Cung Lược

Chương 37: Trẫm ghét gương mặt của ngươi, hết lần này đến lần khác ngươi lại cố tình khiến trẫm chú ý, ngươi nung nấu ý �



Vẻ mặt Hoàng đế trông có phần cụt hứng, chào hỏi đám hoàng thân quốc thích vương gia của Mông Cổ của Chuẩn Cát Nhĩ xong, cuối cùng cười nói, “Ngày mai đến bãi săn, tất cả mọi người xuất hết bản lãnh của mình. Săn cho thật giỏi, chỗ trẫm đã chuẩn bị đủ cả rồi, mỗi người đều được ban thưởng. Hôm nay xin cảm tạ, một lát tại Tùng Hạc Trai bày tiệc, sẽ khoản đãi các vị đường xa mà đến.”

Đây là lời ngụ ý giải tán, mọi người nghe vậy lần lượt hành lễ thối lui ra khỏi Nam Mộc Điện.

Tiểu công gia chưa đi, nhìn thấy hoàng đế từ ngự tọa bước xuống vội đi lên nâng đỡ, một mặt nói, “Trong vòng một trăm dặm thần đã an bài cấm quân canh gác, chủ tử xuất hành ắt không ngại. Ngày mai đến bãi săn Mộc Lan, chúng ta nghỉ một đêm ở Miếu Cung, ban nãy đã sai người đến đó chuẩn bị rồi. Chủ tử đi đường vất vả cực nhọc, đêm nay nghỉ ngơi cho thật tốt, giờ Thìn sáng mai chúng ta sẽ xuất phát.”

Hoàng đế liếc gã một cái, mặc dù bọn họ không xem là bạn từ nhỏ, nhưng cũng cùng lớn lên. Lại e ngại hoàng hậu, hắn đối với gã vẫn luôn giống như huynh trưởng yêu quý đệ đệ vậy. Ân Hựu tính cách cà lơ phất phơ, có rất ít thời điểm nghiêm túc như này, xem ra đúng là lớn thật rồi, dường như cũng có thể đảm đương trọng trách.

Hắn gật gật đầu, “Trẫm đã biết, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi.”

Tiểu công gia cười nịnh nọt, “Nô tài theo hầu chủ tử chút nữa ạ.”

Hắn không làm buôn bán lỗ vốn, xum xoe như vậy, trong lòng hoàng đế biết hắn tính toán gì. Muốn mở miệng mượn người ư? Vốn đã tính xong, từ lúc nhìn thấy bọn họ nói chuyện hợp rơ không kiêng kẽ thế kia đã nổi dao động. Hắn không nói gì, ngón tay cuộn lại, trầm mặc.

Tiểu công gia không chịu nổi tịch mịch, hắn nhắm chuẩn thời cơ sáp lên, “Chủ tử… anh rể, đệ có một chuyện muốn cầu ngài.”

Hoàng đế chậm rãi ra khỏi Nam Mộc Điện, phía sau đi theo một hàng tùy tùng. Bước qua trước điện phụ cũng không hề xoay mặt nhìn, bởi vì biết Tố Dĩ có theo phía sau. Trong lòng hắn cũng kiên định phần nàot, chầm chậm nói, “Ngươi vốn không có chuyện không lên Điện tam bảo, lôi lôi kéo kéo thế này, khiến trẫm khiếp đến hoảng đấy.”

“Nào có ạ!” Tiểu công gia ở bên cạnh khúm núm như chó vẫy đuôi, “Ngài là trượng phu của tỷ tỷ thần, đổi lại là người khác thần cũng không khép nép thế này. Hắc hắc, tháng trước Tổng đốc Sát Cáp Nhĩ có tặng thần một con Hải Đông Thanh, con chim kia lại quá lỳ lợm, cứng mềm không ăn, suốt ngày vỗ phành phạch trong lồng, thần thấy cũng nhức đầu. Hai ngày trước hạ quyết tâm muốn huấn luyện, kết quả thần căn bản không phải là đối thủ của nó. Nó nhìn thần chòng chọc, thần đã có chút sờ sợ… Tư trướng bên người ngài, chính là Tố Dĩ từng hầu hạ tang sự a mã thần ấy, nghe nói nhà nàng ấy xuất thân là luyện ưng. Nô tài muốn xin chủ tử, mượn cô nương ấy vài ngày, chờ luyện được ưng rồi sẽ trả lại cho chủ tử.”

