Cùng Nam Chính Ngọt Văn Yêu Đương

Chương 125: Bạn trai người máy của tôi (9)



Lục Cảnh Nhiên sửa lại tóc Thời Yên, thuận tay vén tóc của cô ra sau tai. Lúc lướt qua vành tai cô, Lục Cảnh Nhiên như vô tình sờ vành tai cô.

Đó là điểm mẫn cảm của Thời Yên, Lục Cảnh Nhiên vuốt ve vành tai của cô như thế, Thời Yên khẽ run. Lục Cảnh Nhiên nhướn môi, nói với Thời Yên: “Đi rửa mặt đi, sắp ăn cơm rồi.”

“…… À” Lỗ tai Thời Yên vừa mới bị kϊƈɦ thích, hiện tại đã đỏ lên, cô nhìn Lục Cảnh Nhiên, chạy về phòng ngủ lao vào nhà vệ sinh. Hôm nay người máy này rất khiêu khích! Có phải tối hôm qua anh học thêm cái gì không!

Rửa mặt xong đi ra, Lục Cảnh Nhiên đã nấu xong cháu đặt lên bàn. Liên tục ăn đồ thanh đạm nhiều ngày, Thời Yên cảm thấy sắp không chịu đựng nổi: “Lợi tôi đã hết sưng rồi, có thể không cần ăn cháo.”

“Ừ, vậy cần hẹn trước nha sĩ giúp em không?”

“Không cần cảm ơn.” Thời Yên kiên định từ chối.

“Răng khôn không nhổ, sau này sẽ tái viêm.”

“Vậy kệ đi, tóm lại tôi không khám nha sĩ!”

“……” Có đôi khi anh thật sự không hiểu nổi logic tư duy của con người, “Vậy trưa nay em muốn ăn gì? Trong tủ hết đồ rồi, lát tôi đi mua đồ ăn.”

Thời Yên suy nghĩ, nói: “Tôi đi với anh, tôi sửa xong bản thảo thảo rồi, tôi cũng muốn đi ra ngoài giải tỏa áp lực!”

“Được.”

Gần tiểu khu có một siêu thị, thường ngày Thời Yên đều mua đồ ở đó. Cùng Lục Cảnh Nhiên ra khỏi nhà, vừa lúc gặp một cô ở tầng trêи mua thức ăn về, thấy Lục Cảnh Nhiên và Thời Yên đi với nhau, cô đó sửng sốt rồi mới mập mờ cười với Thời Yên: “Tiểu Thời hả, thì ra cậu đẹp trai này nhà cháu?”

“A……” Thời Yên nghĩ, rốt cuộc nên giới thiệu anh là bạn trai mình hay là họ hàng ở xa. Cô ấy tự động hiểu tiếng “a” là thừa nhận, nụ cười ẩn ý trêи mặt phong phú hơn: “Lúc trước cô thấy thằng bé mua đồ ăn về còn tưởng là hàng xóm nhà ai mới chuyển đến, đẹp trai thật đó. Không nghĩ tới là bạn trai cháu, rất xứng đôi.”

“……” Thời Yên đành phải cười nói, “Cảm ơn ạ.”

Có vẻ như cô đó rất vừa lòng với Lục Cảnh Nhiên, liên tục khen anh với Thời Yên: “Bạn trai cháu được đó, còn biết tự mình ra ngoài mua đồ ăn, chứ đằng ấy nhà cô bảo xuống nhà vất rác mà cũng chẳng buồn đi.”

Nghe được hàng xóm khen Lục Cảnh Nhiên, trong lòng Thời Yên cũng rất đắc ý: “Ha ha ha, dạ, anh ấy chẳng được cái ưu điểm gì, chỉ được cái cần mẫn.”

Lục Cảnh Nhiên nhìn cô một cái, không nói gì, cô ấy ngược lại nói giúp anh: “Còn đẹp trai nữa! Tiểu khu chúng ta không tìm được thằng nhóc đẹp trai như vậy đâu!”

