Thất hồn lạc phách ra khỏi tiệm thuốc, Sở Liên Nhi hoảng hốt
mà nghĩ đến những lời thâm tình chân thành của Thành Vân: “Liên Nhi, ta thích
ngươi.”
Hắn điểm nhẹ cái mũi của nàng, sủng nịch cười với nàng một
tiếng: “Ngươi nha, chính là quá mức cố chấp. Ta nói có biện pháp thay ngươi giải
chung độc, sẽ giải ra, ngươi tin tưởng ta được chứ?”
“Nếu như ta có thể thay ngươi giải ra, ngươi có thể gả cho
ta không?” Giọng nói của hắn tràn đầy cầu xin và vội vàng.
“Liên Nhi, ngươi phải ngoan ngoãn chờ ta trở lại, chờ ta trở
lại rồi, liền cưới ngươi làm vợ.” Hắn lưu luyến không rời nói với nàng.
“Liên Nhi, ta thích ngươi, thích không ngừng, còn ngươi?
Ngươi cũng yêu thích ta chứ?”
“Liên Nhi, sinh tiểu bảo bảo cho ta được không?” Hắn che bụng
của nàng, ôn nhu trong mắt giống như có thể chảy nước.
. . . . . .
Tên lường gạt, đều là tên lường gạt.
Sở Liên Nhi buồn cười, lại cười không lên tiếng. Đầu chóng mặt,
nàng loáng thoáng thấy Thành Vân mặc một bộ áo bào trắng đang từ trên nhìn xuống
nàng, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, giống như nước thu lạnh lẽo, lạnh như băng
mà thấu xương.
Hắn lạnh lùng cười một tiếng với nàng, trên ngọc quan buộc ở
trên đầu, hai rồng to lớn giành châu sáng lắc lư đau nhói mắt của nàng.
Hắn lạnh lùng cười một tiếng đối với nàng, ánh mắt lạnh lẽo,
kẹp hận ý vô cùng. Trong tay hắn vuốt vuốt chung sứ tinh mỹ tuyết trắng, bên cạnh
hắn đứng thẳng một thị đồng nhỏ thấp, Sở Liên Nhi cố gắng mở to hai mắt, rốt cục
thấy rõ, tiểu thị đồng này, chính là Thành Kiều luôn luôn chán ghét nàng.
“Lâu Ngọc Bhi, ngươi cũng có hôm nay!” Một thanh âm mát lạnh
xuyên phá màng nhĩ của nàng.
Nàng ngây ngốc không phát ra được thanh âm nào, ánh mắt lại
mơ hồ, nàng giống như thấy trước mắt có một cung điện hào hoa xa xỉ, rường cột
chạm trổ, tráng lệ.
Sở Liên Nhi còn chứng kiến Đông Ly Thuần cả người sát khí dẫn
dắt đại đội nhân mã xông vào bên trong phủ. Lớn tiếng quát với một cô gái trẻ
tuổi tướng mạo đẹp, một thân hoa phục, ngồi ngay ngắn ở chủ vị: “Thánh chỉ đến,
Thái Tử Phi Lâu thị tiếp chỉ.”
Trong tầng tầng mây mù, Sở Liên Nhi không biết nàng kia là
ai, chỉ cảm thấy nàng kia khi gặp phải tình cảnh sống còn thì vẫn mặt không đổi
sắc, lòng yên tĩnh như nước. Nàng cũng không nhúc nhích, vuốt ve móng tay bén
nhọn dài trên ngón tay, lạnh lùng cười một tiếng, khuôn mặt tuyệt mỹ quyến rũ một
mảnh lãnh tiêu (lạnh lùng tiêu điều), đôi môi nàng khẽ mở, thanh âm chát chúa
mà lại mượt mà: “Đọc đi.”
Đông Ly Thuần hận hận hừ lạnh một tiếng, Thành Kiều bên cạnh
đã mở ra thánh chỉ vàng óng ánh, lớn tiếng đọc: “Phụng thiên thừa vận hoàng đế
triệu viết: Đông Ly quốc ta dựng nước tới nay, mấy bận giao chiến với Tát Ta,
hàng năm hao binh tổn tướng, Đông Ly quốc ta và Tát Ta thề không đứng chung.
