Phi Tâm nằm đó không dám nhúc nhích, không cần nhìn cũng biết phi đao trong đôi mắt y đang sắp giết chết cô rồi! Cô hoàn toàn không dám nhìn y, ngón tay bấu chặt tấm chăn, y trở người dậy, trừng mắt nhìn cô, hận không thể xé cô ra thành từng mảnh ăn tươi nuốt sống. Một ngọn lửa rực khiến y như đang bị thiêu trụi mà không cách nào thích phóng.
Ngay lúc ấy, bên ngoài chợt có tiếng thái giám: “Hoàng thượng, thời gian đã đến, có giữ lại không?” Đây là quy định thị tẩm ở Càn Nguyên Cung, phi tử thị tẩm thông thường đều sẽ giới chế trong vòng 1 canh giờ, có thái giám chuyên trách chờ đợi. Nếu hoàng thượng không hứng chí thì hết một canh giờ đó sẽ được đưa về ngay, còn nếu hoàng thượng thích thì sẽ giữ lại qua đêm. Vì thế bên ngoài nghe động tĩnh bèn hỏi xem có giữ hay không?
Phi Tâm nghe thế, tự động gượng dậy muốn rời khỏi, nhưng cơ thể vừa nhích động, nhìn phớt qua thì thấy đôi mắt y rực đỏ, cô sợ đến suýt thốt ra tiếng. Y giận dữ là chuyện đương nhiên, khi thị tẩm lại đụng phải chuyện xúi quẩy này. Nhưng nét mặt y khi ấy nhăn nhúm lại, phải nói là trông như rất đau khổ thì đúng hơn tức giận!
Phi Tâm chưa bao giờ thấy vẻ mặt này của y, thường ngày dù tức giận cách mấy y cũng chỉ làm mặt lạnh. Trong khoảnh khắc ấy cô cũng không để tâm đến sự xấu hổ, tư tưởng trung quân nhanh chóng khống chế ý chí của cô. Cô trở người đưa tay về phía y: “Hoàng thượng”
Y rít một hơi rồi “Bốp” đẩy tay cô ra. Phi Tâm không dám rên đau, cắn răng không lên tiếng. Cái này là điềm xui rủi, y chê bai cũng là lẽ thường. Nhưng trong lòng cô tự dưng cảm thấy uất ức nhiều hơn lo sợ. Ngay cả bản thân cô cũng bị nỗi uất ức này khiến cho choáng váng.
Vân Hi không ngó ngàng đến cô, vén màn lên và ngồi dậy gọi người : “Uông Thành Hải”.
Uông Thành Hải nhanh chóng tiến vào, việc thị tẩm không liên quan tới y. Nhưng y là người thân cận của hoàng thượng, trừ phi có chuyện gì, bằng không thì nhất định sẽ không rời xa.
“Ngươi sai người đến Cúc Tuệ Cung bảo Tú Linh mang đồ đạc chủ nhân sang. Ngày mai sai người bên Cúc Tuệ Cung đến đón. ” Y cất tiếng. Uông Thành Hải dù trong lòng không hiểu rõ nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, vội vàng ừ một tiếng rồi ra chuẩn bị.
Ngọn lửa tà đang bùng cháy trong cơ thể Vân Hi, khiến ngũ tạng lục phủ của y như sắp bỏng cả lên, y đứng lên, thái giám nhanh chóng đưa áo cho y, y khẽ giọng: “Trẫm đi tắm! “
Thái giám hiểu ý, biết nhất định sẽ giữ lại nên gập người lui ra không quấy rầy họ. Vân Hi bước hai bước, chợt nhớ ra điều gì đó rồi quay lại, chui vào trong mùng kéo Phi Tâm ra: “Nàng ra đây! “
Phi Tâm nào có sức dằn co, để mặc y bao bọc cô lại và kéo ra. Y vừa bế cô, cô cảm thấy y vẫn còn rất nóng bỏng, như bị sốt vậy. Dù cô cảm thấy kỳ lạ, nhưng lúc nãy bị y làm hoảng sợ, cơ thể lại đang không khỏe nên nhiệt độ cơ thể hiện tai của y khiến cô lo lắng.
Nhưng cô chưa kịp lên tiếng, Vân Hi đã quát: “Ngày tháng của nàng chẳng bao giờ chuẩn cả. Bây giờ lại xoay sang mùng 1 rồi, việc của nàng mà nàng cũng không biết rõ. Về gọi thái y khám trị đi! ” Y nhìn cô ngơ ngác không lời, thật muốn thưởng cô bạt tai. Vừa đi bước dài vừa lời lẽ châm biếm.
Phi Tâm xấu hổ hết sức, lúc này cũng chẳng còn tâm trí để ý xem xung quanh có thái giám không. Chỉ mong có thể thu nhỏ thành hạt bụi, hồi lâu sau mới thì thầm: “Thần thiếp biết tội, đã khiến hoàng thương mất hứng. “
“Nàng mau chóng trị trị bệnh của mình đi, xem nàng gầy như quỷ rồi kìa. Có phải nàng không muốn làm Quý Phi nữa rồi không? ” Y dục cầu bất mãn, lửa giận bừng bừng, nói năng bắt đầu hàm hồ.
Kẻ dưới nghe thấy chẳng hiểu gì cả, mập gầy thì liên quan gì đến việc làm Quý Phi? Cung điện tĩnh mịch, ai dám lên tiếng? Bầu bạn với vua như bầu bạn với hổ, ngay cả béo gầy cũng là cái tội, có ai dám cả gan tỏ ra tò mò nữa?
