Hôm sau, Phi Tâm đến Trường An Điện thỉnh tội, Nguyễn Tinh Hoa thấy cô đau yếu chẳng giống giả ốm, vẻ mặt cũng dịu xuống nhiều, thẳng tiếng rằng cứ nghỉ ngơi vài hôm, chớ dày vò cơ thể, quy tắc trong cung miễn được thì miễn. Thế nên Phi Tâm mới có thời gian tịnh dưỡng, cô nghỉ ngơi liền một mạch 7–8 ngày, chỗ sưng tấy đã bớt lại, nơi tróc da cũng đã lành dần, nhưng vết bầm thì mãi mà chẳng tan. Cô cũng vừa hay tìm được cái cớ không cần ra khỏi cửa, đúng với ý nguyện của cô, đừng nói dạo chơi trong núi, bước ra khỏi một góc cung uyển này cô cũng chẳng muốn, hoàn toàn không khác gì tự giam lỏng mình.
Cô tuy tự nhốt mình lại, nhưng tai mắt thì không hề rảnh rang. Những ngày này ai đến Huy Dương Cung, đến nhiều nhất là người nào, ai không thật thà chờ truyền gọi đã tự tìm đến, ai tính toán mọi cách gặp hoàng thượng, cô đều nắm rõ hết. Bây giờ hoàng thượng muốn cô chỉnh đốn hậu cung, cô tự khắc phải làm tròn bổn phận. Chuyến hành cung này phải nắm rõ mọi thứ, sau khi về mới lôi cung quy tổ tông ra thì chẳng còn ai dám hó hé.
Hoàng thượng và đại thần đi ngao du vài lần, và lấy danh nghĩa vi phục, đường hoàng đến thị trấn xung quanh xem xét, nhưng không hề đến Nam Lệ Trấn, Phi Tâm đoán hoàng thượng sợ sẽ gặp chủ điếm ấy rồi lỡ mồm lộ chuyện. Chớp mắt thì cũng đến ngày hồi cung. Cư An, Hành Chấp, cả hai phủ này đã báo về kinh thành, chuẩn bị nghênh đón trong cung. Bên này vừa chuẩn bị xong thì lập tức hồi cung.
Mấy hôm nay Phi Tâm luôn tự xưng ốm, ngay đến Cư An Phủ mở tiệc chiêu đãi cô cũng không đến dự. Đã cáo bệnh trước mặt thái hậu, nếu có yến tiệc thì lập tức trở nên khỏe mạnh đầy sức sống thì sao được? Nghe nói hoàng thượng đã phân phát túi hương hoa được tinh luyện đặc biệt từ vùng phía Bắc, ai cũng có phần, nhưng Phi Tâm không đi nên hoàng thượng dường như quên hẳn con người này, chẳng chừa phần cho cô!
Chuyện này Tú Linh đã than phiền hai lần, vì cô cảm thấy chủ nhân mình là người chuộng hương hoa, còn tự tay chế hương hoa cho hoàng thượng. Tuy đây không phải thứ gì quý giá nhưng hoàng thượng cũng nên nhớ đến Quý Phi chứ.
Phi Tâm lại cảm thấy chẳng hề gì, cô vốn không thích hương hoa, huống hồ hương liệu trong cung cô còn rất nhiều, cô cũng không để ý những thứ này. Bây giờ cô chỉ trông cho thúc thúc nhanh chóng vào cung nhậm chức, chức vụ đã đóng cột thì tiền trong túi cô cũng dư dả hơn. Nhưng chuyện này phải chờ về cung rồi tính.
Hôm nay chính là ngày khởi hành về cung, cô nghỉ ngơi mấy ngày, chẳng ngày nào hoàng thượng đến thăm cô, trừ ngày đầu tiên sai Trần Hoài Đức đến viếng một chuyến thì sau đó chẳng thấy động tĩnh gì, ngay đến Uông công công cũng không đến hỏi han tiếng nào, có lúc Phi Tâm cũng cảm thấy thất vọng. Nhưng ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua mà thôi, suy xét tình thế, hoàng thượng đến sẽ càng khiến cô trở thành gai trong mắt mọi người, nên Phi Tâm cũng chẳng rảnh rang ngồi gặm nhấm nỗi thất vọng này.
