Thời Yên ho khan dữ dội, rốt cuộc vẫn ngoan cường nuốt miếng vịt quay trong miệng xuống. Cô đã nói ai sẽ tốt như vậy, mang theo vịt quay tới gặp cô, quả nhiên chỉ có nam chính a ay ay ay.
Trong tay cô cầm nửa cái chân ngỗng ăn dở, cười với Lục Cảnh Nhiên: “Kết bạn cái gì chứ, không bằng trực tiếp yêu đương đi.”
Lục Cảnh Nhiên trầm mặc một lúc, xấu hổ nở nụ cười: “Cô nương thật là hài hước.”
“Ai hài hước với huynh, ta rất nghiêm túc đó.”
Thời Yên mới vừa nói xong, ổ chủ Liệt Phong Ổ Cao Đức Nghĩa tới sân luyện võ kiểm tra đệ tử luyện võ, bỗng nhiên nhìn qua nóc nhà chỗ bọn họ ẩn thân: “Ai ở đó!”
“Xong rồi, hình như bị phát hiện.” Tiếng Lục Cảnh Nhiên vừa dứt, năm đại đệ tử của Cao Đức Nghĩa giơ đao, bay lên nóc nhà. Thời Yên lấy vịt quay trong lòng hắn, nói: “Huynh cầm vịt quay không tiện, ta cầm giúp huynh!”
“Ồ……” Lục Cảnh Nhiên lên tiếng, năm đại đệ tử của Cao Đức Nghĩa đã dừng trêи nóc nhà, cầm đao tấn công hắn.
Lục Cảnh Nhiên lập tức bị năm người vây kín, trốn đông né tây, tuy rằng lấy võ công của hắn sẽ không bị năm người này bắt được, nhưng trong lòng hắn vẫn rất không cân bằng: “Chờ một chút! Vì sao các ngươi chỉ đánh ta??”
Đại đệ tử Liệt Phong Ổ “hừ” một tiếng: “Ngươi lén lút núp trêи nóc nhà nhà người khác, không đánh ngươi thì đánh ai!”
Lục Cảnh Nhiên chỉ vào phía Thời Yên nói: “Nơi đó không phải còn một người sao, xem cách ăn mặc là người của tổ chức sát thủ, thấy thế nào cũng là cô ấy nguy hiểm hơn!”
Đại đệ tử nhìn thoáng qua phía hắn chỉ, lại quay người “hừ” một tiếng với hắn: “Bọn chuột nhắt ngu ngốc, cho rằng kỹ xảo vụng về này có thể phân tán lực chú ý của chúng ta sao!”
Lục Cảnh Nhiên: “……”
Các ngươi có phải mắt mù không hả! Cô ấy ở chỗ kia ăn vịt quay kìa!
“Ha ha ha ha.” Thời Yên ngồi trêи nóc nhà, vừa ăn vịt quay Lục Cảnh Nhiên mua, vừa xem hắn bị năm đại đệ tử của Liệt Phong Ổ đuổi đánh, “Cẩn thận một chút nhé, ngàn vạn đừng bị bọn họ bắt được.”
Lục Cảnh Nhiên: “……”
Cao Đức Nghĩa ở dưới xem trận đánh, thấy nam tử che mặt trêи nóc nhà tuy trốn đông né tây, nhưng thân thủ linh hoạt, càng giống đang trêu chọc năm đồ đệ của ông ta, điểm mũi chân tự mình bay lên nóc nhà, chuẩn bị bắt hắn.
Lục Cảnh Nhiên thấy Cao Đức Nghĩa muốn tự mình kết thúc, cũng không có ý tiếp tục trêu đùa bọn họ, hắn nhìn thoáng qua Thời Yên còn đang ăn vịt quay, nói với cô: “Cô nương sau này còn gặp lại!”
Hắn nói xong lập tức phi thân rời nóc nhà, thân pháp cực nhanh cả Cao Đức Nghĩa cũng không đuổi kịp. Thời Yên ôm vịt quay, cũng thi triển khinh công, đuổi theo bóng dáng Lục Cảnh Nhiên.
