Cung - Mê Tâm Ký

Quyển 3 - Chương 14



Quyển 3 –

Một nửa bởi vì ân huệ trước đó, một nửa vì tình


Phía sau kịp thời nhổ neo, một chốc lát đã kéo thuyền rời khỏi. Phi Tâm vẫn ngồi ngây ra, nghe tiếng nước khuấy động liên hồ, dường như gã đàn ông đó đã bị ngâm nước đến tỉnh táo, quang quác la ó kêu gọi cứu vớt. Con thuyền không ngừng phát ra âm thanh mắng chửi, trong đó còn cả những tiếng hỏi, “Công tử tên gọi là chi?” Sau đó là tiếng la hét to hơn! Bỗng dưng thấy có một cánh tay chìa tới, cô giương mắt nhìn, rất lâu sau mới đưa tay qua.

Vân Hi kéo cô dậy, nhìn sắc mặt của cô rồi lên tiếng: “Vào trong đi.” Y vừa nói, nửa kéo nửa bế cô vào. Phi Tâm uống tách trà mới từ từ định thần lại, thấy y ngồi im không nói năng, cô hít một hơi thật sâu, chậm rãi cất tiếng: “Hoàng….Công tử, dẫu muốn trừng phạt bọn chúng thì cũng chẳng cần người đích thân ra tay, quá, quá…..” Những điều cần khuyên thì vẫn phải khuyên. Lúc nãy hoàng thượng nhảy thẳng lên, nếu không túm được kẻ đó mà bị người ta tóm lại thì phải làm sao? Cô chẳng cần biết y đánh kẻ nào, nhưng y là hoàng thượng, y mới là quan trọng nhất. Muốn động thủ thì cũng nên dặn dò nô tài đi làm, Bàng Tín đứng bên cạnh làm gì cơ chứ?

Y nghiêng qua nhìn cô, bất chợt khẽ cười. Phi Tâm sửng sờ, thấy nét mặt y đã dịu xuống, nhưng nụ cười rất ư kỳ quặc, khiến cô cảm thấy khó hiểu.

“Phải đích thân ra tay thôi. ” Y cười nói, “Bằng không Phá Bồn Tử làm sao rút hết được giận? ”

“Phá Bồn Tử nào cơ?” Phi Tâm sững người, đôi mắt bất giác nhìn xuống ván thuyền, khẽ giọng khuyên nhủ: “Bàng Tín đã mách những gì với người mà khiến người nổi giận như vậy? Mặc kệ bọn chúng nói gì, chẳng qua chỉ là những tên đàn đúm ăn chơi. Việc gì cũng nên cẩn thận thì hơn!”

Y nắm tay cô, con thuyền hơi đong đưa, y khẽ khép hờ mắt: “Vẫn là ra ngoài tốt hơn. ” Y khẽ than, cảm giác như hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Phi Tâm không hiểu lắm, Vân Hi khẽ nhếch môi, đèn lồng trong khoang thuyền phủ một quầng hào quang màu đỏ lên khuôn mặt y, mang lại một cảm giác mông lung huyền ảo. Phi Tâm nhìn khuôn mặt nghiêng của y, chiếc mũi thẳng tắp vẽ nên đường cong quyến rũ, sự mông lung được ánh sáng rọi vào khiến người ta rung động .

Thực ra ban nãy cô cũng hiểu đại khái, ngoại trừ những từ như là Ám tử, Phá Bồn Tử chưa bao giờ nghe qua, cô biết ý bọn chúng đang mắng hoàng thượng khiến bọn đàn bà đều ra ngoài ngắm nhìn y, quấy nhiễu cuộc vui chơi của bọn chúng. Ý nghĩa câu sau thì cô hơi khó lý giải, dường như muốn nói là lúc này mà còn dám ra ngoài chơi trội, không sợ quan phủ bắt à.

