Cung Lược

Chương 48



Nàng dùng mặt nhẹ nhàng cọ xát, chỗ kia càng trở nên anh khí hơn. Nàng có chút đắc ý, mặc kệ Tố Dĩ được sủng ái cỡ nào, lúc này đã dâng đến miệng thế này, chỉ cần là một nữ nhân là được. Vạn tuế gia kiềm chế không nổi đâu nhỉ? Không kiềm được mới tốt, có một độ xuân phong này, cho dù chủ tử không phát chỉ, quý chủ nhân cũng không thể ngồi yên mà không quan tâm đến. Hơn nữa, cho dù Vạn Tuế Gia lạnh bạc, đối với lúc lật thẻ bài cũng có thể nhớ chút tình cảm đúng không!

Nàng ngửa đầu nhìn, mặt chủ tử có vẻ hơi nóng ruột, ở loại tình huống này tám phần là khó chịu đến ngứa tim ngứa phổi rồi. Nàng cũng là lần đầu tiên làm loại chuyện này, trong lòng rất căng thẳng, cả người phát run, lúc đứng dậy bắp chân co rút mãi. Miễn cưỡng đứng thẳng, do dự một chút mới đi cởi áo trong của hoàng đế. Vừa chạm đến nút cổ áo, đã bị hoàng đế bắt được tay.

“Cung nữ tự tiến cử chẩm tịch* là phải bị đánh chết.” Hắn nói, “Ai cho ngươi lá gan?”

* chẩm tịch: cái chiếu ngủ, ý chỉ thị tẩm, vì những phi tần thị tẩm phải được quấn trong chiếu.

Quỳnh Châu cảm thấy một chậu nước lạnh giội thẳng lên đầu, xối nàng lạnh thấu tim gan. Nàng trừng to mắt hoảng sợ nói, “Nô tỳ không dám xúc phạm cung quy, nô tỳ cũng là vì chủ tử. Sợ chủ tử… như này, nghẹn hỏng thân mình.”

“Như này? Là như nào?” Hoàng đế đỏ hai mắt cười lạnh, “Ngươi hiểu biết quả thật không ít nhỉ.”

Đóng quân ở vùng hoang vu dã ngoại, thỉnh thoảng từ đồi núi xa xa truyền đến vài tiếng sói tru thê lương. Tố Dĩ ngẩng đầu nhìn bốn phía, tiếng trống điểm canh ba đốc đốc vang tới, thì ra đêm đã khuya. Cách từng tốp cấm quân tuần tra ban đêm giăng giăng khắp nơi, Tố dĩ ở bên này nhìn sang, bốn phía lều vua còn vây đầy ngự tiền thị vệ, khí phái thật giống như muôn sao vây quanh trăng vậy.

Nàng bưng cái khay đi đến lều lớn, đến trước cửa mới nhìn thấy Vinh Thọ đứng ngăn ra đó như trời trồng. Dừng chân lại, ơ một tiếng nói, “Trời lạnh, Đại tổng quản sao lại đứng đây? Đứng canh là công việc của cung nữ chúng ta, ngài đây là?”

Vinh Thọ bước tới trước một bước, giang hai cánh tay, “Dừng lại, chủ tử nghỉ ngơi, Quỳnh Châu ở trong hầu hạ là được, ngươi không cần đi vào.”

Tố Dĩ giơ cái khay trên tay, “Vậy canh hạt sen táo đỏ làm sao bây giờ?”

“Làm sao? Bỏ đi!” Vinh Thọ nhếch khóe miệng cười nhẹ, “Cô nương ngài phải có chút nhãn lực chứ, giờ này ngủ rồi còn ăn uống gì nữa! Lại hỏi tội ngươi đây, rề rà cả nửa ngày, đã làm gì?”

“Ngự thiện phòng không chuẩn bị sẵn canh này, ta phải đến đó làm ngay.” Nàng cũng không phải loại vừa, giương mắt nhìn gã, “Đại tổng quản đến cả máu hươu cũng biết phơi, không phải nói máu hươu cần có táo đỏ nuôi ư, điều quan trọng như vậy sao trước đó không thông báo trước ngự thiện phòng chứ? Ngài muốn trị tội ta,vậy cũng không đúng a!”

