Hoàng thượng nhanh chóng nắm bắt được chứng cứ độc hại long duệ, và đấy đương nhiên là kết quả đạt được nhờ khổ tâm sắp xếp ba năm nay của Phi Tâm. Thái hậu xử lý cung nữ hạ độc, nhưng vẫn còn có những người được Phi Tâm yểm hộ che giấu. Tất cả văn tự kỷ lục? bị xóa sạch, ngự y cũng chết tại nhà, bề ngoài không có dấu hiệu gì liên quan tới thái hậu, nhưng một người mất lý trí, sắp đặt mọi việc trong lúc hoảng loạn sẽ rất khó chu toàn, khó tránh khỏi sơ hở. Huống hồ có người biết trước tiên cơ vẫn đang đứng bên ngoài quan sát.
Hoàng thượng tất nhiên sẽ không xử trí thái hậu, y chỉ giúp bà ta dàn xếp ổn thỏa, Lệnh Tông Đường cũng đành giấu nhẹm vụ việc này. Nhưng việc này khiến họ nảy sinh vết nứt không thể nào tu bổ lại được, thái hậu vì điểm sơ hở này mà triệt để nản lòng thoái chí. Ninh Hoa Phu Nhân càng khiến người ta kinh ngạc hơn, ngạc nhiên lẫn sợ hãi, đứa bé sinh non, một bé gái gầy còm, khí mạch không đủ, tâm cơ vô lực, hoàng thượng phong là Khang công chúa, ngụ ý mong muốn sớm ngày khôi phục. Đứa bé là trưởng nữ của hoàng thượng, người mẹ thân phận cao quý, theo lệ phải được phong làm Thụy Nguyên công chúa. Hành động này của hoàng thượng, ai nấy hiểu rõ trong lòng, mẹ đứa bé có liên quan tới việc mưu hại long duệ, đứa bé này nào được tôn quý đến đâu!
Mùa thu năm nay xảy ra quá nhiều việc, thiên thu thái hậu vừa qua, lại đột nhiên có việc phát sinh. Nhà họ Nguyễn điêu linh, Ninh Hoa Phu Nhân ở ẩn trong cung không gặp ai, thời kỳ sủng vinh đã dứt.
Cuối năm, để an ủi nỗi đau mất con của Chiêu Hoa phu nhân, nhưng vì vụ án này không thể phán rõ, nên hoàng thượng đã gia phong Chiêu Hoa phu nhân làm Đức Phi, và cũng ban cho cô nghi lễ hoàng kim hồng đỉnh, được mặc áo đỏ. Lễ nghi sắc phong hoành tráng, thậm chí còn long trọng hơn cả khi Phi Tâm được sắc phong. Theo lệ Cẩm Thái, sau khi lập hậu sẽ có kim sách kim ấn, phong phi thì chỉ có kim sách, không kim ấn, nhưng hoàng đế vẫn ban tặng phương ấn cho Đức Phi, đồng thời chuẩn cô ta cùng chấp trưởng hậu cung với Phi Tâm.
Đương nhiên, lúc ấy Lâm Hiếu cũng không nuốt lời, âm thầm tặng Phi Tâm một số lượng vàng bạc, và tất nhiên số vàng ấy hoàn toàn lọt vào trong túi hoàng thượng, Phi Tâm chẳng qua thay y gánh cái tên mà thôi.
Từ tháng 11 trở đi, sau khi ném vỡ cốc trà ở chỗ Phi Tâm, hoàng thượng không qua đó nữa, liên tục 20 ngày đều đến Lại m Cung. Phi Tâm cũng biết mình đã đến bước đường cùng rồi, nay cũng đến lúc mọi quyền hạn, cấp bậc đều nhường Tuyết Thanh. Nói là cùng chấp trưởng hậu cung, cô thường theo ý Tuyết Thanh, chưa bao giờ phát biểu ý riêng.
Cũng nhờ thế, ngày tháng của cô nhàn hạ rất nhiều. Chuyện tết nhất có Chấp Hành, Cư An chấp trưởng, Đức Phi giám sát, bọn họ làm gì Phi Tâm cũng gật đầu, hậu cung vẫn oanh bay bướm múa, Tuyết Thanh do được hoàn thượng an ủi nên đã dần khôi phục, và sau kỳ đại phong lại càng tươi tắn hơn. So với việc mất con, thực ra ân sủng của hoàng thượng mới là liều thuốc tốt nhất, và điều Tuyết Thanh muốn, cũng chỉ là thế.