Không phải một ngày hay hai ngày, mà là “vài ngày”, hoàng đế lia mắt qua đánh giá gã, “Ngươi đánh chủ ý là đánh tới lên người trẫm? Nàng trên vai gánh nhiệm vụ, đi theo ngươi luyện ưng, chỗ trẫm thì làm sao bây giờ?”

Tiểu công gia nghe ra mùi vị chủ tử gia kháng cự, làm như không có Tố Dĩ, Hoàng thượng không thể ngủ ngon vậy. Không phải còn có hai người khác sao? Tư trướng không có thì có Tư khâm đấy thôi, cũng đâu phải là việc gì khó a!

“Còn nữa, luyện ưng là cả đêm, nàng ấy là một cô nương, cùng ngươi ở trong một gian phòng vài đêm như vậy, sau này danh tiếng còn có hay không?” Hoàng đế liếc xéo gã, một loáng mà trong đầu đã biến hóa thật nhiều suy nghĩ.

* luyện ưng: vì chim ưng tập tính hung dữ, vừa bắt về sẽ luyện bằng cách không cho ưng ngủ, liên tục mấy ngày, dã tính của chim ưng sẽ được giảm bớt.

Tiểu công gia hơi giương miệng, hắn thật không ngờ Vạn Tuế Gia sẽ có thái độ này. Hắn tuy là hoàng đế, bình thường cũng uy nghiêm khiếp người, nhưng trong mắt gã vẫn là người gã muốn thân cận. Hơn nữa a mã không còn, tiểu công gia không có người tâm phúc, cũng bởi vì có ông anh rể đệ nhất thiên hạ này, con đường gã muốn đi cũng có phương hướng. Vạn tuế gia tuy tính tình lãnh đạm, nhưng là người biết nghĩa khí có kiên nhẫn. Huynh ấy lớn hơn gã vài tuổi, lúc nhỏ mình thích quậy phá, Vạn tuế gia thấy mình nhỏ nên luôn nhường nhịn. Sau này lên ngôi xưng đế, gã có vấn đề gì khó khăn cũng đi làm phiền hắn. Nói một cách thẳng thừng hoàng đế ở trước mặt người khác là hoàng đế, nhưng riêng giữa họ, lại giống như người nhà mình vậy, đế vương cũng có một mặt ôn hòa mà.

Tiểu công gia trước nay luôn thuận buồm xuôi gió, trên con đường gã đi chưa từng chạm phải một cái đinh mềm, bấy giờ thật sự có chút mò mẫm không nhìn ra phương hướng.

“Ngài không đồng ý sao ạ?” gã lại xuống nước thêm vài phần, “Chủ tử, van xin ngài, cho đệ mượn đi!”

Hoàng đế nhìn bộ dạng xin xỏ vô lại kia thì có chút căm tức, dứt khoát ném một câu, “Không cho mượn!”

Tiểu công gia mím môi, đắn đo một phen nói, “Chủ tử yêu thương đầy tớ, cái này nô tài biết. Ngài là sợ nàng ấy bị hỏng danh tiếng, tương lai không gả cho người ta được ư? Nếu là như vậy, chủ tử có thể yên tâm, trong phủ nô tài…”

“Ngươi nghe không hiểu lời trẫm ư?” Hoàng đế không cho hắn nói thêm lời nào nữa, một ngón tay chỉ ra hướng Ngọ môn, lạnh lùng nói, “Đi ra ngoài cho trẫm, còn đến om sòm nữa, trẫm trị tội ngươi.”

Tiểu công gia ngây người, ấp úng nói, “Chủ tử…”

Hoàng đế nhấc chân đạp một cước lên mông hắn, “Cút mau!”

Nổi giận lôi đình như này, đủ để dọa bể mật đám người ngự tiền. Bọn thái giám quỳ đầy đất, Tố Dĩ cùng Na Trinh quỳ sấp ở hàng sau cùng, lời của họ nàng nghe không rõ lắm, nhưng nội dung nàng có thể đoán được đại khái. Đêm hôm đó phóng ưng còn nói tốt lắm mà, sao cách mấy ngày đã đổi ý rồi? Nàng không dám lên tiếng, cái trán tỳ sát trên nền gạch xanh. Lén nâng mắt dò xét, Tiểu công gia vẻ mặt ủ dột, ủ ê cúi đầu cúi chào một cái, lê bước thối lui khỏi cửa cung.