Nhưng trẫm nghe thấy thái tử âm thầm cấu kết với Tát Ta, đồng hành phản quốc, tội
không thể tha. Triều hội hôm nay đã bắt lại thái tử, bỏ chức vị thái tử, đánh
vào Thiên Lao. Mà Thái Tử Phi Lâu thị cấu kết với nhau làm việc xấu, đều xử tử,
ban thưởng một ly rượu ngon. Tất cả tôi tớ phủ thái tử đều đánh vào giáo ti phường,
cả đời ti tiện, thị vệ còn sót lại người đầu hàng không giết, sung vào dưới trướng
Nhị hoàng tử, khâm thử.”
Thành Kiều đọc thánh chỉ xong, Đông Ly Thuần đã lạnh lùng cười
một tiếng, cười lạnh với Lâu Ngọc Nhi: “Ngươi yêu nữ này cũng có hôm nay, hừ!”
Vừa nói, uy phong lẫm lẫm hét lớn: “Tới a, bắt phạm phụ Lâu thị lại cho bổn
cung. Cũng bắt lại một đám nô tài trong phủ thái tử hết, nữ bán vào giáo ti phường,
nam đồng loạt xử tử.”
“Dạ!” Một đám cấm vệ quân lập tức ầm ầm lên tiếng, lập tức
có hai tiến lên bắt Lâu Ngọc Nhi.
“Chậm!” Lâu Ngọc Nhi quát lên, giờ phút này nàng đã mặc vào
triều phục Thái Tử Phi vàng rực, làn váy màu vàng kim, có thêu hình mây năm
màu, một áo choàng có thêu hình phượng hoàng màu vàng hơi đỏ sánh vai, tay áo
thật dài, áo choàng thêu hình phức tạp, hoa lệ phi phàm, trên đầu nàng đeo lên
kim phượng trâm cùng bát bảo lạc anh châu màu vàng, cái trán sáng bóng, một khỏa
bảo thạch to lớn lập lòe rực rỡ, mắt phượng mày liễu, mũi ngọc môi xinh, xinh đẹp
không nói ra được. Nàng nhắm hướng Đông Ly Thuần hừ nhẹ: “Thắng làm vua thua
làm giặc, Lâu Ngọc Nhi hôm nay chết, cũng không oán được người nào, không nhọc
chư vị động thủ, nâng cốc ra.”
Lâu Ngọc Nhi mười bốn tuổi thành Thái Tử Phi, ba bốn năm
qua, luyện được mộtloaại uy nghi vô cùng khi ở vị trí cao lâu dài, con ngươi
mang uy của nàng khiến thái giám lớn nhất trừ hoàng đế ra thì không sợ trời
không sợ đất cũng không nhịn được run sợ, một thái giám run rẩy bưng lên ly ngọc
đặt trên khay gấm vàng sáng trong khay ngọc, hai tay đưa cho nàng.
Lâu Ngọc Nhi một tay chấp tay áo, một tay nhận lấy, nhìn rượu
đỏ như máu, cười nhạt, đem ly ngọc thả vào đôi môi bên, nhắm mắt, uống một hơi
cạn sạch.
Sở Liên Nhi há to miệng, nhìn nàng kia đem rượu độc uống một
hơi cạn sạch, đang muốn ngăn cản, bỗng dưng, nàng cảm giác trong bụng liền mở
lên một cổ quặn đau. . . Giống như có cảm ứng với nàng kia, nàng uống xong rượu
độc rồi, bụng của mình liền lập tức đau.
“A, thật là đau!” Trong hoảng hốt, nàng giống như nghe được
một thanh âm lạnh như băng vang lên: “Lâu Ngọc Nhi, ngươi cũng có hôm nay.”
Nàng đau nói không ra lời, chỉ có thể ôm bụng thật chặc,
trên trán dầy đặc mồ hôi rịn.
Rất nhanh, ý thức của nàng bắt đầu bay xa, hô hấp thay đổi mỏng
manh, hai ngón tay mảnh dài dùng sức nhéo cổ của mình. . .
“Tiện nhân đáng chết, để cho ngươi chết như vậy tiện nghi
ngươi. Ta đem ngươi bầm thây vạn đoạn mới giết ngươi.”
