lên bả vai nàng, gần như là muốn 'quạt' nàng một phát bay ra ngoài.
"Thân thể gầy yếu như vậy, Thái hậu lại phái ngươi tới hộ giá Quý phi a?", Trần Đức Khánh đã thấy nàng từ khi còn ở Dương Châu, cho nên đoán rằng nàng được Thái hậu phái tới.
"Trần đại ca, đừng vỗ nữa...", Thanh Sanh cau mày nhưng cũng không né tránh. Trần Đức Khánh trời sinh tính đôn hậu chân thành, làm người ta dễ sinh hảo cảm. Hắn cười to mấy tiếng, lại vỗ vai nàng, ân cần dặn dò phải tập luyện thêm võ công để thân thể thêm cường kiện. Một hồi nói cười, Trần Đức Khánh lại hòa vào đám nam tử đang ồn ã, nói đủ chuyện trên trời dưới đất.
Thanh Sanh tới ngồi bên cửa sổ, nhìn mọi người ai cũng nhuốm men say, vui vẻ cười nói, nàng không khỏi có chút hâm mộ. Gió đêm lành lạnh trong trẻo lùa vào khung cửa sổ, mang theo mấy hạt mưa bụi, thổi bay sợi tóc rủ xuống bên thái dương của nàng, phiêu dật trầm tư.
---
Đêm khuya dần, mưa cũng ngày càng nhỏ, nhưng rồi bỗng nhiên lại có tia chớp xẹt qua, sấm sét nổi lên, vang vọng khắp núi rừng nơi u cốc. Dư âm lan truyền bốn phía, giống như là có ngàn vạn đạo thiên lôi cùng lúc vang lên phía chân trời xa thẳm.
"Hầu Nhi, gọi Thanh Sanh tới", thần sắc Trữ Tử Mộc có chút tái, núp vào góc giường vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, nghiêm mặt phân phó.
---
'Cốc cốc' hai tiếng, nửa đêm canh ba, lại có người gõ cửa.
"Người nào?", Thanh Sanh vùi đầu vào trong chăn, trả lời tiếng gõ cửa bằng một câu nồng đậm giọng mũi. Nàng có chút chuếnh choáng say, cho nên đặc biệt mệt mỏi.
"Là ta. Thanh Sanh, Quý phi truyền ngươi tới," Hầu Nhi đáp lại.
"Gì chứ... Nói nàng... ta đang ngủ... Không phải, nói nàng ta... không có ở đây...", Thanh Sanh buồn bực miễn cưỡng trả lời. Trên đời có bao nhiêu việc quan trọng, nhưng đối với nàng, lúc này ngủ vẫn là việc quan trọng nhất.
"Thanh Sanh, ngươi mau dậy đi a, đừng chọc nương nương mất hứng", Hầu Nhi có chút sốt sắng, vội vàng đập cửa. Dù thế nào, người cuối cùng chịu trận vẫn là bản thân mình a. Trong phòng vẫn không có động tĩnh, Hầu Nhi bắt đầu dồn dập đập cửa, không ngừng réo tên Thanh Sanh.
"Ngươi vô cùng đáng ghét, có biết không?", Thanh Sanh vẫn còn đang nhắm hai mắt, lầm bầm một câu như thế. Ngáp một cái thật dài, vơ lấy trường sam khoác lên người, lảo đảo đi ra khỏi phòng. Hầu Nhi thấy nàng đi ra, gì cũng không để ý, một đường kéo nàng với phòng Trữ Tử Mộc.
"Nương nương, Thanh Sanh tới", Hầu Nhi đẩy Thanh Sanh vào trong, nhanh chóng rời khỏi.
"Đã hơn nửa đêm, khuya như vậy rồi, không biết nương nương còn tìm nô tỳ là có chuyện gì?", Thanh Sanh cố sức mở mắt, thần sắc cực kỳ không kiên nhẫn, thanh âm có chút quỷ dị, như là oán khí âm lãnh.
"Chăn đệm ở kia, ngươi tự mình trải ra đi. Tối nay ngủ ở đây", Trước kia ở Mộc Hà cung có giường lớn, vừa rộng vừa êm ấm, nhưng ở trạm dịch này, đương nhiên là không có.