Nhưng Phi Tâm không ngờ y lại so đo với bọn say rượu, y thao quang dưỡng hối, tâm hoài uyên cốc (che giấu tài năng, tâm tư sâu thẳm như đáy cốc), chưa bao giờ biểu lộ sắc mặt trên chốn triều đường. Tuy cũng có lúc y rất ngông cuồng phóng túng, nhưng y tuyệt đối là một người rất có chừng mực. Nay vi phục xuất tuần, tuyệt đối không chỉ để ăn chơi. Y chẳng phải rất cẩn trọng hay sao? Càng thấu hiểu đạo lý không nên vì cái nhỏ mà đánh mất cái to, tại sao vừa ra ngoài thì đã không kìm nén nổi việc nhỏ nhặt này?

Phi Tâm ngẫm nghĩ, bèn ra ám hiệu với Tiểu Phúc Tử. Tiểu Lúc Tử lúc nãy đang ngắm cảnh trong khoang thuyền, kết quả là khi thuyền lắc lư, cả người hắn suýt nhào ra ngoài, bây giờ chẳng dám động đậy nữa, ngoan ngoãn ngồi trong một bục nhỏ sát góc, thấy Phi Tâm nhìn hắn, hiểu ngầm trong bụng, gật gật đầu chuẩn bị ra ngoài.

“Nàng sai Thường Phúc hỏi Bàng Tín, tại sao không tự hỏi ta? ” Khóe môi Vân Hi kẽ nên một đường cong. Y không nghe thấy động tĩnh của Thường Phúc, y chỉ đoán mò, nhưng lại đoán trúng.

Phi Tâm ngẩn người một lát, thấp giọng hỏi: “Phá Bồn Tử là gì? ”

“Nàng muốn biết thật sao? ” Y ngồi thẳng lưng, quay mặt sang nhìn cô, ánh cười lấp lánh trong đôi mắt, đột nhiên choàng lấy cô, khẽ thì thầm vài câu bên tai cô.

Phi Tâm ngây ra, nghe rồi mặt cô chuyển thành màu xanh rồi tím tái. Tên Tả Hàm Thanh ngu ngốc này lại đi treo lồng đèn đỏ trên thuyền! Mấy gã đàn ông vô liêm sỉ ấy đã tưởng cô là loại đàn bà Ám Quán Tư Môn (Kỹ nữ không được quan phủ cấp phép)! Phi Tâm suýt thì nôn máu, nắm đấm nho nhỏ xiết lại thật chặt, toàn thân run bần bật, hận không thể quay đầu lại ném người trên con thuyền đó xuống hồ!

Vân Hi nhìn sắc mặt của cô trông thật thú vị, cô luôn xem trọng danh tiếng, sau khi nghe những lời này ắt sẽ có phản ứng như vậy, e rằng trong lòng chắc đã nổi trận cuồng phong. Sự tò mò của Phi Tâm có hạn, cô tò mò về câu phương ngữ đó là vì phản ứng của y. Nói cách khác, điều cô tò mò không phải là ý nghĩa câu nói đó, mà khiến cô tò mò chính là rốt cục thì điều gì có thể khiến Vân Hi không kìm nén nổi cơn giận dữ? Tuy vi phục không phải điều cô mong muốn, nhưng cô vẫn muốn cố gắng nắm rõ quy luật thay đổi cảm xúc của y, nên ra ngoài một dịp đúng là tốt hơn!

Giang sơn Cẩm Thái thuộc về họ Sở, khắp đất trời này đều là lãnh thổ của nhà vua, cùng cực cả đời, y lại được bao nhiêu cơ hội bước chân ra ngoài? Người chỉ điểm giang sơn, khó lòng nhìn thấy cảnh non sông nước biếc. Cẩm Thái quốc thế đỉnh thịnh, vạn dân quy phục. Nhưng tất cả những thứ này, không phải do công tích của y. Cẩm Thái có sáu vị hoàng đế, Thái Tổ cả đời chinh phạt, thống nhất lãnh thổ trong mùa khói lửa, tạo nên Cẩm Thái Triều, bá tánh không phải chịu đựng nỗi khổ loạn lạc. Cao Tổ bốn lần chinh phục Ô Lệ, khai thông mậu dịch Nam Bắc giúp lưu dân vùng biên giới có kế sinh nhai. Đức Tông dựng nước, đích thân dẫn nước vào ruộng, lập chế độ đồn điền, phân chia phong hiệu, ổn định cơ nghiệp Cẩm Thái. Tiên đế khiến Dạ Tê Loan quy phục xưng thần, tu sửa đê Cù Hiệp, giải vây cho dân phía Nam. Tiên đế tại vị hai mươi ba năm, mỗi sáng đều cần cù thính chính, chưa bao giờ sơ suất. Lúc ấy học sĩ Văn Hoa Các từng viết thơ rằng:

Hiểu tinh tàn nguyệt khinh lộ hàn, Tử Điện đan giai miễu yên nhiên .

Nhất văn vẫn lương quá quan sơn, khổ giáo cung đăng bất nan miên.

Chu sa khấp lệ tuyên nhu quyện, mao tĩnh phát tận vô thanh oán.

Thế ngưỡng thiên tôn nhân nhân tiễn, bất như Nam Ông nhập mộng hàm.

Nói rằng tiên đế đã nhiều đêm không yên giấc, sầu lo tình hình biên cương, một bên vừa phê tấu chương, một bên vừa chờ bẩm báo.

Còn y lần này cũng chỉ đến để đề cao ân đức tiên đế mà thôi. Nếu không có vô số đấng minh quân văn thành võ đức trước đây thì sao có được ngày y hưởng quốc? Y không chỉ phải thừa hưởng mà còn phải phát huy. Nếu muốn giang sơn Cẩm Thái kiên cố vững vàng, bá tánh an cư lạc nghiệp. Dù rằng đang trong thời thế phồn hoa xương long, y cũng luôn phải cư an tư nguy, không thể lười nhác nửa phần. Y có thể cậy ân đức tổ tông mới nhìn thấy được non nước tươi đẹp này, mới được vạn dân xưng tụng, không thứ nào không là lời nhắc nhở và thúc giục đối với y. Y cần phải cẩn trọng chi li, để củng cố đất nước, tạo dựng bá nghiệp, mới không uổng một đời làm vua! Mỗi tấc đất đều là máu và mồ hôi, mỗi lần nhìn thấy, chỉ càng khiến tâm trí minh mẫn. Thế thái dân tình, từng li từng tí, đều là những bài học của y.

Đương nhiên vi hành vẫn có một điểm ích lợi, đó chính là Lạc Chính Phi Tâm. Khi cô rời khỏi cung đình, những thứ trong cung hoàn toàn không cần đến. Vậy thì bản tính của cô, dù nhiều hay ít cũng sẽ được bộc lộ.

Vi hành không chỉ có ích đối với Vân Hi, mà Phi Tâm cũng thế. Khi rời khỏi mái nhà cao ngất ngưởng, không còn nghi trượng đi trước theo sau, lột bỏ y phục hoa lệ, cũng không cần được bảo vệ từng bước từng bước. Công tâm kế đã không còn đảm bảo được gì, trong mắt thiên hạ đã thành một bộ dạng khác, không còn là một điểm nào đó trên bản đồ, một người nào đó trong danh sách. Họ đã hòa lẫn vào trong, ngắm nhìn cảnh sắc đồng thời cũng sẽ có nguy hiểm rình rập.

muôn màu muôn vẻ ngay trước mắt, bị lây nhiễm và thu hút bởi thế thái dân tình này, và