Lực đạo trên cổ tăng thêm, hô hấp càng thêm khó khăn. Hơn nữa
đau đớn trên bụng, khiến cho giãy giụa của nàng càng ngày càng vô lực, cuối
cùng chìm vào trong bóng tối vô biên —–
Ở trong cuồn cuộn kinh khủng, chỉ có bóng tối vô biên và cảm
giác âm lãnh. Giống như loại cảm giác này đã sớm trải qua một lần, cả người lạnh
buốt, nói không được, chỉ có thể mặc cho bóng tối xâm nhập mình.
Loại cảm giác này giống bị người ném vào trong hồ, nàng
không biết bơi lặn, chỉ có thể hút từng ngụm từng ngụm nước, chờ nước rưới vào
từ trong lỗ mũi, rót no bụng rồi, cũng đã không thể hô hấp nữa, cũng chỉ có thể
quơ múa hai tay, muốn vung hết cảm giác hít thở không thông cắn người.
Bỗng dưng, hai tay cảm giác quơ múa đụng phải vật gì đó, ấm
áp ấm áp .
Vậy là cái gì đây?
Bóng tối vẫn như cũ, nhưng vì cái gì bắt đầu có sáng sáng?
Còn có, vì sao bên tai ầm ỹ như vậy?
“Cô nương, cô nương tỉnh. . . .” Trong ánh trăng mờ, Sở Liên
Nhi cảm giác có người đập gương mặt của nàng, nàng nhắm chặt mắt, cười khổ một
tiếng trong lòng, cũng đã chết, còn có thể tỉnh lại sao?
“Cô nương, cô nương, ngươi làm sao, tỉnh, mau tỉnh lại.” Cảm
giác có người dùng sức vỗ vào gò má của mình, Sở Liên Nhi liền mở to mắt, nhìn
chằm chằm người đánh nàng, cả giận nói: “Ta cũng đã chết, ngươi còn không bỏ
qua cho ta. Ngươi người này thật nên xuống địa ngục.”
Người nọ sửng sốt một chút, thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng,
nói: “Cô nương, ta thấy ngươi đang đi lại ôm bụng té xỉu ở ven đường, ngươi có
phải thân thể không thoải mái hay không?”
Hả?
Sở Liên Nhi trừng lớn con ngươi, nhìn người trước mắt, cảm
giác bên tai loạn rầm rầm, lúc này mới phát hiện, nàng nằm ở trên đường cái,
chung quanh có thật nhiều người vây xem chỉ chỉ chõ chõ mình, nghị luận ầm ỉ.
Nàng ngây ngẩn cả người, nàng tại sao lại ở chỗ này?
Đầu thật là loạn, nàng nhìn chằm chằm từng khuôn mặt xa lạ,
nhìn bốn phía một chút, lúc này mới chợt hiểu ra, thì ra là, nàng lại mơ thấy
mình trước kia, Lâu Ngọc Nhi.
“Loại chung độc này chính là khống chế trí nhớ người, một
khi mạnh mẽ nhớ lại chuyện xưa, chung độc sẽ phát tác. . . .”
“Một khi chung độc phát tác, người trúng chung sẽ nôn mửa
máu tươi. Chờ trí nhớ trước kia khôi phục rồi, cũng chính là kỳ chết của cô
nương.”
Sở Liên Nhi hít vào một hơi, rốt cuộc hiểu rõ, vì sao mỗi lần
nghĩ đến chuyện trước kia sẽ miệng phun máu tươi, Đông Ly Thuần, căn bản cũng
không muốn cho nàng sống.
Suy đi nghĩ lại, Sở Liên Nhi làm rõ nguyên nhân hậu quả. Thì
ra là, mình xuyên qua thời không mà đến, vừa tới nơi này thì không phải lấy
thân phận Sở Liên Nhi mà sống, mà gọi Lâu Ngọc Nhi, còn là Thái Tử Phicao cao tại
thượng, sau đó, Lâu Ngọc Nhi và Đông Ly Thuần gây cương, nhưng Lâu Ngọc Nhi cuối
cùng thảm bại, bị Đông Ly Thuần thiết kế dùng rượu độc độc chết.
Bỗng dưng, ngực lại đau xót, giống như ngũ tạng lục phủ bị
trùng cắn ăn, co thành một đoàn thật chặc, ngực buồn nôn ghê tởm, nơi cổ họng
ngai ngái. . . “Phụt!” Nàng không nhịn được há mồm phun ra.
Một hồi máu tươi đỏ thẫm nhất thời xì ra, người vây xem sợ vội
vàng né tránh, rối rít giật mình chạy ra.
