Cung - Mê Tâm Ký

Quyển 7 - Chương 7: Ngoại truyện 5: Hàng năm hàng tháng như ngày hôm nay



Phi Tâm ngồi lên trên giường, trên tay cầm một mảnh lụa thêu. Sở Khang mười sáu tuổi ngồi bên cạnh nàng, chớp mắt nhìn chằm chằm mảnh thêu trong tay nàng rồi nhẹ nhàng thở dài: “Mẫu hậu cứ đến ngày Tết là luôn không có thời gian nhàn rỗi!”

Phi Tâm khẽ cười, giương mắt nhìn nữ hài tử trước mặt. Dung mạo rõ nét, đường nét tươi sáng, đôi mắt to lóng lánh như sao, mũi cao giống mẹ, môi mỏng giống cha. Trong nháy mắt, đứa trẻ mới tập tễnh học đi đã trở thành thiếu nữ động lòng người! Nhìn đứa nhỏ mỗi ngày lớn lên, hiện giờ Phi Tâm càng thêm thấu hiểu thái hậu Tinh Hoa năm đó! Mưu kế và tình cảm ở hoàng thất vĩnh viễn không thể tách biệt, nhưng Tinh Hoa ở trong cung cũng không hề thua kém bậc cha mẹ nào trong thiên hạ.

Vân Hi chưa đầy bảy tuổi đã kế vị đăng cơ, đến nay đã ba mươi mốt năm. Hiện giờ Tuyên Bình hưng thịnh, vạn dân hướng về triều đình, khắp nơi cúng bái, thống nhất thiên hạ trong tầm tay! Năm ngoái Vân Hi đi núi Tường Kì phong thiện (*), Phi Tâm cùng đi theo vì qua các triều đại, chỉ có hoàng hậu mới được cùng vua đi phong thiện.

(*) phong thiện: thời xưa chỉ vua chúa lên núi để cúng tế trời đất

Hai người có sáu người con, ngoại trừ hoàng trưởng tử Sở Khải, trưởng công chúa Sở Khang, còn lại bốn người đều là do Phi Tâm sinh ra, phân biệt với trưởng nữ Sở Nam sinh vào mùng mười sáu tháng năm năm Tuyên Bình thứ mười tám, hoàng trưởng tử Sở Thừa, sinh vào mùng tám tháng mười một năm Tuyên Bình thứ hai mươi. Tam hoàng tử Sở An, tứ hoàng tử Sở Hòa, hai người này là huynh đệ song sinh, sinh vào mùng mười tháng ba năm Tuyên Bình thứ hai mươi ba. Sáu người con này đều do Phi Tâm tự mình nuôi nấng, dạy dỗ từng đứa một. Thật ra sau này nàng còn muốn sinh tiếp. Khi đó nàng mới hai mươi bảy, lẽ ra vẫn có thể sinh thêm vài đứa. Nhưng Vân Hi không muốn, suy cho cùng là do hắn cảm thấy thân thể Phi Tâm gần đây yếu đuối, sinh một mạch không dứt như vậy, rốt cuộc không thể dưỡng sức được. Huống hồ hắn cũng không cảm thấy, thật ra sinh ra mười đứa hay tám đứa là có thể ổn định giang sơn. Đương nhiên còn có điểm nói ra không được hay cho lắm!

Hiện nay trưởng công chúa Sở Khang vừa tròn mười sáu tuổi. Bởi vì hoàng thượng đã chỉ hôn với con trưởng của Bàng Chính Nguyên, Bàng Viễn Nguyên. Phủ công chúa đã xây xong, đợi đến năm sau là hai người có thể thành hôn. Sở Nam năm nay cũng đã mười ba tuổi, đã chỉ hôn cho con trưởng của Hô Diên Luân, Hô Diên Dương Kỳ. Theo quy định của Cẩm Thái, công chúa xuất giá cũng không phải về nhà chồng, mà là xây phủ công chúa khác, phò mã đi theo của công chúa. Sở Khang do là công chúa của triều đình Tuyên Bình, mang thân phận công chúa cao quý nhất, cho nên phủ đệ cũng xây ở trong hoàng thành.