Mí mắt Thanh Sanh đã không mở nổi nữa rồi, cũng lười nói chuyện, im lặng tự mình ôm lấy đống chăn đệm trải xuống dưới đất, ngay phía dưới giường. Nằm một lát liền chìm vào giấc ngủ.
Tiếng sấm vang ầm, Trữ Tử Mộc nằm dưới lớp chăn mỏng mà không ngừng lạnh run. Với tính cách trời sinh của nàng, hẳn là nàng đã sớm cho Thanh Sanh một cước rồi, nhưng là bây giờ nàng đối với người kia có tình, còn có thể làm gì được nữa hay sao? Bây giờ, tổn thương Thanh Sanh cũng đồng nghĩa với nàng tự tổn thương chính mình.
Tình cảm, luôn là có sức mạnh ghê ghớm, có thể làm lòng tự kiêu của người ta vỡ vụn, làm người ta có thể phục thấp đến sát đất, trở nên hèn mọn mà lo âu. Ngay cả là Trữ Tử Mộc độc nhất vô nhị, xưa nay luôn tự phụ tự kiêu, cũng có thể trở thành như thế này.
Tiếng sấm xen với những tia chớp lóe sáng, liên miên không dứt. Loáng thoáng nghe được tiếng hít thở đều đều, đoán rằng Thanh Sanh đã ngủ rồi, Trữ Tử Mộc mới nhích từng chút xuống khỏi giường. Gót sen nhẹ nhàng chạm đất, bước tới chỗ Thanh Sanh nằm, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh người kia. Cách sàn gỗ cứng cáp chỉ có một lớp đệm mỏng, không khỏi khó chịu không quen, nhưng cỗ hương cỏ xanh mát lạnh quen thuộc kia lại dần dần vây quanh nàng, làm cho nàng dần lâm vào thư thái mê muội. Hốc mắt không kìm được mà đỏ lên, nhưng nàng cũng không dám dựa vào quá gần, chỉ có thể một tay nắm lấy góc áo Thanh Sanh, một tay ôm lấy vai, người co thành một đoàn, tận hưởng dù chỉ là một chút cái khí tức an ổn ấm áp này, không mấy chốc liền ngủ say.
Lại một đạo sấm chớp vang lên, như thể tiếng hàng ngàn con ngựa cùng lúc hí vang. Từng hạt mưa nặng trĩu lại rơi xuống, đánh lên lớp mái ngói, cộng hưởng với cơn cuồng phong không ngừng đập vào khung cửa sổ. Cuồng nộ của thiên nhiên, ở nơi hoang vu hẻo lánh thế này lại càng đáng sợ biết bao.
Trữ Tử Mộc giật mình tỉnh lại, góc áo nàng nắm trong tay đã không thấy đâu nữa rồi. Đưa mắt nhìn sang, bên cạnh đã không còn bóng người, chỉ còn lưu lại một cỗ hương cỏ xanh nhàn nhàn thoang thoảng. Nàng hít một hơi thật sâu, rúc vào chỗ người kia vừa rời khỏi, phủ lớp chăn lên quá đầu, không kìm nén được mà phát ra tiếng nấc nghẹn, như tiếng khóc của một con thú bị thương. Đè nén mà thống khổ, ủy khuất mà tức giận, Trữ Tử Mộc tự vây mình lại, tự mình phát tiết.
Ngoài kia mưa sa gió giật, trời đen mây tàn, dù như thế nào, ta cũng không có cách nào giữ được ngươi ở bên.
---Hết chương 90---

Editor lảm nhảm:  Đó, ta nói gieo nhân nào gặt quả đó. Nhớ năm xưa sang chảnh, làm "bà nội thiên hạ", nào là hành hạ với hạch sách nữ chủ, giờ từ trên giường phải bò xuống dưới đất nằm cùng mà vẫn bị phũ :vvv  Nói chớ chính ra vụ chung giường, 2 lần thì cả 2 lần Phi đều chủ động đó chớ :v


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.