Trên mặt Hoàng đế như kết một tầng băng cứng, hắn vẫn luôn chú ý cái người đang quỳ trên mặt đất kia, từ góc độ này của hắn nhìn sang, hơi có một chút động tác cũng nhìn ra ngay. Nàng nhìn lén, rốt cuộc đang nhìn cái gì? Là sợ Tiểu công gia bị phạt, hay vốn chỉ có lòng thích tham gia náo nhiệt?

Nếp nhăn giữa hai hàng mày Hoàng đế càng sâu, sau khi không đầu không đuôi phát tiết một trận, trong lòng lại trở nên trống rỗng. Đến tột cùng là không đúng chỗ nào? Hắn quả thật đã bị ma chứng, tự mình nổi giận, là vì cái gì? Liệu có đáng hay không?

Hắn bước qua, đi tới trước mặt nàng. Đây là đầu sỏ mầm họa, khiến cho hắn tinh thần không yên. Quả nhiên diện mạo này chính là tai tinh (sao chổi), hắn nhớ tới Đông Ly bí mật xuất gia trong chùa Phổ Ninh, đó là vết xe đổ, là bi kịch lớn nhất đời này mà hắn từng gặp.

Cũng là vì gương mặt này!

Hắn mặt không cảm xúc quan sát nàng, “Ngươi đứng lên.”

Tố Dĩ nhìn hai bên, không một ai nhúc nhích, lẽ nào là đang nói chuyện với nàng? Nàng nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên, hoàng đế rũ mắt xuống nhìn nàng, ánh mắt lãnh lệ, “Là ngươi đấy.”

Tim nàng đánh thót, dự cảm sẽ có chuyện, vội thưa vâng, đứng lên cung kính nghe lệnh. Hoàng đế rất tức giận, không nói lời nào, tiếng thở có hơi gấp. Nàng rụt cổ một cái, vô cùng chật vật mà tìm tòi, hai vị tổng quản cũng chổng mông lên quỳ rạp trên đất, không ai có thể nghĩ kế thay nàng, cũng không ai có thể giúp nàng. Hoàng đế bình thường rất ôn hòa nhã nhặn, một khi nổi giận lên lại đáng sợ như vậy! Nàng nuốt nước miếng, “Chủ tử bớt giận, đừng tức giận hại đến thánh thể.”

Nàng còn có mặt mũi khuyên can ư? Hắn càng tức hơn, biết cơn lửa giận này của bản thân đến vô cớ, lại không cách nào khắc chế được. Đanh mặt trừng nàng, hai con mắt nai con chớp chớp kia, vừa sợ sệt vừa vô tội dò xét hắn, trong miệng thỏ thẻ, “Chủ tử làm sao vậy ạ? Chi bằng ngài đánh nô tỳ vài cát bớt giận nhé?”

Hoàng đế nguôi ngoai nửa ngày, đột nhiên cảm thấy cực kỳ mệt mỏi. Chầm chậm thở dài, hắn giơ ngón tay chỉ nàng, “Ngươi thân là nữ quan ngự tiền, rốt cuộc là có còn chút quy củ nào hay không? Nếu không nể tình ngươi ngày thường hầu hạ có công, hôm nay trẫm đã hạ chỉ hàng Kỳ tịch của ngươi, đày đến Ninh Cổ Tháp đóng cọc gỗ rồi.!”

Tố Dĩ không nhớ rõ mình có công khi nào, dù sao vừa nghe lời của hắn đã lắp bắp hoảng sợ rồi, “Vạn tuế gia, nô tỳ sai rồi, về sau không dám nữa ạ.” Nàng vừa nói vừa định quỳ xuống dập đầu, bị hắn một phen bắt được cổ tay, dùng lực cực mạnh kéo một cái, nghiêng ngả lảo đảo bị kéo đi đến cửa.

