Chuyện gì xảy ra, lồng ngực của nàng vì sao đột nhiên đau.
“Suy nghĩ tình lang rồi?” Một câu lạnh như băng từ trên đầu
truyền đến.
Sở Liên Nhi nhíu mày, khó khăn ngẩng đầu, chống lại con
ngươi hơi mỉa mai của hắn, miệng nàng há há, đột nhiên, trong cổ phun lên một
mùi, nàng “Oa” một tiếng nhổ ra một bãi máu tươi.
Máu đỏ tươi nhổ lên quần áo tuyết trắng của hắn, ngực nàng bị
một đạp nặng nề.
Giày vải bông mềm của Đông Ly Thuần, nặng nề mà đạp lên ngực
Sở Liên Nhi.
Nàng bị đạp nửa ngày không đứng dậy được, đột nhiên cảm giác
ngực không hiểu sao kịch liệt đau đớn
“Hình như ta đã quên nói cho ngươi biết, chỉ cần nghĩ đến
tình lang của ngươi, hoặc là nghĩ đến chuyện trước kia, chung độc sẽ phát tác,
càng nghĩ, chung độc sẽ tùy ý làm nhục ở trong cơ thể ngươi, ngươi sẽ phun càng
nhiều máu, cho đến máu kiệt mà chết. Loại tư vị này, chính là sống không bằng
chết.” Đông Ly Thuần lạnh lùng xem nàng vẻ mặt thống khổ, trên mặt có lửa giận
nồng đậm.
Thanh âm mỉa mai của hắn như tiếng sấm làm Sở Liên Nhi thiếu
chút nhảy dựng lên.
Chung độc?
Trong cơ thể nàng có chung độc, đó là trò đùa gì?
Còn không kịp nghĩ lại, ngực đau đớn đã làm cho nàng thống
khổ ngã sấp trên mặt đất, đau quá, như vạn tiễn xuyên tim, lục phủ ngũ tạng đều
bị xoắn cùng một chỗ —- đau quá!
Đông Ly Thuần mắt lạnh nhìn thần sắc thống khổ của nàng,
khuôn mặt tuấn tú hiện lên phức tạp lạnh lùng.
Sở Liên Nhi đau chết đi sống lại mở to con ngươi mờ mịt trừng
mắt hắn, bởi vì thống khổ mà không cách nào tập trung tinh thần, hai tay kìm
lòng không được bắt lấy chân của hắn, nàng đau đến mãnh liệt thở, bỗng dưng bắt
lấy ống quần của hắn, như bắt được một cây cỏ cứu mạng cuối cùng, chăm chú nắm
chặt không thả: “Đông Ly Thuần, cầu ngươi cứu cứu ta. . . !”
Đột nhiên thân thể lại bốc lên một cái, Sở Liên Nhi lại té
trên mặt đất, toàn thân đau đến một lời cũng không ra nổi. Ngực càng ngày càng
đau đớn, giống như có sâu đang gặm cắn ngũ tạng lục phủ, trong cổ không ngừng
tuôn ra máu tươi, đem mặt đất màu vàng nhạt nhuộm đến phá lệ kinh tâm, trên
trán nàng toát ra mồ hôi rịn dày —- đang lúc nàng cho rằng sắp tươi sống đau chết
thì đột nhiên đau đớn ở ngực dần dần biến mất.
Sở Liên Nhi thở hổn hển, giống như từ trong quỷ môn quan đi
ra, toàn thân không động dậy nổi, trên mặt đất phun ra một bãi máu, mất máu quá
nhiều, cũng sẽ tạo thành máu kiệt mà chết a.
Chật vật lau máu tươi ở khóe miệng, oán hận trừng mắt nhìn
nam yêu vẫn còn giữ nụ cười lạnh như băng. Tên khốn kiếp chết tiệt, ngươi tốt
nhất đừng cho nàng có thời gian xoay sở, bằng không lão nương nhất định đem
ngươi bán vào thanh lâu, cho người cùng chơi.
Đông Ly Thuần từ cao nhìn xuống nàng, trên người mắc áo trắng
nõn, quần trắng nõn, hảo một bức mỹ nam đồ. . . . . Đáng chết, bị hắn tra tấn
thành như vậy, nàng cư nhiên còn tưởng tượng hắn thành Thành Vân một thân ưu
nhã, sạch sẽ tinh khiết tĩnh như trích tiên?