Lục Cảnh Nhiên thoát khỏi người của Liệt Phong Ổ, vào một quán rượu trong thành uống rượu, rượu và thức ăn mới vừa mang lên bàn, bỗng một cô gái ngồi xuống trước mặt, nhìn kỹ, vậy mà lại là cô gái vừa rồi gặp trêи nóc nhà ở Liệt Phong Ổ.
Lúc này hắn đã tháo mặt nạ, rất chi nghiền ngẫm mỉm cười nói với Thời Yên: “Xem ra hôm nay Lục mỗ thực sự có duyên với cô nương.”
Thời Yên cũng không kiêng dè, thoải mái hào phóng đặt vịt quay lên bàn, còn rót một chén rượu của Lục Cảnh Nhiên: “Đúng vậy, bằng không hẹn hò đi.”
“……” Lục Cảnh Nhiên không trả lời cô, mà đánh giá cô, hỏi, “Cô nương chính là sát thủ đảo Phi Phi?”
“Đúng vậy.”
“Vậy cô đến Liệt Phong Ổ……?”
“Đương nhiên là vì làm nhiệm vụ.”
Lục Cảnh Nhiên không hỏi lại, hắn cũng cầm lấy chén rượu, rót một chén cho mình, nhìn Thời Yên nói: “Vì sao vừa rồi ở Liệt Phong Ổ, những người khác đều không nhìn thấy cô?”
Thời Yên nói: “Bởi vì ta dùng tuyệt học của ta, thuật ẩn thân.”
“…… Vậy vì sao Lục mỗ có thể thấy cô nương?”
“Cái này, khả năng chính là duyên phận.” Thời Yên cầm chén rượu, cạn chén với hắn, “Định sẵn chúng ta sẽ yêu đương.”
Lục Cảnh Nhiên: “……”
Vị cô nương này rất chấp nhất với yêu đương nhỉ.
“Khách quan, đồ ăn của ngài đã mang lên đủ!” Tiểu nhị đặt món ăn cuối cùng lên bàn, lắc cái khăn trong tay rời đi. Thời Yên tự giác ăn chực cơm, thấy Lục Cảnh Nhiên ở một bên nhìn mình, rốt cuộc ho hai tiếng nói: “Hôm nay cảm ơn huynh chiêu đãi, huynh tới Liệt Phong Ổ muốn làm cái gì? Nếu có người cần giết, ta có thể thuận tay giải quyết giúp huynh.”
“…… Ta tới Liệt Phong Ổ, chỉ là vì xem Chiêm Phương Phương.”
Tay cầm đũa của Thời Yên cứng lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía hắn: “Huynh lại là fan của Chiêm Phương Phương?”
“Không không không.” Lục Cảnh Nhiên liên tục xua tay, “Chỉ là có chút tò mò thôi, sau lần gặp hôm nay cảm thấy thật là thất vọng.”
Thời Yên “Ồ?” Một tiếng: “Sao thế, huynh cảm thấy trông cô ta xấu xí?”
“Đẹp hay không đẹp vẫn là thứ yếu, múa Liệt Phong đao thành như vậy, quả thực là khinh nhờn môn võ công này. Cao Đức Nghĩa còn coi cô ta là môn sinh đắc ý, chẳng lẽ không sợ Liệt Phong Ổ chôn vùi trêи tay mình sao?”
Thời Yên nói: “Ông ta không chỉ không sợ, trong lòng còn đắc ý. Huynh biết ông ta nhờ Chiêm Phương Phương đã kiếm lời bao nhiêu tiền không? Chờ khi Chiêm Phương Phương chính thức xuất đạo ở 108, tiền kiếm được sẽ càng nhiều.”
Lục Cảnh Nhiên hơi nhíu mày, không nói gì, dường như đồ ăn trêи bàn không hợp khẩu vị của hắn. Thời Yên ngược lại ăn vui vẻ, cô gắp một miếng xương sườn, hỏi Lục Cảnh Nhiên đối diện: “Huynh thuộc môn phái nào?”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Ta không môn không phái, tự học thành tài.”
“Vậy huynh làm gì?”