Xuống thềm son nhắm thẳng đến hướng đông, bước chân gấp gáp, cổ tay thì đau, nàng xuýt xoa la oai oải, “Chủ tử túm chặt quá! Chủ tử kéo nhanh quá! Chủ tử, nô tỳ rớt giày…”

Hắn làm như không nghe thấy, kéo nàng một mạch đến cạnh hồ nước, thuận thế đẩy một cái, khiến nàng loạng choạng. Rõ cũng khổ, mất một chiếc giày mà phải đi xa như vậy, lúc này dừng lại cũng không đoái hoài tới gì khác, trước tiên nhổ nốt chiếc giày kia ra, bấy giờ mới hơi ngửa mặt nói, “Nô tỳ sợ hãi! Chủ tử sao thế ạ? Nô tỳ đầu óc đần độn, xin nghe chủ tử dạy dỗ.”

Giống như bị nhét vào trong một chiếc bình pha lê bịt kín, nỗi bất mãn của hoàng đế thấy được, nhưng không biểu đạt được. Hắn siết chặt quả đấm, một lúc lâu mới mở miệng nói, “Chẳng phải ngươi bị mù mặt sao? Sao lần nào cũng nhận ra được Tiểu công gia? Thế những lần giả vờ giả vịt trước mặt trẫm, tất cả đều là diễn trò với trẫm ư?”

Tố Dĩ ơ một tiếng, “Nô tỳ không dám ạ, nô tỳ gặp Tiểu công gia cũng đã nhiều lần, không nhận ra nữa, nô tỳ đã là đứa ngốc rồi ạ.”

“Vậy trẫm thì sao?” Hắn lạnh lùng nói, “Không có bộ long bào này, liệu ngươi có thể nhận ra không?”

Cái này hiển nhiên là có thể, đến Ngự tiền làm việc, điều quan trọng chính là nhớ kỹ mặt chủ tử, đây là nhiệm vụ chủ yếu của nô tài. Cho nên giống như ăn cơm vậy, một ngày ba lần nhớ đi rồi nhớ lại, cộng thêm đại khái là gần đây nhìn thấy, lúc quên có thể đúng lúc liếc mắt một cái bổ sung, đến giờ không nhìn mặt cũng có thể nhận ra. Nàng ngượng ngùng nói, thật ra chứng mù mặt của nàng là bệnh vặt, nhưng một khi nhớ kỹ người nào, cho dù cách hơn mười năm hai mươi năm cũng sẽ không quên.

Một đại cô nương, sao có thể nói những điều nội tình kia với một nam nhân chứ! Nàng đành phải tóm gọn, “Nô tỳ chỉ cần tập trung nhìn, tuyệt đối có thể nhận ra chủ tử.”

Tập trung nhìn? Thế là nói nếu không tập trung, hay là muốn mặc xác gọi hắn là đại nhân gì gì đó. Sau đó chờ hắn tỏ rõ thân phận, nàng mới có thể trì độn gọi hắn là Vạn tuế gia ư?

“Trong cung nhiều nữ nhân tú ngoại tuệ trung (ngoài đẹp trong thông minh), chưa từng thấy ai ngốc như ngươi.” Hoàng đế nói, hàng mày rậm nhăn lại, “Trẫm tốt tính, khoan dung ngươi đến bây giờ. Còn ngươi từ lúc đầu đụng phải trẫm một lần, rốt cuộc phải làm bao nhiêu lần khinh rẻ trẫm đây? Hôm nay nhiệm vụ còn chưa làm xong, đã lén lút giao tiếp với đàn ông bên ngoài. Theo luật lệ Đại Anh, giết ngươi một lần cũng không đủ. Chẳng những là ngươi, mà cả Ân Hựu, dám “thông đồng” với cung nữ, ngươi có biết tội lớn cỡ nào không? Hắn thế mà lại dám mở miệng, ai cho hắn lá gan lớn như vậy?”