Vinh Thọ hắc một tiếng, mở miệng toan lý luận với nàng, bên trong Quỳnh Châu đã vén rèm đi ra ngoài, điệu bộ rấm rứt chực khóc, sắc mặt không được tốt. Vinh Thọ đã biết bảy tám phần, trong lòng ảo não không thôi, không còn cách nào, đành hỏi, “Chủ tử an nghỉ rồi hả?”

Quỳnh Châu chỉ ừ một tiếng, quay sang đờ đẫn nhìn Tố Dĩ, “Chủ tử cho gọi cô vào đấy!”

Huyệt thái dương Vinh Thọ nhảy tưng, quay qua nhìn Tố Dĩ, nha đầu kia lui bước ra sau, “Không phải đã ngủ rồi sao, còn gọi ta vào làm gì?”

Vinh Thọ nổi lửa trong lòng, đúng thật là uy nghi của thiên tử không phải thứ nô tài có thể tính toán. Đầu gã bắt đầu đau, chép miệng quát lên, “Đừng cãi vặt nữa, chủ tử gọi, ngươi còn không dám đi? Nhanh chân lên, chưa nghỉ thì đúng lúc hầu hạ uống canh, mau đi đi!” Nhìn nàng vào cửa mới kéo Quỳnh Châu qua, thấp giọng hỏi, “Rốt cuộc sao lại thế này? Thất bại ư?”

Quỳnh Châu mặt như đưa đám nói, “Vạn tuế gia nói cung nhân tự tiến chẩm tịch phải rơi đầu, cũng không quở trách ta cái gì, cứ như vậy mắt lạnh nhìn ta, ta thật sự ngượng không chỗ trốn. Công công, ta không có cái mệnh này, ta cũng chấp nhận rồi. Dù sao xảy ra chuyện này, sau này không còn mặt mũi gặp chủ tử nữa. Ngài điều ta đi đi, ta chết cũng không muốn lại ở ngự tiền nữa đâu!” nói đoạn bưng mặt nức nở.

Vinh Thọ cau mày suy nghĩ, lần này tạm thất bại, không muốn thừa nhận cũng không được, vị này quả thật không có mệnh làm nương nương. Ở mấy việc vụn vặt thì chiếm được tiện nghi lắm, cuối cùng vẫn chẳng làm nên trò trống gì. Nàng che miệng khóc, thanh âm xen kẽ từ trong ngón tay bay ra, hù Vinh Thọ điếng người, “Bà cô à, ở bên người chủ tử chịu chút thiệt thì thế nào, đáng cho cô muốn chết muốn sống vậy sao! Đừng khóc nữa, để bên trong nghe thấy gánh không nổi đâu.” Gã bực mình, qua quít xua tay, “Còn chưa rõ lát nữa thế nào, cô về lều nghỉ tạm chút đi, ở đây không còn chuyện của cô nữa.”

Quỳnh Châu thút thít bỏ đi, Vinh Thọ khoanh tay kề sát tới, dán lỗ tai lên tấm lều da trâu, vì không gian bên trong quá lớn không nghe rõ được. Nhìn một vòng đều là quan binh, gã cũng không dám nghe lén vách lều, dù sao thích thế nào thì thế đó đi!

Lúc Tố Dĩ đi đến, giường Cửu Long đã buông màn, một tầng rèm lụa màu vàng hơi đỏ, một tầng màn hoa khảm tơ vẩy mực, trùng trùng ngăn trở tầm mắt, không nhìn thấy tình hình bên trong. Nếu đã gọi nàng đi vào, chủ tử không lên tiếng nàng không thể đi, bưng canh táo đỏ không biết làm gì, do dự một lát đành đặt xuống, tự mình lui qua một bên đứng hầu.