“Ta, là một kiếm khách.”
“…… Vậy kiếm huynh đâu?”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Kiếm trong lòng ta.”
Thời Yên: “……”
Huynh vui là được.
Hai người ăn xong bữa cơm này, Lục Cảnh Nhiên để lại tiền cơm, ôm quyền nói với Thời Yên: “Cô nương, Lục mỗ xin từ biệt!”
Thời Yên thấy hắn nói xong thì chuẩn bị đi, vội lên tiếng gọi hắn lại: “A từ từ, về sau ta muốn tìm huynh thì đi chỗ nào tìm?”
Lục Cảnh Nhiên quay người lại, khẽ nhướng môi, tóc trêи trán bị gió thổi nhẹ nhàng đong đưa: “Có duyên sẽ tự gặp lại.”
“……” Thời Yên nhìn hắn từ tầng trêи tửu lầu nhảy xuống, trái tim nhỏ đập thịch thịch. Tuy rằng nam chính của cô trở nên ngố ngố, nhưng vẻ đẹp trai vẫn online ổn định.
Ngầu.
Bữa cơm này là bữa Thời Yên ăn no nhất một tháng nay, cô xoa cái bụng tròn vo của mình, ợ một cái đứng lên. Xong rồi, hình như ăn hơi no quá rồi, có thể ảnh hưởng tới buổi tối hành động không.
Nghĩ ban ngày Chiêm Phương Phương múa bộ Liệt Phong đao kia, cô lại yên tâm.
Trời tối, Thời Yên lại lần nữa lén vào Liệt Phong Ổ. Bởi vì nhiệt độ mấy năm nay 108 mang đến, Liệt Phong Ổ cũng thành môn phái ai ai cũng muốn gia nhập, đệ tử nhân số đông đảo, môn phái ngược lại không mở rộng bao nhiêu, cho nên chỗ ở cũng không có nhiều, thông thường là mấy chục người ở một phòng, ngủ chung trêи một cái giường lớn.
Nhưng Chiêm Phương Phương không giống, cô ta là đệ tử Cao Đức Nghĩa coi trọng nhất hiện nay, tự nhiên không có khả năng đi ngủ chung giường lớn, cô ta ở một phòng riêng, cái này cũng vô hình trung tạo điều kiện cho Thời Yên.
Thời gian Chiêm Phương Phương nhập môn không phải sớm nhất, võ công ở trong môn phái cũng không phải xuất sắc, nhưng nhờ phúc Sáng Tạo 108, cô ta hưởng thụ đãi ngộ còn tốt hơn đại sư tỷ, thậm chí còn có một tiểu nha hoàn đặc biệt chăm sóc cho cô ta.
Thời Yên nghĩ tới, hiện tại võ lâm Trung Nguyên hô to khẩu hiện “Hài hòa võ lâm, hoà bình phát triển”, tùy tiện giết người là không tốt, nếu cố chủ chỉ nói diệt trừ Chiêm Phương Phương, như vậy khiến Chiêm Phương Phương không tham gia Sáng Tạo 108 là được rồi.
Cô cười hí hí hai tiếng, lấy một cái bình nhỏ tinh xảo từ đai lưng. Cái bình thuốc này là sản phẩm thất bại của một sư huynh ở đảo Phi Phi, hắn vốn dĩ muốn luyện thuốc khiến làn da người ta thối rữa, kết quả tác dụng của thuốc không tốt, chỉ có khiến da người ta nổi chấm đỏ.
Chấm đỏ này không phải bệnh không thể trị, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không mất đi được, một khi trêи mặt Chiêm Phương Phương nổi chấm đỏ, tự nhiên cũng không thể tham gia Lương Sơn Sáng Tạo 108 lần này.
Thời Yên đợi trêи nóc phòng cô ta, thấy tiểu nha hoàn hầu hạ cô ta bưng nước rửa mặt chuẩn bị cho cô ta tới, nhảy xuống nóc nhà, rắc một ít thuốc bột vào trong nước.
Không thể không nói, hiện tại có “Khí tràng co duỗi tự nhiên”, công việc của cô…… trở nên chẳng có tính khiêu chiến!