Hoàng đế vốn không phải là loại người dễ gần, hắn đứng ở trước mặt ngươi, ngươi sợ hãi thiên uy cuồn cuội kia, cũng đã đủ khiến ngươi thấp kém đến mức bò rạp trong bùn đất rồi. Hôm nay vẻ mặt chán ghét kia đã khiến Tố Dĩ sợ đến tái mặt. Tâm tư Hoàng đế sâu tựa như biển, nàng ngàn vạn lần không dám nhắc đến chuyện hắn từng nói muốn cùng theo luyện ưng, run giọng nói, “Chủ tử, nô tỳ hồ đồ mới đồng ý giúp tiểu công gia luyện ưng, lúc này hối hận đến xanh cả ruột rồi. Nhưng mà… nô tỳ không hề lén thông đồng cùng với Tiêu công gia ạ! Nô tỳ là người rất an phận, trước nay chưa từng nhìn thứ không nên nhìn, chưa từng nghĩ điều không nên nghĩ. Chủ tử nói nô tỳ như thế, nô tỳ không dám giải thích, chủ tử luôn có đạo lý của chủ tử, nhưng mà… nhưng mà…”

Nàng nhưng nhị hồi lâu, ngẫm lại mình trước nay luôn cẩn thận như dò bước trên mặt băng, trong lòng có chút ấm ức. Nói sao cũng được, sao lại kéo đến chuyện “thông dâm” chứ, đây là tội lớn tru di tam tộc đó!

Con người thông thường sẽ sinh ra sợ hãi đối với những thứ không biết, hoàng đế cũng giống vậy. Hắn không giải thích được nỗi lo sợ nghi hoặc trong lòng, chỉ có thể dùng thái độ cứng rắn mà đối đãi. Xoay người lại nhìn nàng, vươn tay bắt lấy mặt nàng. Khuôn mặt nàng linh lung, mở hai ngón tay, chiếc cằm nhọn vừa hợp với gang bàn tay hắn. Hắn xoay trái phải, nheo lại mắt nói, “Trẫm ghét gương mặt của ngươi, ngươi còn cố tình khiến cho trẫm chú ý, ngươi nung nấu ý đồ gì? Cứ phải khiến cho trẫm cầm dao rạch lên, ngươi mới cao hứng phải không?”

Nước trong hồ sau lưng nàng gợn sóng lăn tăn, trong mắt của nàng hiện lên một tầng hơi nước, nhưng chỉ lặp đi lặp lại, “Nô tỳ không dám. Thưa chủ tử, nô tỳ trong sạch, xin chủ tử tra rõ.”

“Tra rõ?” Hắn đánh giá nàng từ trên xuống dưới, “Tra cách nào?”

Tố Dĩ sợ tới mức tay chân run loạn, “Gọi… gọi ma ma nghiệm thân.”

“Ngươi không sợ dọa người, trẫm còn không muốn phí tay chân đây!” Hắn hừ một tiếng, ném nàng ra như ném một củ khoai lang phỏng tay, “Ngươi đến tuổi rồi, hoài xuân cũng không đáng trách. Nhưng có nhịn chết cũng phải nhịn đến sang năm cho trẫm, nếu khi đó trẫm vui vẻ, có lẽ sẽ cân nhắc thả ngươi ra ngoài lấy chồng. Nếu không ngươi liền giống như những ma ma dạy quy củ trong cung kia đi, thủ thân thủ cho đến chết!”

Đây là tục ngữ nói gần vua như gần cọp sao! Cái gì mà miệng vàng lời ngọc, chỉ cần hắn muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể đổi ý. Đầu gối Tố Dĩ như nhũn ra, cũng may có thân cây cho nàng dựa vào, mới không lập tức ngã ngồi xuống. Nàng đầu óc choáng váng, cố nén tiếng khóc nấc nghẹn, “Dạ, nô tỳ nhớ rõ.”

Hoàng đế càng bực bội, “Ngươi đứng đây kiểm điểm cho trẫm, không có ý chỉ của trẫm, nửa bước cũng không cho dời.” hắn phất tay áo bỏ đi, đi hai bước lại quay đầu, “Lát nữa trẫm sẽ phái người đến canh chừng, ngươi dám thừa cơ gian lận, thì chặt chân ngươi ném cho sói trong núi ăn, nghe thấy không?”

Nàng hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, nhún gối nói dạ, dáng vẻ đáng thương như nàng dâu nhỏ bị ức hiếp. Hoàng đế thấy lại bắt đầu đau đầu, cũng không nhìn nàng, chắp tay sau lưng thẳng hướng Yên Ba Trí Sảng trai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.