Đáng chết, nàng có thể nào vô dụng như thế?
“Bẩm nhị hoàng tử, từ trong phủ Tam hoàng tử truyền đến tin
tức, Tam hoàng tử đã bắt đầu bí mật hành động.” Cửa ra vào vang lên một thanh
âm bình thản đến cực điểm.
Thanh âm này Sở Liên Nhi rất quen thuộc, chính là của Liễu
Nhất Thanh mỗi lần nhìn thấy nàng liền cho nàng một cái ánh mắt khinh thường đến
cực điểm. Hắn là tâm phúc đệ nhất của Đông Ly Thuần, ngoại trừ thân phận vạn kỵ
trưởng (trưởng của vạn kỵ binh) kiêu kỵ doanh (kỵ binh dũng mãnh) ra, còn chuyên
môn làm hoạt động ám sát thu thập tình báo.
Đột nhiên trong đầu nhớ tới câu mà nam yêu nói trong thư
phòng ngày đó: “Nhổ cỏ không trừ gốc, xuân phong xuân lại sinh. Thừa dịp hiện tại
hắn đã bị đánh vào Thiên Lao, tìm cơ hội làm cho hắn tự sát tạ tội a.”
Thái tử bị hắn giết chết trong ngục, hiện tại lại đến phiên
Tam hoàng tử. Dã tâm của nam nhân này với ngai vàng đã là thế nhất định muốn.
Bình thường nam nhân vì đạt được mục đích mà không ngại chặt tay (ý chỉ giết
anh em), có thể có mấy phần nhân từ?
Như vậy, xem thân phận dĩ vãng của nàng, theo như tính tàn
nhẫn diệt cỏ tận gốc của Đông Ly Thuần, lý nên giết nàng cho thống khoái.
Nhưng vì sao muốn giữ nàng lại?
Đông Ly Thuần “Uh” một tiếng, hai mắt nhưng vẫn nhìn Sở Liên
Nhi thần sắc chật vật, cười lạnh: “Rất tốt, con cá đã mắc câu rồi, kế tiếp, phải
xem một vở kịch hay, thay quần áo cho ta!”
. . . . . .
Tuy kịch liệt đau đớn ở ngực đã biến mất, nhưng sau cơn đau,
thân thể suy yếu cực kỳ, Sở Liên Nhi hữu khí vô lực giãy dụa đứng dậy, từ trong
tủ đàn mộc treo quần áo lấy ra một bộ áo dài màu vàng sáng thêu thuồng luồng
cho Đông Ly Thuần mặc, sau đó thay hắn búi tóc, đội nón ngọc màu tím khi vào
cung diện thánh phải đội.
Chỉ chốc lát sau, một công tử đai ngọc quấn eo, phong Thần
tuấn tú, phong độ nhẹ nhàng thình lình xuất hiện ở trước gương.
Theo quy củ của cổ đại! Nam tử đến hai mươi tám sẽ để chòm
râu, Đông Ly Thuần xem ra, tuổi không lớn, hắn ngồi ở trước gương, tự mình cầm
dao cạo râu cạo râu.
Sở Liên Nhi nghĩ thầm, người này cái gì đều muốn người hầu hạ,
nhưng cạo râu cũng không nhờ tay người khác, xem ra hắn cũng là ngườ nhát gan sợ
phiền phứci! Sợ bọn nha đầu nhân cơ hội muốn cái mạng nhỏ của hắn a.
Sở Liên Nhi nhìn bóng lưng thon dài của hắn, ngón tay thon
dài, đang cầm một con dao sắc bén, đang nhìn gương nhẹ nhàng cạo, trong nội tâm
nàng vừa động, bỗng dưng con ngươi đảo một vòng, tiến lên phía trước nói: “Chủ
tử, nô tỳ thay ngài cạo râu.” Nói, nàng đi lên trước! Vừa nghĩ, dưới chân lại lảo
đảo một cái, thân thể ngã về phía trước, không cẩn thận đập lấy Đông Ly Thuần.
Rất nhanh, thân thể Sở Liên Nhi lại bị một cái tát đánh ra
ngoài, đâm vào trên mặt đất. . . .
“Chết tiệt ngươi, người tới, kéo tiện nhân kia ra ngoài
trách phạt hai mươi đại bản.” Đông Ly Thuần một tay bụm lấy cái cằm, vừa cắn
răng gầm lên.