“Mấy năm nay, cứ năm hết tết đến là ta tặng cho các con mấy cái túi, mặc dù không phải là tinh xảo gì nhưng chung quy cũng có ý nghĩa.” Phi Tâm chìa tay nắm lấy tay Sở Khang: “Qua hết năm, con cũng nên trở về quý phủ đi. Mặc dù không xa, suy cho cùng thì rời xa ta đâu phải là chịu không được?”

“Mẫu hậu!” Sở Khang sáp lại gần, tay quấn lấy cổ Phi Tâm, nhẹ nhàng thở dài: “Nhi thần không nhớ rõ dáng vẻ của mẹ ruột, mặc dù đã nghe mẫu hậu kể qua nhưng lại không có nhiều ấn tượng lắm. Mẫu hậu luôn thân thuộc nhất, nhi thần cũng không muốn rời khỏi mẫu hậu!”

Phi Tâm khẽ vuốt ve cổ nàng, mỉm cười chăm chú nhìn nàng thật lâu, nhẹ nhàng vỗ về Sở Khang như khi nàng còn bé vậy: “Con gái của hoàng thất, dù sao kết hôn cũng chịu không ít bó buộc. Mấy huynh đệ kia của con thì ngược lại khá tốt, ta chẳng qua chỉ là luôn lo lắng cho con và Nam nhi. Dân gian thường nói, nữ nhi hoàng thất không phải lo gả cho người không tốt, tái giá cũng không phải là không thể. Nhưng dù sao chưa từng nghe qua là lần tái giá kia có thể tốt hơn lần đầu. Lúc trước ta cùng phụ hoàng con bàn bạc, đưa một vài con cháu của công thần vào đây hầu hạ, thứ nhất là để kiềm chế lẫn nhau, thứ hai cũng là để cho con và Nam nhi có thể sớm bồi dưỡng tình cảm với họ. Tương lai nếu thật sự có thể kết thành một đôi cũng là một chuyện tốt đẹp! Con và tên tiểu tử Bàng gia kia đã cùng lớn lên từ nhỏ, ánh mắt kia của nó từ bảy tám tuổi từ trên xuống dưới đã không còn lừa người được. Các con hai bên đều yêu nhau, cơ bản thì so với việc chỉ định rõ ràng kia thì hơn một chút, nhưng nếu muốn an thuận hạnh phúc cả đời, vợ chồng hòa thuận, cần nỗ lực nắm tay nhau lâu dài mới được!”

“Mẫu hậu nói nhi thần chưa bao giờ dám quên. Mẫu hậu từng nói, thứ nhất không thể phạm đến tôn nghiêm của công chúa quá nhiều, thứ hai phải đối xử tử tế với phụ mẫu và huynh đệ, luôn luôn nghĩ tới gia lễ, thứ ba nếu có đụng chạm tranh cãi thì không được nói lời đoạn tình tàn nhẫn.” Sở Khang ngả vào Phi Tâm nói: “Mẫu hậu còn nói, cho dù hắn bên ngoài có chút thất lễ, dù sao cũng nên cho hắn thể diện. Tuyệt đối không được ở trước mặt khiến cho hắn khó xử! Nhưng nếu thật sự nóng nảy, làm sao mà nhịn được chứ?”