Hoàng đế dĩ nhiên đã nghe thấy tiếng động, nằm ngửa trên giường, trong lòng khó nhịn như chảo dầu sôi. Lăn qua lộn lại như bánh nướng áp chảo, nơi nơi đều khó chịu. Nam nhân vào lúc này ai nín được, tính toán đã hơn một tháng không lật thẻ bài, đã đôi sơn tích hải (chất cao như núi tích nhiều như biển), thảo nào khó chịu như vậy. Hắn bứt rứt không sao kể xiết, hốt nhiên tung chăn ngồi dậy, cúi đầu nhìn nhìn, thật sự không còn cách nào, đã ngẩng đầu khát thành bộ dạng này, mình nhìn mà cũng thấy ngượng thay.

Tố Dĩ đang ở bên ngoài, chỉ cách hai tầng màn che. Hắn đối với Quỳnh Châu nửa điểm hứng thú cũng không có, nhưng nàng thì khác, hắn muốn nàng như điên vậy. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, hắn tựa hồ là để ý đến nàng. Nha đầu kia ngốc nghếch lại biết chọc người cười, nửa đời trước hắn chưa từng gặp qua người có khả năng này. Hắn liếm liếm môi, hít thở hai cái thật sâu. Cũng bởi vì động tình với nàng, nên hắn cảm thấy mình càng không thể ép buộc nàng. Nàng ghét hoàng cung, có lẽ còn ghét cả vị hoàng đế là hắn đây, cứng rắn giữ lại thì làm sao? Nàng ngoài miệng không nói, trong lòng khẳng định là hận chết hắn. Hận hắn bẻ gãy đôi cánh Hải Đông Thanh của nàng, hận hắn cắt đứt con đường trở về Ô Lan Mộc Thông của nàng.

Hắn nằm phịch xuống, lần nữa nhíu mày. Hắn không phải loại người vừa sốt tình là sẽ mặc kệ tất cả, điểm này hắn khác biệt với những ông cha chú bác của hắn. Cao Tổ chết vì tình bởi Đôn Kính quý phi, Thái thượng hoàng vì Thái hậu mà buông tha đế vị, hắn đã thấy nhiều ví dụ thất bại như vậy, đối với cái gọi là tình yêu cũng ôm thái độ kính nhi viễn chi(đứng nhìn từ xa). Huống hồ Tố Dĩ có diện mạo giống Thái hậu, đây chẳng phải là cái vòng lẩn quẩn nực cười ư? Hắn không thích Hoàng thái hậu nhưng thích Tố Dĩ, sự tình mà chọc đến trước mặt Thái hoàng thái hậu, kết quả thế nào hiển nhiên rõ ràng, Hoàng tổ mẫu tuyệt đối sẽ không cho phép, gương mặt kia vốn ngưng tụ hai đời cừu hận, vì vậy cho dù Tố Dĩ được lâm hạnh, trong cung cũng không thể có danh phận.

Tự dùng tay xoa giải hai cái, vẫn chưa được, hoàng đế thật mệt mỏi, cảm thấy đời hắn trước nay chưa từng khó chịu như lúc này. Cân nhắc đắn đo mãi, chống khuỷu tay nhấc người lặng lẽ vén màn. Nàng đang đứng dưới chiếc cung khảm sừng chếch đối diện, ngẩng cổ nhìn chất liệu gỗ của cánh cung, ánh mắt trong suốt không gợn sóng, hoàn toàn không có cái sự khốn nhiễu khó mà nhe răng của hắn.

Hoàng đế nhụt chí ngã người nằm trở lại, dùng tay nện xuống giường, rầm một tiếng, khiến người ở nơi đó cả kinh bay cả hồn phách.

“Chủ tử?” Tố Dĩ thử thăm dò gọi, “Chủ tử bị bóng đè ạ?”

Hoàng đế không nhịn được, tức tối nói, “Ngươi mới bị bóng đè!”

Nàng cong cong môi, không dám đáp lời.

Hoàng đế ở trên giường liên tục đánh, tiếng ván lát giường bị đánh vang lên rầm rầm. Tố Dĩ hoảng hồn, nàng xoa xoa tay chạy đến trước giường, “Chủ tử rốt cuộc làm sao vậy? Ngài đừng dọa nô tỳ, người không thoải mái chỗ nào, nô tỳ gọi ngự y cho ngài. Ngài chớ chịu đựng, có bệnh thì phải chữa. Hay là ngủ không được khó chịu? Máu khô uống cũng không được sao ạ?”