Còn Đức Phi thì đến thăm hai lần, vì mấy hôm nay cơ thể không thoải mái, tối đó vừa về đến thì lại đến chu kỳ hàng tháng, sắc mặt rất kém. Đức Phi dù sinh nghi trong lòng nhưng không dám thể hiện ra, sau đó vì thấy hoàng thượng không quan tâm đến bệnh tình Quý Phi nên Đức Phi trở nên an lòng hơn hẳn.
Phi Tâm chẳng để tâm người khác đoán thế nào, mấy hôm nay cô vẫn luôn trăn trở. Cô và hoàng thượng suy nghĩ giống nhau, việc hoàng thượng giao phó cho Phi Tâm, có lúc không cần nói thẳng nhưng cô vẫn hiểu được điều y cần, nhưng khi họ cư xử hàng ngày, cô hoàn toàn chẳng thấu hiểu y đang muốn gì. Có khi cũng đắn đo suy tư nhưng vẫn không sao hiểu được. Y thường xuyên đi những nước cờ không theo quy tắc, không theo lẽ thường. Nhưng tự cổ thiên ý khó đoán, thánh tâm khó lường, tự tiện suy đoán thánh ý là tội chết.
Những điều này cô vốn không để tâm, quân vi thần cương, đứng đầu tam cương. Cô tuy chỉ là đàn bà hậu cung, nhưng trước hết cũng là “thần” , kẻ là thần thì không cần phải suy đoán thánh tâm, chỉ cần tận tâm báo chủ, trung quân báo quốc là đủ. Trước kia cô khiến y tức giận là vì cô tự ý suy đoán tâm tư của y, tự cho rằng mình vô dụng nên bỏ cuộc, đòi một ân điển sau khi chết, đây chính là biểu hiện của sự bất trung! Sai lầm như thế này từ nay về sau cô sẽ không tái phạm, chỉ cần cô tận trung vì quân, mưu sự giúp hoàng thượng , không đoán trước thánh tâm, đòi ân điểm, bỏ gia thanh sang một bên thì ắt có thể chu toàn tất cả.
Sau khi nghĩ ngợi thông suốt cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Cô vẫn coi trọng danh tiếng, nhưng trước kia kẹt giữa thái hậu và hoàng thượng, không thể thẳng tay làm việc cho hoàng thượng, thật bất trung. Nay cô đã thoát khỏi thế cờ đó, càng chẳng còn điều gì kiêng kỵ nữa.
Sau khi hồi cung thì đã qua hết tháng giêng. Mọi thứ bắt đầu vào quỹ đạo, hoàng thượng cũng nhàn rỗi, các đại thần cũng thong dong cả tháng trời, cho đến mùng tám tháng hai đoàn hành cung trở về, hoàng thượng ngày càng chăm lo triều chính.
Thiên hạ có minh chủ là phúc của vạn dân, Phi Tâm cảm thấy đó là niềm vinh dự của mình. Nếu cô là hậu cung của hôn quân, với tính cách trước giờ của cô, không dám khuyên nhủ, chỉ lo vẹn toàn bản thân thì ắt sẽ bị ô danh gian phi. Cũng chính vì y mà hậu cung không ai nhuốm danh “Gian”, vì thế, ngoài niềm vinh hạnh đó, cô còn có lòng cảm kích.
Vân Hi vất vả triều chính, Phi Tâm lo toan hậu cung. Sau khi hồi cung, cô bèn cùng Đức Phi thương thảo chấn chỉnh hậu cung, trước hết bắt tay vào Khải Nguyên Điện, cấm bất kỳ cung phi tự tiện quấy nhiễu thánh an.
Vì là giáo huấn tổ tông nên mọi người chỉ nghe mà không tuân thủ. Nay Quý Phi lấy việc này ra nói, Quý Phi vào cung trước, Lâm Tuyết THanh cũng không nói gì nhiều. Huống hồ Tuyết Thanh xưa nay vốn cũng chẳng ưa chúng phi yêu mị mê hoặc hoàng thượng, bèn thừa thế để Phi Tâm làm rào chắn. Đức Phi gật đầu nghe theo, cùng Phi Tâm trình tấu lên hoàng thượng.