“Phu thê cũng phải thực hiện. Con vốn là một vị công chúa thiên hạ không người không biết, Bàng gia nó có thể có được hôm nay, thật là bởi vì có uy phong của con. Nó chồng sang vì vợ là sự thật, nhưng mọi mặt của nó đều tốt, cho dù trong lòng nó đối với con ngàn vạn lần ân ái, hai người các con lại tâm đầu ý hợp. Nhưng nếu khắp nơi con đều lấy uy phong của công chúa để bắt ép, thời gian lâu dài thì vẫn là thương nó! Huống hồ ở đời chăm sóc hiếu thuận với cha mẹ như tôn sùng vua, tuy rằng trong phủ công chúa con là cao quý nhất, không cần phải phụng dưỡng. Chẳng qua là suy bụng ta ra bụng người, yêu ai yêu cả đường đi, càng quan tâm phụ mẫu thật nhiều càng tăng thêm tài đức cho con. Nếu con bên ngoài khiêm nhường, bên trong hiền lương, nó lại lớn lên ở trong cung từ nhỏ, đâu phải không biết thể thống nhún nhường. Như thế ân ái càng thêm nồng, kính trọng càng tăng thêm! Lúc không có ai con khóc lóc om sòm hay đùa giỡn với nó, nó cũng chắc chắn sẽ mặc cho con ức hiếp đủ kiểu!” Phi Tâm cười nói, “Ta tất nhiên là hy vọng con có thể cả đời hoà thuận, vợ chồng ân ái con cháu đầy đàn. Kẻ dưới Bàng gia có ích cho đất nước, về tư cũng chính là chốn yêu thương của con. Như thế mới gọi là vẹn cả đôi đường!”

Sở Khang gật đầu, ôm chặt cổ Phi Tâm cười nói: “Thảo nào phụ hoàng chỉ yêu mẫu hậu, cả cung chỉ cận kề mẫu hậu! Thì ra là có mẫu hậu cai quản!”

“Ai nha ~” Phi Tâm nhất thời chìa tay vỗ nàng, nhẹ nhàng trách mắng: “Đứa nhỏ này, không biết lớn nhỏ. Thế nào cũng phải để bổn cung ta mở miệng con mới nghe lời đúng không?” Thân thiết với bọn nhỏ đã lâu, cứ thế đám quỷ nhỏ này đều biết tính tình của Phi Tâm, có khi còn khiến cho nàng dở khóc dở cười.

“Mẫu hậu dạy cho con đi, con sắp nhanh xuất giá, đến lúc đó cũng học được một ít nha!” Sở Khang như con cá nhỏ cọ qua cọ lại bên người Phi Tâm, thêm cái tua cầu vải nhung trên người cũng phất lên trên mặt, ngứa một cách mềm mại ấm áp.

“Ta cùng với phụ hoàng con đã sắp bốn mươi rồi. Bất quá bầu bạn qua ngày thôi!” Phi Tâm nói xong liền đẩy nàng, “Đừng náo loạn, mấy người bọn họ không phải đang chờ con sao? Còn không đi?”

Đêm giao thừa hôm nay trong cung tổ chức yến tiệc vui mừng, đèn màu hoa lửa, phồn vinh vô tận. Trong cung đốt pháo hoa cũng là theo như thông lệ, nhưng mấy đứa nhỏ lại thích chơi, tiệc tàn liền muốn dẫn nhóm nô tài đi qua ao Liễm Diễm bên kia. Phi Tâm cũng tùy ý họ, cười tủm tỉm kéo Sở Khang đứng lên: “Đi thôi? Năm ngoái con làm tốt hơn so với mấy đứa tiểu tử, chút nữa chúc phúc cho ta xem một tí!”

“Bọn họ đã sớm ổn rồi, đảm bảo mẫu hậu sẽ thích!” Sở Khang nói xong liền lôi kéo Phi Tâm đi ra bên ngoài, “Tuy rằng không so được với xe hoa lớn trước kia nhưng cũng rất đẹp mắt!” Hai người vừa mới vòng qua gác hoa, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Vân Hi mang theo ý cười đứng ở đó.

Sở Khang ngẩn người, rốt cuộc là gặp cha không dễ chịu bằng gặp mẹ. Vẻ hoạt bát trên mặt kia đã thu lại, vội cúi người thỉnh an: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng, nhi thần là tới mời phụ hoàng và mẫu hậu đến ao Liễm Diễm xem pháo hoa.”

“Ồ, con hãy đi trước, trẫm cùng mẫu hậu con sẽ theo sau.” Vân Hi khẽ nhếch mày, tay lại kéo Phi Tâm đến bên cạnh. Mắt thấy Sở Khang đã ra khỏi cửa điện, hắn lúc này mới siết chặt eo nàng. Gió sương không dính tóc mai, mặt mày không dính bụi. Tại chốn đầy âm mưu này, nàng lại càng nở rộ hồn nhiên. Nàng vẫn như lúc trước, đôi mắt quyến rũ như chứa nước mùa xuân, da mịn như gốm sứ, dáng người uyển chuyển. Năm tháng in dấu trong lòng bọn họ, gần hai mươi năm mưa gió, bọn họ luôn dắt tay nhau cùng đi!