Trải qua nạn này, càng hiểu rõ hơn tầm quan trọng của quyền lực, huống hồ mùa xuân năm nay mới có 18 phi tần vào cung, ai cũng không thua kém ai. Nhưng cô ấy không phải Phi Tâm, cái cô ấy cần là tình yêu của hoàng thượng. Càng muốn càng nhiều, sự chiếm hữu ngày càng mạnh mẽ. Dù Phi Tâm biết như thế thì sớm muộn hoàng thượng cũng chán ghét, nhưng cô lại không thể khuyên, nếu lỡ khuyên răn, không chừng lại trở thành đố kỵ ganh ghét thì sao?
Hậu cung trước giờ vẫn là gió chiều nào theo chiều ấy. Dạo trước gió thổi về phía cô, nay bắt đầu thổi về Lại m Cung. Cúc Tuệ Cung yên ắng hẳn, Phi Tâm bình chân như vại, nhưng Tú Linh đã có chút hối hả. Hiện nay trung cung vẫn còn bỏ trống, Đức Phi khí thế hùng mạnh, không đảm bảo được ngày nào lại có mang. Nhìn thấy Phi Tâm cứ ngày đêm ăn rồi chờ chết, cô nhìn đã thấy hoảng, dăm ba bữa lại càu nhàu bên tai Phi Tâm.
Vào đại tiệc tân niên, Hoa Mỹ Nhân vừa được sắc phong năm nay đã hiến vũ cho hoàng thượng. Hoàng thượng trông rất vui mừng, các phi tần khác cũng không chịu thua, tối nay thái hậu rời tiệc sớm, với lại hoàng thượng đã lâu không đến các cung khác, tháng 11 thì cứ ở liền hơn 20 ngày trong Lai m Cung. Nhưng từ tháng 12 thì bắt đầu trở lại như cũ, hơn nữa Đức Phi đã khỏe dần, đoán là hoàng thượng sẽ đến các cung điều đặn như xưa, nên không khí náo nhiệt hẳn.
Hoa Mỹ Nhân nhảy múa, Linh Tần gãy đàn, hát một đoạn nhạc. Giọng hát cũng chẳng có gì, nhưng ca từ khiến Phi Tâm cảm thấy bất nhã, lang tình thiếp ý, tình tứ miên man. Cái gì mà một sợi tóc xanh, đoạn đường miên miên, cô nhạn chờ gặp cơn gió, nhớ người đẫm nước mắt. ….Không biết Linh Tần này lấy từ đâu ra để đến trình diễn trước điện.
Ai ngờ hoàng thượng lại thích màn này. Phi Tâm càng thấy khó nhìn, y lại càng thích thú, cứ khen ngợi suốt, khiến phi tần ngày càng mạnh bạo. Chờ Hoa Mỹ Nhân nhảy múa xong, Ngô Mỹ Nhân lại càng quá đáng, vạt áo hở lộ cả ngực, trên đó còn vẽ một đóa hoa đào cực kỳ diễm lệ. Dù rằng chỉ là gia yến trong nội cung, không có người ngoài, nhưng thái giám cung nữ hầu hạ không ít, nếu không phải Phi Tâm nay thân mình còn lo chưa xong thì nhất định đã cả gan rời khỏi trước.
Phi Tâm cảm thấy bất nhã, Lâm Tuyết Thanh thì ganh ghét bọn người như cuồng phong bão táp ấy, vì hiện cô vừa khỏi cơn đại bệnh, chưa có cơ hội thi triển, huống hồ tháng ngày trong cung, phải biết cái lợi cái hại. Cô và Phi Tâm ngồi cùng ghế, đều ở phía dưới hoàng thượng, thấy cảnh này, cắn răng tức tối. Phi Tâm từ từ uống rượu, trong lòng suy ngẫm cách thoát thân, theo kiểu này, không đến nửa đêm chắc cũng không tàn tiệc.