Vân Hi xem xong thẳng tay phê duyệt, giao toàn quyền cho Đức Quý nhị phi giải quyết. Thánh chỉ mới hạ, Phi Tâm bèn mạnh tay xử lý. Trước tiên cô trả lại sự thanh tịnh cho Khải Nguyên Điện, thứ hai là đoạn tuyệt những kẻ ngày ngày mai phục trên cung đường hồi cung của hoàng thượng, ngăn cản tất cả những màn tình cờ gặp gỡ hoàng thượng ấy. Cô khuếch tán tai mắt, cản lại tất cả thông tin lưu truyền từ thái giám đến bọn đàn bà ấy, và xử lý những thái giám nhận hối lộ. Cuối cùng là cấm cung phi tần, không cho phép đi dạo khắp nơi. Mỗi ngày nghiêm khắc tuần tra. Phi tần không được ra ngoài cũng là điều giáo huấn của tổ tiên, nay Phi Tâm vác luật ra thì hoàn toàn đúng đạo lý.
Trong lòng Tuyết Thanh rất hiếu kỳ, vị Quý Phi này vốn chẳng quan tâm việc gì kể từ sau khi Tuyết Thanh thăng vị, tại sao một chuyến hành cung về thì tính tình đột ngột thay đổi hẳn ra? Không cho phép ra vào Khải Nguyên Điện là điều có thể lý giải vì dù thế nào nơi đó cũng là nơi giải quyết công vụ, ngoại thần thị vệ ra vào thường xuyên, vì vậy phi tần đến đó thật không ra thể thống, nhưng hai điều sau cùng thì hơi quá đáng, chẳng phải là rõ ràng không cho phép phi tần chủ động tiếp cận hoàng thượng à?
Thứ nhất, Quý Phi làm thế sẽ tuyệt đường tài của thái giám, bên dưới không dám nói nhưng trong lòng sẽ có gai. Thứ hai, chúng phi sẽ vì thế mà sinh oán hận, cũng phải có lúc gặp được hoàng thượng, một người nói thì có thể là nói dối, nhưng mười người nói thì sẽ thành sự thật. Quý Phi xưa nay vốn xử sự không khéo, không bao giờ đứng ra đầu ngọn sóng, chỉ luôn bình tĩnh nhìn hậu cung tranh đấu, bản thân không hề có một điểm nào sai, vì thế mới có thể vững vàng đứng đầu tam phi. Nay cô ta làm như thế rõ ràng là đang tạo thêm nhiều kẻ thù cho mình, thật nan giải!
Dù trong lòng cảm thấy băn khoăn nhưng Đức Phi cũng mặc kệ, trong hậu cung này, không có kẻ địch nào là mãi mãi, tương tự, cũng không bao giờ có bạn bè mãi mãi. Huống hồ, họ cùng hầu một quân, chỉ điểm này thôi thì cũng chẳng thể nào trở thành bạn thật sự rồi.
Dưới sự quản lý nghiêm ngặt của Phi Tâm, hậu cung đúng là trở nên thanh tịnh rất nhiều. Bên phía Khải Nguyên Điện không một ai dám bước tới, vào đêm thì cung phi cũng an phận. Phi Tâm rất vất vả, nhưng trong lòng cảm thấy thanh thản hơn bao giờ hết. Làm như thế nhất định sẽ đắc tội nhiều người, nhưng nếu muốn nắm được nội cung trong lòng bàn tay thì không thể sợ đắc tội người khác. Trước kia cô chẳng bao giờ dám ra mặt chuyện gì, chỉ biết mua chuộc lòng người, bốn năm nay, làm người tốt mãi, tiền cũng tiêu vô kể. Đúng là nhận được hiệu quả không tồi, có một mạng lưới thông tin rất tuyệt. Nhưng chỉ như thế thì không đủ. Người xưa có câu, văn tử gián, võ tử chiến, dĩ vi trung. (Quan văn chết vì khuyên gián, quan võ chết vì chiến đấu mới có thể gọi là trung) Cô không phải nam nhi, không thể lấy văn phò chính, lấy võ trấn biên cương. Nhưng trong hậu cung này cô cũng phải giữ tấm lòng trung quân, không được chỉ nghĩ đến vinh nhục bản thân và gia đình. Khi thông suốt điều này bèn cảm thấy thanh thản và không còn gì đáng e sợ.