Phi Tâm khẽ cười, nhẹ tay kéo y phục vải nhung màu tím của hắn, trên mặt hắn hiện lên chút hồng nhàn nhạt, hai mắt sâu như biển luôn chăm chú nhìn nàng. Năm tháng xóa đi vẻ non trẻ của hắn, phong thái càng thêm vô cùng kiên định và dũng mãnh. Thân hình hắn không thay đổi, càng thêm rắn rỏi. Mắt như sao lấp lánh, vĩnh viễn mê người. Chính là nếp nhăn thật nhỏ trên khóe mắt hắn khi cười cũng sẽ khiến nàng cảm thấy nghẹt thở, càng cùng hắn ngẩn ngơ lâu dài, càng không thể nào tự thoát khỏi mê muội.

Vân Hi nhìn nàng mỉm cười, bộ dáng cười khẽ cuối cùng cũng khiến hắn mất hồn mất vía. Vốn tưởng rằng, tình cảm của một người từ lúc bắt đầu mà đi đến cuối cùng đúng là một chuyện khó khăn, bởi vì năm tháng dài đằng đẵng, vật đổi sao dời ai cũng không biết rõ. Nhưng hiện giờ hắn lại cảm thấy không đủ, nỗi lòng một đời, vốn là không đủ, cả đời này quá ngắn, hai mươi năm chớp mắt đã lướt qua!

Bọn họ cùng nhau đi qua bao nhiêu mưa gió, cũng trải qua tất cả đau khổ lớn nhỏ. Lúc thái hậu bệnh nặng, Phi Tâm ở bên giường cực nhọc ngày đêm. Lúc hắn chỉ huy quân đội thân chinh, trong triều nghe phải tin sai, một mình cô nhi quả phụ nàng đối phó với lũ hổ sói. Trong ngoài ngang dọc không hề thay đổi, nàng luôn nói hắn đối với nàng thật tốt, trên thực tế, nàng đối với hắn đó không phải rất tốt sao? Bọn họ đều là vì ích kỷ mà phải làm người thiết thực, mong muốn kết quả được tốt nhất. Trong cả đời hai người họ, có lẽ không chỉ có vài chuyện là không âm mưu tính toán. Nhưng chỉ có tình yêu của họ là không có bất kỳ thứ gì đáng giá trao đổi, bao gồm cả giang sơn!

“Mấy người bọn họ đang ở phía sau ngự viên đốt pháo hoa, pháo hoa bây giờ cũng mới lạ mà tinh xảo, thật là nhiều trò.” Phi Tâm nhìn ánh mắt lấp lánh của hắn, mím môi cười, “Ngày mai là lễ mừng năm mới, lại vừa đúng một năm!”

“Không đi cùng đám hỗn tử đó sao? Một năm qua nhanh đấy nhỉ!” Vân Hi cất giọng kì quái nói.

Phi Tâm sửng sốt, không nhịn được cười. Cái người đã gần qua bốn mươi này vậy mà vẫn còn nóng nảy như vậy! Cho nên nói, có một số việc thế nào cũng không thay đổi được. Nàng nhất thời vỗ ngực hắn, thấp giọng nói: “Mới vừa rồi không phải nói chuyện với đứa nhỏ sao? Khang nhi qua hết năm liền muốn xuất cung quay về phủ, muốn thiếp dặn dò một chút.”

“Dặn thì dặn, nói cái gì không như ý, làm cho người ta không thích nghe. Giống như ta với nàng mấy năm nay đi ngao du vậy!” Vân Hi đưa tay bóp chóp mũi của nàng, ghìm nàng chen đến chỗ mảnh chạm trổ kia, bên ngoài cửa điện mở ra ánh đèn liên đăng chói lọi dồn dập.