Thực ra hôm nay cô đã có chuẩn bị, dạo này nhàn nhã, Tú Bình trong cung cô có thói quen cắt giấy ngày tết, Tú Bình là cao thủ trong lĩnh vực này. Phi Tâm nhàn nhã, bèn theo cô ta học cắt rồng bay trên tường, định thừa lúc năm mới chúc mừng y. Y vui mừng, sau này biết đâu sẽ ban cô ân điển đó. Nhưng hôm nay nhìn cảnh này, cô mà lấy ra chắc cũng bị chê bai. Y thích phụ nữ phóng túng to gan, người cổ hũ như cô nhìn thấy đã ghét. Hậu cung mỹ nữ như vân, cô cũng không bàn tới đoan trang hay không, trong lòng cô tự hiểu, dù cô có giống những người này, hoàng thượng cũng chẳng thèm để ý, trước kia để cô đắc sủng vì y cần mượn cô đặt bẫy. Nay y đã thành công rồi, càng không thể có thiện cảm gì với cô.
Thêm nữa, cô vào cung là do giống Tuệ Phi, và hoàng thượng vốn chẳng ưa Tuệ Phi, chỉ là thuận tiện muốn làm thái hậu mất cảnh giác thôi. Từ khi cô vào cung, đã trở thành một phần của kế hoạch, kế hoạch hoàn thành rồi thì phần đặt trong cung này chỉ là cái đinh trong mắt mà thôi.
Trước kia cô còn tưởng rằng, chỉ cần mình chấp cung có quy tắc, y tự khắc sẽ dần dần xem trọng cô. Nay cô cũng hiểu rồi, cô chấp trưởng tốt hay không thực ra đối với y mà nói cũng không quan trọng, chỉ nhìn vào việc thụ ấn của Đức Phi là hiểu. Trước giờ chỉ một mình cô ôm mộng hảo huyền!
Tú Linh bảo cô không chịu cầu tiến, thực ra không phải, là cô đã nghĩ nát óc, nhưng sau cùng cả hai bên đều không cập bến. Tuyên Bình Triều không phải Khang Định Triều, Tuyên Bình Triều cũng không cần Hiền Phi, Tuyên Bình Đế cũng không phải Khang Định Đế, bản thân y là một người rất giỏi bày mưu, là bậc quân biết dùng người. Hậu cung chỉ là trò vặt vãnh với y, y muốn làm cho sóng lớn ngất trời cũng được, muốn bốn bề lặng gió cũng được, chẳng cần đến Hiền Phi giúp y coi trông.
Cô ngày càng cảm thấy vô vị, uống liên tục mấy ly, chuốc đến mặt mày đỏ bừng, lồng ngực khó chịu thì sẽ có cái cớ. Cô mới khẽ đứng lên, đã nhìn thấy ánh mắt Vân Hi như lưỡi dao sắc bén đang quay về phía cô, ánh nhìn khiến cô choáng váng nửa tỉnh nửa say. Mông đã nhích khỏi vị trí, giống như muốn xuống dưới điện trợ hứng vài điệu nhảy.
“A, Quý Phi cũng có hứng muốn nhảy một điệu cho trẫm xem à? ” Lời châm chọc của y khiến cô hơi run, vẫn chưa lên tiếng, Đức Phi bên cảnh đã đẩy cô một cái, sau đó nói: “Hoàng thượng, hôm nay là đêm 30. Quý Phi tỷ tỷ múa chắc chắc sẽ rât tuyệt! ” Cô đang sầu não không nghĩ ra cách áp chế bọn đàn bà kia, nay vừa đúng mượn Phi Tâm lấn áp khí thế bọn chúng. Trong cung đều biết, Quý Đức song phi hệt như hai ngọn núi, tiếc là họ chung sống yên hòa, nay lại cùng chung vai vế, Quý Phi muốn nhảy múa, ai dám làm loạn? Thoáng chốc trong điện yên ắng cả.
“Bẩm hoàng thượng, thần thiếp không biết múa. ” Phi Tâm cúi mặt, hôm nay cô uống nhiều ly, có chút say, cũng vì thế mà khiến cảm xúc ức chế của cô khó lòng kìm nén nổi. Tú Linh phía sau đã hớt hãi, nghĩ Quý Phi cứ thế mãi, đứng trước hoàng thượng thì cứ luôn nhát gan, như đang sợ người ta tìm thấy điểm tốt của mình. Cô vội vàng sát đến gần, to gan nói: “Nương nương không nên quá khiêm tốn, huống hồ hôm nay là đêm 30 tết, chẳng phải nương nương đã từng học điệu múa trên trống sao? “
“To gan, nô tài mà dám phát ngôn trước điện à? ” Phi Tâm nóng nảy, lần đầu trong đời cô trách mắng nô tài trước mặt hoàng thượng, khiến Tú Linh sợ đến quỳ xuống. Phi Tâm mặt đỏ ửng: “Thần thiếp không biết múa, thần thiếp đã say, xin hoàng thượng ân chuẩn rời tiệc. ” Lời chưa dứt, người đã nhào về trước, vướng phải chân bàn, “rầm”, cả người ngã nhoài ra! Chợt có những tiếng lẻng khẻng, ly tách rớt xuống, Phi Tâm người dính đầy thức ăn và rượu, nằm lăn xuống đất. Mọi người trong điện mặt mày thất sắc, Đức Phi tuy đứng rất gần, nhưng dù sao thì cũng sức yếu, nên chẳng thể kéo cô lại, còn Phi Tâm ngã xuống, bản năng sợ rượu và thức ăn sẽ dính vào người, lùi ra sau, nấp về phía cung nữ đi theo sau cô.