“Ha ha ha ha ha cô quá khen, thôi chúng cháu đi mua đồ ăn đây ạ.”

“Ừ đi đi.” Cô nhìn bọn họ đi xa, thầm nghĩ lúc nào con gái nhà mình cũng có thể tìm được bạn trai như thê, bà nằm mơ cũng cười tỉnh.

Trong tiểu khu không đông người lắm, có một nửa phòng trống, nhưng tuy là như vậy, Thời Yên và Lục Cảnh Nhiên đi trong tiểu khu, hễ gặp hàng xóm, người ta đêu nhìn bọn họ mấy lần. Đương nhiên, chủ yếu là xem Lục Cảnh Nhiên.

Thời Yên cũng nhìn Lục Cảnh Nhiên, trêu ghẹo: “Chúc mừng anh nhé, trở thành chàng trai đẹp nhất tiểu khu.”

Lục Cảnh Nhiên nói: “Cảm ơn, nhưng ưu điểm của tôi không chỉ có cần mẫn và đẹp trai”

“Hả?”

Lục Cảnh Nhiên nhìn cô: “Đêm nay em muốn thử một chút không?”

Thời Yên: “……”

Sao đề tài gì anh cũng vòng được tới “lái xe” vậy?

Tới siêu thị, Thời Yên đi tới khu đồ ăn vặt chọn một số đồ mình thích trước, sau đó mới cùng Lục Cảnh Nhiên đẩy xe đi xem rau cỏ và trái cây. Gần đây đúng là mùa lựu, Thời Yên chọn mấy quả lựu bỏ vào xe đẩy, Lục Cảnh Nhiên nhìn thoáng qua, lại lấy hai quả trong đó ra, bỏ hai quả khác vào: “Hai quả em chọn không ngon.”

“……” Thời Yên trầm mặc một chút, hỏi anh, “Sao thế, chẳng lẽ anh còn nhìn xuyên được??”

Lục Cảnh Nhiên nói: “Không tính nhìn xuyên, chỉ là trải qua rà quét, tôi có thể phán đoán lượng nước, độ ngọt và mức độ to mọng của hạt.”

Thời Yên: “……”

Đây quả thực là giải quyết phiền não cho người không biết chọn ra quả đồ ăn như cô. Lần sau viện nghiên cứu gọi điện thoại tới phải đặc biệt khen chức năng này. Nghĩ đến điện thoại của viện nghiên cứu tự nhiên lại nghĩ đến một chút vấn đề không cần thiết, Thời Yên ho một tiếng, nói với Lục Cảnh Nhiên: “Chúng ta đi chọn ra đi.”

“Được”

Dạo một vòng quanh siêu thị, hai người đẩy xe mua hàng đã đầy đồ. Xe mua hàng trong siêu thị không thể đẩy về tiểu khu, cho nên trước kia Thời Yên tuyệt đối không mua nhiều như vậy, nếu không căn bản không xách nổi về tiểu khu. Cô cũng nghĩ tới mua một cái xe nhỏ chỉ để chở đồ ăn, chẳng qua ý tưởng này chỉ dừng tại giai đoạn ý tưởng.

Hiện tại có Lục Cảnh Nhiên, xe nhỏ tự nhiên là không cần, dù sao anh là người đã nói có thể bế mười lần Thời Yên. Yên tâm thoải mái giao hết rau củ hoa quả đồ ăn vặt và thịt cho anh, Thời Yên tự xách mấy túi đồ dùng cần thiết của con gái, rất là nhẹ nhàng. Kết quả vừa đi về tiểu khu lại gặp một đám các cô dì, thấy Lục Cảnh Nhiên xách theo nhiều đồ như vậy thì nói với Thời Yên: ” Tiểu Thời à, dù bạn trai cháu khỏe, cũng không thể sai bảo như vậy, cháu xem thằng bé xách nhiều đồ như vậy, cháu không đau lòng các cô đau lòng!”