Phi Tâm nhất thời có chút thúc giục, tay hắn càng không chịu đàng hoàng. Phi Tâm không chịu nổi, níu chặt vạt áo của hắn nói: “Đừng có ầm ĩ! Trước mặt đứa nhỏ thiếp có nói tốt cái gì đâu? Chung quy vẫn là trưởng bối. Chẳng lẽ ta còn phải nói với đứa nhỏ, không, chúng ta không có quấn quýt như vậy, phụ thân con hiện tại vô cùng dũng mãnh phi thường!” Tiếng nói nàng vừa dứt, đột nhiên nghe thấy một tiếng “Phốc” trầm đục bên ngoài. Phi Tâm phát hoảng, tiếp theo chợt nghe thấy âm thanh một chuỗi dài bước chân chạy ra khỏi hiện trường!

Lần này mặt Phi Tâm không nén được giận. Những năm gần đây, da mặt Phi Tâm kỳ thật cũng dần dày thêm chút. Đặc biệt lúc chỉ có hai người nàng cũng có thể buông tay chân ra, thỉnh thoảng vui đùa với hắn. Nếu không đâu thể nói ra được những lời này? Nhưng lúc này lại có thể nghe thấy có người nghe lén bên ngoài, hơn nữa dựa vào bước chân đã biết là ai. Ngoại trừ mấy đứa nhỏ của bọn họ ra, người nào có lá gan tiến đến Càn Nguyên cung bên này?

Phi Tâm đã chuyển qua đây bảy năm, cũng không đề phòng nữa, nếu không thì mấy người bọn họ đã sớm bị bắt. Cũng chính là bởi vì nguyên nhân này mà Phi Tâm mới khó xử đến chết! Vẻ mặt nhất thời tím ngắt, lông mày dựng thẳng trừng mắt với Vân Hi, nhìn bộ dạng cổ quái của hắn, khiến cho đầu lưỡi nàng như ngắn đi nửa đoạn: “Sao, làm sao bây giờ? Lại mất mặt nữa!”

Vân Hi nhìn nàng một lúc, đột nhiên một tay ôm lấy nàng, chóp mũi kề sát nàng, nhẹ giọng nói: “Vừa rồi nàng khen ta dũng mãnh phi thường!” Nói xong hắn cười rộ lên. Phi Tâm chỉ cảm thấy đỉnh đầu như bốc khói, không khỏi giãy dụa. Hắn hôn môi nàng, hương thơm mềm mại kia luôn rung động lòng người như thế, khiến cho người ta vừa chạm vào mà hồn vía phiêu đãng. Cùng lúc đó, ngoài sân rộ lên hoa lửa, chính là màn chúc phúc mà Phi Tâm yêu thích, còn có phú mãn hoa rực rỡ như bướm đang múa, chấm nhỏ như kính vạn hoa, sáng lên như hỉ lâm môn! Tưởng là bọn họ đoán trước hai vị này sẽ không ra hậu viện, liền đem hết hoa lửa ở ngoài vườn Càn Nguyên Cung ra đốt. Phút chốc rực lên màu đỏ đỏ vàng vàng lấp lánh, chói lọi hoa lệ nhiều vô kể, làm cho đèn đuốc bên ngoài hành lang càng thêm rực rỡ tươi đẹp!

“Sắp hết năm rồi, nương tử.” Vân Hi lướt qua mặt nàng, mang theo vẻ mặt hưng phấn, “Năm mới vui vẻ!” Hắn nhìn nàng, giống một đôi vợ chồng dân gian chúc tết nhau. Bên trong hoa lửa, hắn cười như thần tiên đang bay.

Phi Tâm nhìn dáng vẻ của hắn, trong chốc lát liền ôm lấy cổ hắn, cũng quên chuyện mới vừa rồi kia. Nàng chủ động tiến tới, môi khẽ lướt qua vành tai hắn, một chút hơi nóng ngứa ngáy khiến cho thân thể hắn căng thẳng, tay đã luồn vào vạt áo của nàng. Nàng khẽ mở miệng: “Vạn sự như ý, phu quân!”

– HẾT –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.