Có bệnh đúng là phải chữa, nhưng lúc này “thánh thủ” chẳng phải ai khác, mà chính là nàng đó!

Hoàng đế không quản được nhiều như vậy, hắn vừa xấu hổ vừa phẫn hận, đem nửa tấm màn vung lên nhét vào dưới chăn, trầm giọng nói, “Ngươi qua đây.”

Tố Dĩ thấy hoàng đế nghẹn đến mức đỏ cả mặt, vội quỳ lên bàn đạp chân, lê gối tới, bấu lên mép giường ân cần hỏi, “Chủ tử ngài nóng ư? Nhìn cả đầu đầy mồ hôi này! Nô tỳ đi vắt khăn lạnh lau cho ngài một lúc có được không?”

“Quỳ yên đó.” Hoàng đế thở phì phò quan sát nàng, dáng người hoàn mỹ này, dưới ánh nến mông lung mi mắt như họa, càng khiến hắn ngứa ngáy khó chịu như bị mèo cào. Hắn bóp chặt cổ tay nàng kéo tới, “Trẫm hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý đi theo trẫm hay không?”

Nàng nghẹn họng nhìn trân trối, “Chủ tử nói vậy là ý gì?”

Hoàng đế chật vật nhắm mắt, “Bới tóc, thị tẩm, ngươi có nguyện ý hay không?” (con gái khi đã lấy chồng thì phải bới tóc)

Nàng a một tiếng, đáng thương ấp úng, “Nô tỳ làm trâu làm ngựa cho chủ tử đều được, nhưng bới tóc… cái này không ổn lắm.”

Hoàng đế thất vọng cùng cực, loại sự tình này vốn không nên hỏi nàng, nàng cũng đâu phải là Quỳnh Châu, có thể đáp ứng mới là lạ! Hắn nóng như thiêu như đốt, cổ áo trong mở rộng, cơn nóng từ cổ quanh co lượn xuống, gần như muốn thiêu chín cả người hắn vậy. Cật lực quay mặt chỗ khác than thở, “Ngươi ghét trẫm đến vậy sao…”

Trái tim Tố Dĩ co thắt, không biết cớ sao lỗ mũi cay cay. Bộ dạng ủy khuất này của hoàng đế thật khiến nàng không dễ chịu, dùng máu hươu sẽ làm tâm thần mê loạn, nàng là người biết rõ, càng không thể gật đầu ngay tức khắc. Nàng ngẫm nghĩ, tìm ra lý do chính đáng, “Nô tỳ không dám ghét chủ tử, nhưng ông ngoại nô tỳ mới mất, theo lý nô tỳ còn đang để tang, không thể hầu hạ chủ tử, xin chủ tử thứ tội.”

Đang chịu tang không thể hầu hạ, pháp luật thay đổi qua mỗi triều đại, nhưng điều này chưa từng sửa đổi. Một câu này chặn nghẹn miệng hắn, thật đúng là nàng mà! Hoàng đế suy cho cùng vẫn là hoàng đế, ở trước mặt nô tài tội gì phải giả trang? Hắn quay mặt lại, sáng quắc nhìn nàng, “Thân thể không thể đụng, vậy thì dùng tay.”

Tố Dĩ xấu hổ run rẩy, tám trăm năm chưa từng nghe nói làm nha hoàn còn kiêm cả phục vụ cái này. Dùng tay? Dùng kiểu gì? Nàng run rẩy, lắp bắp nhìn hắn, “Nô tỳ ngu ngốc, nô… nô tỳ không biết…”

Nàng lui ra sau, sắc mặt trở nên trắng bệch. Hoàng đế tự động quên những thứ kia, thấp giọng dụ dỗ, “Nghe lời, tới đây.” (trời ơiiii…. dụ dỗ đó nha:))))

Đây là tân bí hầu hạ nam chủ tử, người khác nhất định cũng đã gặp qua. Tố Dĩ nuốt nước miếng dịch đầu gối, hai tay run rẩy thò lên, thò một nửa dừng lại, nàng thấy không có nơi xuống tay, nàng không biết làm gì cả.