Tiếng nói Đông Ly Thuần vừa dứt! Ngoài cửa lập tức xẹt vào
hai đại hán, lôi kéo Sở Liên Nhi liền kéo ra ngoài.
Sở Liên Nhi còn không kịp nghi hoặc hai người đại hán này là
nơi nào xuất hiện, đã bị ép đến trên đá xanh ngoài sân nhỏ, cái mông xinh đẹp
đã bị đánh lên.
Sở Liên Nhi liên tục kêu thảm thiết! Làm cho cổ họng đều
khàn khàn.
Hai mươi đại bản vang lên, Sở Liên Nhi thật lâu mới cực kỳ
khó khăn bò lên, lung la lung lay mà thẳng bước đi hai bước, lại té ngã. Chẳng
biết lúc nào Hồng Nhi xuất hiện ở bên người nàng, một phen nâng dậy nàng, trên
khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lại mang theo thần sắc ngờ vực vô căn cứ.
Lúc này, Đông Ly Thuần đã xuất hiện ở trước mặt nàng rồi, giờ
phút này hắn đã mặc áo gấm màu xanh, ống tay áo thêu kim tuyến xanh, vạt áo có
thêu hình rộng cuộn, nhìn lên ngọc thụ lâm phong, chỉ là, từ trên người hắn
truyền đến một cỗ vị thuốc nồng đậm.
Hắn lạnh lùng liếc Sở Liên Nhi, sờ lên cái cằm. Sở Liên Nhi
rõ ràng nhìn đến trên cái cằm nguyên bản trơn bóng của hắn một mảnh xanh đậm, ẩn
ẩn tản mát ra vị thuốc và mùi hoa lài.
Vừa rồi, nàng bị trách phạt thì mơ hồ nhìn đến một lão đầu
mang theo cái hòm thuốc chạy vào trong phòng hắn, còn chứng kiến vài nha hoàn
áo xanh trong tay bưng chậu vải, nàng tinh tường nhìn vải đỏ đỏ dày . . . Xem
xét, hắn bị lưỡi dao xướt không nhẹ.
Đông Ly Thuần quét Hồng Nhi, lại liếc mắt nhìn Sở Liên Nhi
khóc lóc lu bù, nàng thống khổ nhíu lông mày, một tay bụm lấy cái mông, cả người
toàn bộ dựa vào trên người Hồng Nhi, giống như bị đánh không nhẹ, ánh mắt hắn
lóe lóe, nói với Hồng Nhi: “Hồng Nhi, chuyện của ngươi làm xong chưa?”
Hồng Nhi há to miệng, nhìn Đông Ly Thuần, muốn nói cái gì,
cuối cùng dưới ánh mắt lạnh lùng của hắn, ảm đạm buông Sở Liên Nhi ra, lui sang
một bên.
Không có Hồng Nhi đỡ, Sở Liên Nhi xém xíu ngã xuống đất,
nàng lung la lung lay nâng ổn thân thể, gương mặt trắng bệch chống lại khuôn mặt
tuấn tú lạnh như băng của Đông Ly Thuần, khiếp vía thốt: “Chủ tử, nô tỳ không
phải cố ý . . . . . .”
Đông Ly Thuần bỏ hai tay sau lưng, đi dạo, tản bộ, đi một
vòng quanh người Sở Liên Nhi, sau đó, tròng mắt của hắn chằm chằm hướng cái
mông nàng đang che.
Sở Liên Nhi bị hắn chằm chằm toàn thân dựng đứng tóc gáy, vội
hai tay bụm lấy cái mông, ai ơ ơ rên rỉ, nhưng trong lòng lại thẳng thắn nhảy
lên.
Đông Ly Thuần bình tĩnh chằm chằm vào hai bên tròn vo trên
cái mông, mắt phượng dài nhỏ hung ác nhíu lại, đang định phát tác, nhưng khóe mắt
lại nghiêng nhìn đến một chỗ! Thần sắc tim đập mạnh và loạn nhịp.
Trên trán Sở Liên Nhi chảy ra dầy đặc mồ hôi! Đứng ở tại chỗ,
động cũng không dám động rõ ràng là khí trời rét lạnh! Nàng lại cảm giác lưng ẩm
ướt nhơn nhớt ! Khó chịu chết.