Tuy nhiên, trong hậu cung này những phi tần có chức danh cũng hơn chục người, những kẻ không có tiền không địa vị không có gan không có chỗ dựa thì chỉ biết giận dữ mà chẳng dám lên tiếng, nhưng cũng có những người không thể áp đảo như Linh Tần, Tuấn Tần, Hòa Tần, Ngô Mỹ Nhân, Hoa Mỹ Nhân. Những người này bình thường đã kết thành băng đảng nhỏ, rất có ý kiến với việc Quý Đức song phi nắm giữ hậu cung. Nay Quý Phi ép người thế này, tự khắc không nhịn được, và những lời nói bóng gió cũng không ít. Thái hậu bèn sai người sang hỏi Quý Phi. Tuy không nói nặng nhưng ý muốn Quý Phi đừng làm quá.
Linh Tần là người tinh tế, cô ta được phong tước vị cao nhất trong số những người vào cùng kỳ, nhưng gia thế lại tệ nhất. Từ sau sự kiện Nguyễn Đan Thanh, rồi những chấn động của Tây Bắc tổng tuần, chứng cứ rành rành khiến hoàng thượng phải xử tội cả gia tộc. Nghe đồn tài sản bị tịch thu hơn trăm vạn, sau đó còn dính dáng đến nhiều đại gia tộc, sự việc rất rầm rộ. Cha Linh Tần vì thế mà thăng vị, trở thành tổng lệnh tư mã của Tây Tuần. Thực ra đây là cách hoàng thượng từng bước tước bỏ thế lực họ Nguyễn và thu hồi binh quyền. Bắc Tuần tiền nhiệm là ân thân của Nguyễn Đan Thanh, nghe nói chứng cứ tham ô đã nằm trong tay hoàng thượng nên ngay khi Nguyễn Đan Thanh chết thì vội vã từ chức và bắt đầu đoạn tuyệt quan hệ với họ Nguyễn.
Lúc ban đầu khi Linh Tần vào cung, ngoại trừ Đức Phi được sắc phong trước thì vị trí của cô ta cao hơn những người khác, cô ta đương nhiên hiểu ý hoàng thượng, bèn cậy thế đề bạt phụ thân. Mối quan hệ giữa hoàng tộc và thế gia là định luật ngàn vạn năm nay, thế gia nhờ tăm tiếng hoàng tộc mà nâng cao địa vị, lấy được không ít lợi ích. Hoàng thượng nhờ thế gia mà đạt được mục đích ổn định giang sơn, còn những cô gái đưa vào cung, ngoài việc nối dõi huyết mạch hoàng thất thì còn gánh trách nhiệm nặng nề, đó là trở thành con tin trong mối quan hệ giữa hai bên và là cái thang để gia tộc trèo lên.
Vì những điều này nên Linh Tần không thể sinh sự trong hậu cung để không làm cản trở phát triển bên ngoài của phụ thân. Hơn nữa cô không có người nhà trong cung, việc gì cũng phải rất thận trọng, cô ta vẫn luôn tiến hành kế sách ngồi trong hang đợi cọp. Nhưng cô cũng không thể vì vậy mà cam tâm nhìn Quý Đức song phi bành trướng thế lực, nếu cứ thế thì cô sẽ không chiến mà bại. Nên thỉnh thoảng cô lại châm dầu vào lửa, quạt cho lửa to lên, chờ những kẻ không chịu đựng nổi đứng lên trước.
Thế rồi cũng có kẻ đứng đầu ngọn sóng xuất hiện, và người này chính là Hoa Mỹ Nhân! Tiểu tập đoàn của Linh Tần là đầu mũi tên, muốn xem kết quả giao tranh, còn Phi Tâm thì đang chờ đợi mũi tên này, phải giết một kẻ để cảnh cáo trăm người!