“Phương Phương sư tỷ, nước ấm rửa mặt của tỷ đã được.”
Chiêm Phương Phương nghe nha hoàn nói, vừa sơn móng tay vừa nói với cô ấy: “Để đó đi, đợi lát ta qua rửa.”
“Vâng.” Nha hoàn đặt nước xuống rồi đi ra ngoài, Thời Yên ngồi bên cạnh Chiêm Phương Phương, tinh tế đánh giá cô ta. Mặt tròn mắt hạnh miệng nhỏ, còn có hai má lúm đồng tiền rất sâu, dáng vẻ có thể nói là rất ngọt ngào, nhưng bởi vì tướng mạo của cô ta tương phản mãnh liệt với Liệt Phong đao, mới khiến cô ta hút nhiều fan như vậy.
Thời Yên hôm nay nhìn Chiêm Phương Phương múa đao, cảm thấy cô ta có thiên phú luyện võ, chẳng qua luyện võ rất mệt, cũng sẽ không có nhiều người theo đuổi tung hô như vậy, cho nên cô ta lựa chọn phương thức đơn giản nhẹ nhàng.
Chiêm Phương Phương sơn xong móng tay, dùng nước rửa tay trước, sau đó mới rửa mặt. Công dụng của thuốc phát huy rất nhanh, tay và mặt Chiêm Phương Phương chẳng được bao lâu bắt đầu ngứa ngáy. Cô ta ôm mặt, đi đến soi gương, vừa nhìn thấy đốm đỏ trêи mặt, liền hét lên tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế: “Á á ——!!”
Thời Yên che lỗ tai, để lại một cái hoa mai tiêu đại biểu bản thân trong phòng cô ta, tỏ vẻ chuyện này do sát thủ đảo Phi Phi là cô làm rồi xoay người bay khỏi phòng Chiêm Phương Phương.
Động tĩnh tối hôm nay ở Liệt Phong Ổ rất lớn, Cao Đức Nghĩa suốt đêm tìm đại phu nổi tiếng nhất kinh thành khám chữa cho Chiêm Phương Phương, nhưng đại phu cũng bó tay không biện pháp, chỉ nói đốm đỏ này nhanh nhất cũng phải hơn tháng mới có thể hoàn toàn mất đi.
Liệt Phong Ổ bí mật tìm đại phu chính là không muốn tin tức Chiêm Phương Phương xảy ra chuyện truyền ra ngoài, nhưng thường thường ngươi càng muốn che giấu cái gì thì càng không giấu được cái đó.
Ngày hôm sau, tin tức Chiêm Phương Phương hủy dung lan truyền nhanh chóng, Thời Yên nghe khách ăn sáng trong quán miêu tả, không nhịn được giật giật khoé miệng. Đốm đỏ có thể bị bọn họ tung tin vịt thành như vậy cũng rất lợi hại, quả nhiên lời người đáng sợ.
“Ai ai ai! Các ngươi nghe nói không……”
Lại một người hớt ha hớt hải từ bên ngoài chạy vào, còn chưa nói xong, đã bị khách ăn sáng khác ngắt lời: “Tin tức của ngươi quá lạc hậu, có phải ngươi muốn nói Chiêm Phương Phương hủy dung? Tất cả chúng ta đều đã biết!”
“Không phải! Không phải cái này! Còn giật gân hơn cái này!!!”
Người còn lại không tin: “Còn có thể có chuyện gì giật gân hơn chuyện này? Ngươi nói ra cho mọi người nghe một chút.”
Người tới ngửa đầu uống một chén nước đậu, mới mở miệng nói: “Là Dung Giảo Giảo! Dung Giảo Giảo Bích Vân Phường, chết rồi!!”
Tay cầm bánh quẩy của Thời Yên bỗng dưng cứng lại, Dung Giảo Giảo, chết rồi?
Người đầu tiên cô nghĩ đến chính là Thời Niên, lúc cô rời đảo Phi Phi, Thời Niên vừa lúc nhận được nhiệm vụ ám sát Dung Giảo Giảo.