Phi Tâm cúi gầm mặt, tinh thần căng thẳng, bụng lại bắt đầu đau âm ĩ. Chu kỳ kinh nguyệt của cô vốn không chuẩn, lần này lại đến sớm rồi. Cô cảm thấy bệnh này phiền thái y cũng hơi quá, vả lại trong cung này, chút bệnh tật nhỏ cũng không phải điều tốt.
Có khi phi tử nhiễm bệnh lại khiến hoàng hậu thái hậu không vui đưa đi biệt uyển để tránh nhiễm điềm xấu. Hoàng gia nhiều cấm kỵ. Phi Tâm thật không mong muốn ngay cả chuyện như vậy cũng phải bắt mạch bốc thuốc, truyền đến các cung lại sẽ còn vô số đàm tếu đây.
Nhưng lúc này cô không thốt nên lời, chỉ biết nghe theo. Hoàng thượng không dang chân đá cô ra ngoài khiến cô ũ rũ quay về tự lĩnh tội đã là khai ân, coi như còn chừa lại chút sĩ diện cho cô rồi. Đường đường một Quý Phi, lúc thị tẩm còn bị quẳng về đúng giờ thì mất mặt quá, nên bây giờ Phi Tâm cứ mặc y mắng gì cô cũng nghe theo.
Càn Nguyên Cung có một ao rất to, gấp đôi trong Cúc Tuệ Cung, mạch nước suối không ngớt. Y tống hết mọi người ra người, đặt Phi Tâm đứng trên thềm ngọc thạch, kéo tấm chăn ra, một tay cầm chiếc gáo múc nước dội lên người cô. Phi Tâm cũng không dám bảo rằng tự mình làm, cứ để y dội nước xối xả lên người cô như trút cơn giận.
Bên trong ấy hơi nóng tỏa ra, thêm nữa làn nước hơi nóng nên Phi Tâm cũng không cảm thấy lạnh. Nhưng cô vẫn nổi gợn tóc gáy, vì ở đây sáng quá. Trên mặt tường đều là đèn thủy tinh, trên đỉnh lại còn treo một chiếc đèn hoa sen khổng lồ. Hơi nóng bốc lên nghi ngút đan thành những lớp mây mù phất phơ, ánh sáng trùng điệp, cô chẳng khác nào đang triễn lãm.
Y không chà xát cho cô, chỉ e chà thêm vài cái thì y sẽ nổ tung lên mất, nhìn thấy vết máu nhàn nhạt giữa đùi, y đưa gáo cho cô: “Nàng tự sang bên kia rửa đi! ” Giọng điệu đã dịu lại, nhưng vẫn còn hậm hực.
Phi Tâm như một chú cún con co ro thu người vào một góc ao. Y quay người đi ra, nhưng vừa được vài bước thì nghe tiếng la của cô, bèn xoay lại, thì thấy cô run cầm cập đang quỳ ở thành ao.
Vân Hi nhìn vị trí cô đang đứng, cắn răng quay lại bế cô lên, cả người ướt đẫm: “Đó là Tĩnh Tuyền, nàng không biết nhìn à? ” Hai bên góc là những Tĩnh Tuyền, nhiệt độ nước rất thấp, dùng để dội lại cho tỉnh táo sau khi ngâm nước nóng. Trong Cúc Tuệ Cung cũng chia ra như vậy, nhưng Phi Tâm hoảng quá nên đã dội cả gáo nước lên người. Nước lạnh dội lên hệt như những chiếc kim nhỏ đâm vào da thịt khiến cô đau đớn rên lên.
Mái tóc ướt nhèm nhẹm dính vào nhau, ôm sát gương mặt cô, vẻ mặt e thẹn vì xấu hổ khiến cô như xuất thủy phù dung. Cô khẽ thút thít, không kiềm nổi nấc thành tiếng : ” Hoàng thượng, thần thiếp đi về thì hơn. ” Mất mặt cũng đành chịu, lúc này cô cảm thấy thật sự sống không bằng chết!
Phi Tâm = Vân Hi? nhìn gương mặt tái xanh, làn môi bị cắn chặt đến tóe máu của cô, bất chợt hạ giọng: “Nàng cứ nằm nghỉ, lát nữa uống chút rượu để tán hàn.” Nói rồi y bế cô đế chiếc giường ở đằng sau bức bình phong.
Phi Tâm chần chừ một lát, bối rối nhỏ giọng: “Thần thiếp không nên nằm thì tốt hơn.”
Vân Hi nghĩ rồi nghĩ, kéo tấm vải ở chiếc giá bên cạnh xuống, bọc lấy cô: “Nằm đi, lát nữa lén bảo Tú Linh mang về là được.”
Phi Tâm nghẹn ngào, chỉ thiếu điều muốn quỳ xuống tạ ơn. Y khẽ nói: “Đừng dằn co nữa, nằm xuống. ” Nói rồi, y đặt cô nằm nghiêng, đắp chăn lại, sau đó tự đi về phía Tĩnh Tuyền.
Phi Tâm nghe một tiếng “Tõm”, cô từ từ co người lại, trong lòng thấy hổ thẹn. Y là thiên tử, có từng hậu hạ ai bao giờ? Trong lòng y vẫn còn quan tâm cô, và luôn ủng hộ những quyết định của cô trong hậu cung, chỉ điểm này cô đã cảm thấy tận trung không chỉ là điều nên làm mà còn là điều nhất thiết phải làm và nhất định phải làm được.