“Không sao đâu cô, cháu xách được mà.” Lục Cảnh Nhiên chủ động nói.

Cô nghe anh nói như vậy lại càng thương anh: “Về sau các cháu phải học cô này, mua cái xe nhỏ chỉ dùng để chở đồ ăn, ngày thường lấy đồ chuyển phát cũng có thể dùng, đừng có mà tự xách! Nhìn xem tay siết đỏ lên rồi kìa!”

Thời Yên: “……”

Không phải đâu cô, con mắt nào của cô thấy tay anh ấy bị siết đỏ! Một người máy như anh căn bản không có mạch máu được không ạ! Thời Yên lấy túi đồ ăn vặt của mình trong tay Lục Cảnh Nhiên, cô ấy mới vừa lòng rời đi. Lục Cảnh Nhiên nói với Thời Yên bên cạnh: “Các cô trong tiểu khu nhiệt tình thật đấy.”

Thời Yên: “……”

Nếu anh không đẹp trai xem các cô ấy có nhiệt tình hay không.

Kéo Lục Cảnh Nhiên đi ra ngoài một vòng, trong lòng Thời Yên đã chứng thự danh hiệu “sát thủ các cô các mẹ” của anh. Đại khái anh chính là kiểu con rể thích mà các mẹ thích nhất.

Điều kiện tiên quyết là, các cô các mẹ không biết anh là người máy.

Thời Yên bỗng nghĩ tới mẹ mình, bà sẽ đồng cho mình và người máy ở bên nhau sao?

…… Khẳng định sẽ không. Hơn nữa người máy và con người không thể kết hôn.

Thật ra cô không ngại, nhiệm vụ của cô vốn là yêu đương HE với Lục Cảnh Nhiên, nhưng người nhà cô không sẽ không dễ dàng thấu hiểu.

“Em nghĩ gì thế? Thang máy tới rồi.”

Tiếng Lục Cảnh Nhiên kéo thần trí Thời Yên trở lại, cô “à” một tiếng, đi theo anh ra khỏi thang máy.

Thôi, hiện còn chưa đâu vào đâu, cô nghĩ xa thế làm cái gì. Nhưng như thế nhắc nhở cô nghĩ tới một chuyện: “Lục Cảnh Nhiên, có phải anh sẽ không già không?”

Người máy, khẳng định sẽ không già đi rồi.

Thời Yên lo lắng vấn đề này, các nhà khoa học cũng đã sớm lo lắng, Lục Cảnh Nhiên buông đồ, quay đầu lại nói với Thời Yên: “Tuổi bề ngoài người máy có thể thay đổi, nhưng cần về viện nghiên cứu điều chỉnh thử mới được. Tuổi tác con người biểu hiện đặc trưng qua làn da, viện nghiên cứu có thể căn cứ yêu cầu của khách hàng tiến hành điều chỉnh thử người máy, nhưng phải thu thêm phí.”

“…… Ồ.” Vậy xem ra tương lai còn phải tốn không ít tiền! Cô phải cố gắng kiếm tiền mới đủ bao nuôi anh!

Lục Cảnh Nhiên dường như hiểu được tiếng lòng cô, nhìn cô nói: “Tiền thì em không cần lo lắng, tôi cũng có thể kiếm tiền.”

Thời Yên hỏi: “Anh không có chứng minh thư, làm sao kiếm tiền?”

“Chỉ cần không tới công ty làm, chứng minh thư cũng không quan trọng lắm, lúc cần dùng chứng minh thư có thể dùng của em.”

“…… Ồ, vậy tôi rửa mắt mong chờ.” Lục Cảnh Nhiên nhìn qua rất lợi hại, nói không chừng có thể kiếm tiền, “Tôi thấy với tay nghề của anh, mở một tiệm cơm cũng có thể kiếm tiền!”

“Tôi còn biết rất nhiều thứ, ví dụ đầu tư cổ phiếu.”