“Không tốt, nữ nhân này khẳng định mắc phải tuyệt chứng, sắp
sửa rời đi nhân thế, chúng ta cách xa một chút, tránh cho dính vào uế khí.”
Sở Liên Nhi cười một tiếng, tuyệt chứng gì, nàng chỉ bất quá
trúng chung độc mà thôi.
“Nôn!” Lại một hồi ghê tởm, nàng phun một vũng máu tươi lớn
lần nữa, người chung quanh sợ chạy xa xa, rất nhanh, trên đường cái náo nhiệt,
không còn một người, vắng ngắt như cánh đồng hoang vu tịch mịch.
“Ai da, nữ nhân này sắp chết rồi, chúng ta phải cách xa một
chút, miễn cho bị quan phủ hỏi tội.”
Nàng sẽ chết sao?
Nhìn một ít bãi lớn đỏ tươi chói mắt trên đất, Sở Liên Nhi
thở hổn hển, phun nhiều máu như vậy, cũng cách kỳ chết không xa rồi.
Còn có, nàng tự mình thoát đi Thành Vân, Thành Vân có thể tức
điên đi, cho nên, mới thúc giục chung độc trong cơ thể phát tác. Thì ra, đại
phu nói đều là thật, chung độc này vô cùng bá đạo, coi như người thi chung xa
cuối chân trời, chỉ cần ý niệm thúc giục, người bị thi chung cũng sẽ phát tác
chung độc, sống không bằng chết. Bất quá, nghe đại phu nói, xem như người thi
chung này hạ thủ lưu tình, tình huống phát tác của nàng như vậy, chẳng qua là
trừng phạt nho nhỏ mà thôi. Nếu như gia tăng ý niệm thúc giục, chung độc sẽ bắt
đầu khởi động điên cuồng ở trong người, gặm nuốt ngũ tạng lục phủ, tới máu kiệt
mà chết, quả nhiên lợi hại vô cùng.
Đầu thật choáng váng!
Có thể là mất máu quá nhiều gây ra. Nhìn bãi máu trên đất,
người thường chỉ cần bị rút đi một ngàn CC máu cũng sẽ suy yếu vô cùng, nàng ói
thế này sợ rằng không chỉ một ngàn CC máu.
Cặp mắt bắt đầu mơ hồ, cổ chống đỡ không nổi sức nặng của đầu,
hai tay cũng dần dần vô lực, thân thể từ từ té xuống đất. Trước mắt một mảnh
ánh trắng chói mắt, nàng muốn mở mắt ra, làm thế nào cũng không mở ra được, tựa
như người ba ngày không được chợp mắt, muốn mạnh mẽ tỉnh lại, lại đánh không lại
xâm nhập của buồn ngủ.
Ý thức còn chưa hoàn toàn mơ hồ, nếu không, nàng như thế nào
cảm giác có người đến gần nàng, sau đó còn dùng chân đạp thân thể nàng.
Đối phương mang chính là ủng da nhọn, nam nhân Đông Ly quốc
đều thật biến thái, đại đa số nam nhân nhà phú quý đều thích ủng da nhọn, như vậy
đá người sẽ rất đau.
Thật là đau, cảm giác xương sườn muốn gảy lìa, Sở Liên Nhi
rên rỉ một tiếng, tên khốn kiếp nào đá nàng?
Nàng muốn chửi, cũng muốn nhảy dựng lên xua đối phương, đáng
tiếc, lực bất tòng tâm.
“Lăng thiên hộ, nữ nhân này chẳng lẽ đã chết?” Một thanh âm
kinh hoàng vang lên.
“Không biết.”
“Nhưng nhìn bộ dáng của nàng, gần chết, còn phun nhiều máu
như vậy.”
“Chẳng qua là chung độc phát tác mà thôi, không chết được.”
Trong hoảng hốt, Sở Liên Nhi cảm giác mình bị ôm lên không,
sau đó, bị ném vào một chiếc xe ngựa, sau đó nữa, xe ngựa khởi động, nàng tự giễu
cười một tiếng ở trong lòng, uổng tự thông minh không ai bì nổi, nhưng ở trong
tay Đông Ly Thuần, mình chưa bao giờ từng chiếm thượng phong. Trốn tới bỏ chạy,
tính hết mưu kế, vẫn chạy không khỏi con lòng bàn tay nhân yêu kia.