Đối với Phi Tâm mà nói, mặc dù không phải là cuộc mạo hiểm hoa lệ gì, nhưng quả là một cuộc phiêu lưu kinh tâm động phách, sự bất lực của cô xuất phát từ việc thân phận của mình hoàn toàn không gây một tí tác dụng nào, mưu toan cũng không thể đem lại sự an toàn cho cô. Trong cung đình, cô có thể hóa thân thành mãnh hổ, nhưng ngoài cung đình, cô chỉ biết vô vọng chống chọi. Thế nhưng, cũng chính vì chuyến đi này, cô mới có được cơ hội bên cạnh Vân Hi, nhìn thấy được mặt hoàn toàn trái ngược của y trong cung đình hoa lệ. Khi rời khỏi triều đường, khi hành vi của y không cần dính dáng đến mưu kế, nụ cười, cơn giận của y có thể biểu lộ sâu sắc hơn, rạng ngời và bắt mắt hơn hẳn. Nếu nói trong chuyến Nam tuần này, điều hấp dẫn đối với cô nhất chính là niềm quang huy vinh diệu mà cô đã đoán trước, thì thu hoạch bất ngờ nhất đối với cô chính là sự nhận thức từng li từng tí đang ngày càng sâu sắc về hoàng thượng. Nếu cô thật sự muốn tận tâm vì vua, một lòng một dạ, điều này đương nhiên không thể thiếu!

Phi Tâm còn đang thẫn thờ, đột nhiên cánh tay y lại ôm chằm lấy cô, và kèm theo đó là cả hơi thở âm ấm khi y sát đến gần: “Khuya rồi, cũng chẳng có gì để ngắm cả, ngủ đi nhé.”

Phi Tâm bị y ôm lấy, đôi mắt bắt đầu dòm ngó xung quanh theo phản xạ tự nhiên. Con thuyền này cũng không nhỏ, nhưng bốn bề thông thấu, trên thuyền còn có vài người, quan trọng nhất là vẫn còn Bàng Tín và hai thủ hạ của hắn, khiến nét mặt cô hơi ngượng ngập, khẽ ngước mặt qua, thỏ thẻ: “Nơi, nơi này làm sao ngủ được? ”

Vân Hi mỉm cười, đột nhiên đưa tay chạm vào bộ phận then chốt nào đó phía sau ghế ngồi. Phi Tâm chỉ cảm thấy cơ thể bắt đầu run lên, giật nảy mình. Bỗng chốc, khoang giữa bắt đầu có sự biến đổi, nghe thấy âm thanh lách cách, những tấm ván hiện lên che hết toàn bộ cửa sổ, biến thành một khoang thuyền kín. Chiếc ghế dưới người cũng bắt đầu kéo dài ra, gần bằng với chiếc bàn chính giữa. Giữa khoang cũng xuất hiện một tấm ván, ngăn khoang thuyền làm hai vách. Khoang của bọn họ rộng hơn, khoang bên kia hẹp hơn. Lúc ấy y chỉ nhấn một nửa bộ phận then chốt, nhìn thấy khoang thuyền này đã biến đổi hết phân nửa.

“Giá đóng con thuyền này còn đắt hơn thuyền lớn, tuy là Tả Hàm Thanh đã treo đèn lồng đỏ! Nhưng hắn chẳng qua chỉ muốn lấy ánh sáng thôi! ” Vân Hi khẽ nhướn mày, khiến mặt cô lại càng đỏ bừng lên, “Thuyền phải đi một đêm, đến trưa mai mới tới nơi. Nếu không có chỗ để nằm, ngồi heo hốc một ngày một đêm, lẽ nào lại không buồn chán? ”

Uông Thành Hải thấy Vân Hi khởi động then chốt, vội vàng sang hầu hạ. Thuyền này được thiết kế bộ phận ngầm trong thân thuyền, những tấm ván có thể tự do ghép lại, chiếc bàn có thể móc liền với chiếc ghế hai bên tạo thành chiếc giường. Còn hai bên sẽ mọc lên những tấm ván để chắn cửa sổ, phía trước phía sau cũng có những tấm ván hình thành cửa kéo, biến chiếc thuyền thành nhiều ngăn, men theo hai bên ghế ngồi gỗ vốn là thùng to chứa đồ, trong đó có đầy đủ chăn đệm những thứ cần thiết cho phòng ngủ, gần phía boong thuyền có hai chỗ trũng xuống, đằng sau được sửa thành phòng để tắm gội và vệ sinh, mặt trước thì hình thành một hành lang nho nhỏ. Có thể nói là chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.