“……” Đừng! Thị trường chứng khoán không phải đã suy sụp sao! “Tôi cảm thấy mở tiệm cơm vẫn an toàn hơn.”

Lục Cảnh Nhiên nói: “Nếu em thích, tôi không có ý kiến.”

“Ồ, vậy trưa nay thử tay nghề của anh một chút, tôi muốn ăn bò hầm, sườn xào chua ngọt, sườn xào khoai tây!”

“Được.” Lục Cảnh Nhiên nói xong, lại bổ sung, “Tối có thể thử những món khác.”

Thời Yên: “…………”

Anh muốn đẩy mạnh tiêu thụ bản thân cỡ nào!

Cơm trưa, Thời Yên cũng trợ giúp Lục Cảnh Nhiên rửa bát đĩa. Phòng bếp nhà cô luôn là nơi vắng vẻ nhất, từ sau khi Lục Cảnh Nhiên tới, nơi này lại thành nơi có tần suất sử dụng cao nhất ngoài WC.

Nấu xong một bàn đồ ăn, Thời Yên chụp bức ảnh bàn cơm đăng lên vòng bạn bè. Thời Yên không phải người thường xuyên đăng lên vòng bạn bè, bình quân một tháng chỉ có một tấm, đại đa số đều là chia sẻ trò chơi lên vòng bạn bè, còn là loại chỉ mình mình có thể thấy.

Cho nên cô đăng lên vòng bạn bè đã nói lên chuyện này rất đáng được đăng lên!

Vừa đăng đồ ăn ngon lên vòng bạn bè đã nhận được không ít lượt thích và bình luận, bạn bè quen thuộc Thời Yên đều biết cô không nấu được những món này, sôi nổi hỏi có phải cô có biến hay không. Đặc biệt là Đông Bình, liên hệ với vấn đề cô hỏi tối qua, Đông Bình cảm thấy nhất định là cô có bạn trai!

Đông Bình: Mỹ Lệ! Có phải cậu có bạn trai không hả, thành thật khai báo!

Thời Mỹ Lệ:…… Không sai biệt lắm

Đông Bình:!!!

Đông Bình: Cậu quen ở đâu? Không phải mỗi ngày cậu đều ở nhà viết bản thảo sao!

Thời Mỹ Lệ:…… Đúng vậy, chính anh ấy tìm tới.

Đông Bình:…………

Đông Bình: Ok. Cho nên chính anh ta cầu hoan cậu phải không?

Thời Mỹ Lệ: Đã nói đây chẳng qua là thắc mắc!

Đông Bình: Cậu đoán mình tin hay không [ cười gian ]

Đông Bình: Cậu cũng lớn rồi, đừng có kìm nén lâu quá, có bạn trai rồi thì “dùng” một chút

Thời Mỹ Lệ:……

Lục Cảnh Nhiên sâu kín ở bên cạnh nhả ra một câu: “Tôi cảm thấy bạn em nói rất có lý.”

Thời Yên: “……”

“Sao anh lại nghe lén điện thoại của người ta!” Thời Yên nói rồi tắt điện thoại. Lục Cảnh Nhiên ngồi ở đối diện nhìn cô ăn cơm, hiện tại Thời Yên đã quen anh ngồi đối diện nhìn mình ăn cơm, khác với xấu hổ ban đầu, sau khi quen rồi lại cảm thấy ăn cơm như vậy rất ngon……

Màn hình di động lại sáng lên, là nhóm cấp ba mời đi họp lớp, chủ nhóm tag mọi người. Thời Yên nhấn vào xem, vừa lúc cô rảnh nên báo danh.

Lục Cảnh Nhiên nhíu mày, hỏi cô: “Em muốn đi họp lớp cấp ba?”

Thời Yên gật đầu nói: “Đúng vậy, làm sao thế?”

Lục Cảnh Nhiên nói: “Tôi đi với em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.