Hoàng đế nắm tay nàng kéo vào trong chăn, loay hoay sột soạt một trận, sau đó dẫn dắt nàng nắm lên một chỗ. Tố Dĩ kinh ngạc, bởi vì cách đệm chăn nhìn không thấy, chỉ cảm thấy nơi đó nóng hổi, hình dáng giống như chày cán bột mà bà vú hay dùng trong nhà, trơn tuột, có hơi to, một tay cầm không xuể. Nàng muốn hỏi hoàng đế đây là cái gì, nhưng thấy mặt hắn càng đỏ hơn, khóe mắt đuôi mày điểm chút xuân ý, là bộ dáng tiêu hồn mà nàng chưa từng được thấy.

Trên bàn cao, cây nến có lẽ cháy gần hết, bấc đèn nhảy lên, đột nhiên tắt phụt, trong lều lớn nhất thời tối lại. Tố Dĩ thở phào, tắt vừa hay, cả hai đỡ phải lúng túng. Hoàng đế dạy nàng xoa nắn thế nào, ở một trình độ nào đó mà nói nàng đúng là một nô tài giỏi rất siêng năng, làm gì cũng tận tâm tận lực. Sau đó nàng nghe thấy hoàng đế rên một tiếng rất khẽ, nàng lập tức đổ mồ hôi lạnh, xấu hổ vô cùng cực.

“Nô tỳ làm chủ tử đau ạ?” trong bóng đêm, giọng nàng mỏng như một làn khói, có loại cảm giác như tiếng thỏ thẻ kể chuyện trong giường tre.

Hoàng đế hô hấp nặng nề, ưỡn lưng phối hợp với nàng, lại cảm thấy chỉ như vậy còn chưa đủ, dù sao cũng không nhìn thấy được gì, dứt khoát vén chăn ngồi dậy.

Tố Dĩ ngượng đến váng cả đầu, nàng có ngốc cỡ nào, đến hiện tại cũng phải biết đó là cái gì rồi. Vạn tuế gia thật không biết xấu hổ, sao tự dưng bảo nàng làm cái chuyện này chứ! Nàng vẫn còn là hoàng hoa đại khuê nữ đó nha, sau này thật không có mặt mũi gặp người rồi. Nàng uất ức chết mất thôi, lại cảm thấy đừng chấp nhặt với người bị dược làm mê tâm. Chủ tử ngày thường rất trang nghiêm đứng đắn, rất có thể thống đó, nàng cũng không hy vọng xa vời gì khác, chỉ cần sau này đừng làm loại chuyện này nữa là được.

Hoàng đế như bị đặt trên đống lửa, cảm giác sắp tới đỉnh, nhưng cứ thấy còn thiếu thiếu một chặng đường. Tay nàng rất mềm mại, nàng cũng rất thông minh, trong bóng tối giác quan kích thích càng mãnh liệt, so với bất cứ lúc nào còn mãnh liệt hơn. Có nữ nhân ở bên cạnh, mà trong ngực lại trống trải như vậy! Hắn vươn tay mò mẫm, “Tố Dĩ…”

“Dạ, có nô tỳ.” Giọng nàng vẫn rất trong trẻo, “Chủ tử chuyện gì ạ?”

“Đừng nói chuyện.” Hắn mò tới vai của nàng, kéo nàng về phía mình.

Tố Dĩ quỳ thẳng người lên, hắn sáp tới ôm cả người nàng, hơi thở dốc phả lên nửa mặt nàng. Tim nàng xoắn quít lại, hắn thấp giọng rên rỉ, nàng mặt đỏ tía tai, tay cũng không dám ngừng lại. Hắn dần gấp rút, túm tay nàng lôi kéo, đương lúc nàng bần thần, hắn bèn hôn lên mặt nàng, sau đó dán tại môi nàng.

Tố Dĩ bỗng chốc chấn động cả người, giống như ầm ầm một tiếng sét nổ ngay trên đỉnh đầu, nàng đầu óc trống rỗng, quả thật sợ đến choáng váng. Trên tay dính ướt nhầy nhụa, hắn ôm lấy cả người nàng, chậm rãi thở ra một hơi dài…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.