Vân Hi sắc mặt như đáy chảo, đột nhiên hét lên: “Lui ra hết! ” Hoàng thượng vừa lên tiếng, mấy cung nữ thái giám đang tính đỡ Phi Tâm vội vàng lùi lại, gập người chào rồi lui ra hết. Chúng phi tần cũng im như thóc, tâm tư vốn định xem trò đùa cũng tan biến, mọi người lui cả ra. Tú Linh đỡ Phi Tâm vừa định quỳ xuống, Vân Hi lên tiếng: “Tú Linh, ngươi cũng ra ngoài. ” Tú Linh không ngờ hoàng thượng điểm đích danh cô, cô chẳng dám ngẩng đầu, chỉ dạ một tiếng, lo lắng nhìn Phi Tâm rồi từ từ lui ra.
Rượu mà Phi Tâm uống làm từ quả mơ, vốn không dễ say. Nhưng gần đây cô tâm trạng suy tư, hơn nữa hôm nay lại chẳng ăn thứ gì vào bụng, vừa nãy uống liên tục nên mới say, khiến tinh thần cô có chút phiêu dật. Nếu không cô tuyệt đối không dám nói với hoàng thượng là không biết nhảy múa, với cá tính của cô thì sẽ không bao giờ làm trái ý hoàng thương, dù nhảy tệ đi chăng nữa, bảo cô nhảy, cô cũng đành cắn răng nhảy. Nhưng bây giờ, không ai đỡ, cô đã loạng choạng đứng không vững. Chiếc váy đầy rượu và thức ăn, ngay cả mái tóc cũng bị dính.
Cô đang lảo đảo thì chợt bị một người kéo sang. Cô chưa kịp phản ứng, đã nghe tiếng roẹt roẹt, chốc lát đã bị y xé sạch!
Vào thời điểm rét đậm, cung điện cao to không hơn gì Noãn Các, dù Phi Tâm đã say nhưng vẫn nổi rợn tóc gáy, run cầm cập trước điện. Cơn say của cô đã tỉnh một nửa do cú ngã lúc nãy, lúc ấy đã thấy mất hết thể diện trước điện, té như thế trước mặt phi tần, chẳng thà để cô chết đi còn hơn, nay lại còn bắt cô để lộ cơ thể, càng khiến cô chết lặng đi!
Y tiện tay đưa bình rượu trên bàn mình ra. Bàn y có nhiều loại rượu đủ hình dạng, dùng kèm từng món ăn, có vàng có trắng, còn có cả rượu trái cây, bình rượu y cầm lúc này là rượu ngon Tuyền Châu dâng hiến, rượu mạnh ngâm lâu năm. Y chẳng nói chẳng rằng, đưa tới trước mặt cô, lúc đó chân cô đã run lẩy bẩy, gân cốt cả người như bị rút sạch.
Y đưa tới cô không dám không nhận, không dám xin ly, nhắm mắt uống cạn bình.
“Danh tiếng sau khi chết? Danh tiếng trước khi chết Quý Phi cũng không có, còn đòi danh tiếng sau khi chết để làm gì? “
“Không cần nữa…..” Lần này Phi Tâm say thật rồi, là say thật hay là muốn chết, cô cũng không rõ rồi. Trong đầu cứ nhức bưng bưng, oan uất trước giờ đã loạn cả lên. Cảnh tượng trước mắt đã bị chia làm 8 phần, nhìn cũng nhìn không rõ rồi, cô lầm lầm vài chữ, cả người nhẹ tênh, ngã nhào tới.