Hồng Nhi nhìn Sở Liên Nhi thần sắc bối rối, và Đông Ly Thuần
biểu lộ phức tạp khó dò, giống như kinh dị, lại như hiểu, đứng ở một bên, giữ
im lặng! Yên lặng theo dõi kỳ biến.
Thật lâu, thanh âm trầm thấp của Đông Ly Thuần mới ở sau người
vang lên: “Chạy trở về gian phòng của ngươi đi, trước khi ta vào cung, không muốn
nhìn đến ngươi nữa.”
Sở Liên Nhi giống như lấy được lệnh đặc xá! Cực kỳ nhanh chạy
trở về phòng.
Đông Ly Thuần nhìn qua bóng lưng như chạy trốn của nàng, ánh
mắt chợt hiện, khóe môi khẽ nhếch.
Lý Hoa đứng cách đó không xa thấy bóng lưng chạy nhanh chóng
của Sở Liên Nhi rốt cục phát giác cái gì, vội nhắm hướng Đông Ly Thuần kêu to:
“Chủ tử! Nàng. . . . . .”
Ánh mắt lạnh lùng của Đông Ly Thuần quét nhẹ hắn, Lý Hoa lập
tức mất tiếng.
Nhìn Sở Liên Nhi đã biến mất tại sân nhỏ, Đông Ly Thuần thu
hồi ánh mắt, con ngươi dài nhỏ nhìn về phía Hồng Nhi.
Hồng Nhi bị con ngươi lạnh lùng của hắn chằm chằm sợ hãi cả
kinh, cuống quít cúi đầu, Đông Ly Thuần thần sắc lạnh lùng! Thần sắc lạnh như
băng giống như ngăn cách, lãnh khốc lại làm cho người ta sợ hãi, nói khẽ: “Hồng
Nhi, ngươi quá làm cho ta thất vọng rồi.”
Thân thể Hồng Nhi chợt rung động, nghe thanh âm nhẹ nhưng
băng lãnh đâm xương của Đông Ly Thuần, hai chân bỗng dưng mềm nhũn, phịch một
tiếng, quỳ gối trên gạch đá cứng rắn, “Nhị hoàng tử tha mạng, nô tỳ nói thật với
ngài.”
. . . . . .
Sở Liên Nhi vừa về tới trong phòng, tranh thủ thời gian đóng
chặc cửa phòng, sau đó đem thân thể ném vào trong ổ mềm mại.
Cầm lấy chăn mền, hung hăng chà lau mồ hôi bởi vì bối rối mà
dọa ra trên mặt, trong nội tâm chửi bới liên tục: “Yêu nam đáng chết, không có
việc gì dùng loại ánh mắt làm cho người sợ hãi dò xét ta chi? Hại tim ta cho tới
bây giờ còn đập thình thịch.”
May mắn, cuối cùng nàng vẫn tránh được một kiếp, bằng không,
khi hắn phát hiện chân tướng, nhất định sẽ làm cho nàng chết vô cùng thảm.
Lúc này, ván cửa bị đập bịch bịch, “Liên Nhi tỷ, là ta, mở cửa,
phụng lệnh nhị hoàng tử đến bôi thuốc cho ngươi.” Thanh âm Hồng Nhi.
Sở Liên Nhi ngẩng đầu, đang muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ nghĩ,
để cho nàng vào. Nhìn đến một cái bình sứ men xanh trong tay Hồng Nhi, tức giận
đứng dậy, nói: “Một tỳ nữ nho nhỏ, một cía tiện mệnh, bị đánh cũng được! Còn
bôi thuốc gì a.” Nói! Nàng đem chăn mền che trên người, tận lực không để ý tới
Hồng Nhi.
Hồng Nhi thần sắc cổ quái xem xét nàng, lướt qua nàng, đặt
mông ngồi vào trên ghế! Vẻ mặt thương cảm nhìn nàng: “Liên Nhi tỷ, vết thương
còn đau không?”
Sở Liên Nhi tranh thủ thời gian bụm lấy cái mông, kêu thảm
thiết nói: “Đau a, đau quá, bằng không, ngươi cũng đi thử hai mươi đại bản đi.”
Hồng Nhi giống như cười mà không phải cười, cầm kim sang dược
ném đến trên bàn trà một bên, ngồi vào trước giường Sở Liên Nhi, một phen đánh
lên cái mông của nàng, tức giận nói: “Thôi đi ngươi còn giả bộ. Nhị hoàng tử đã
biết trò của ngươi a.”