“Song thế điềm thê” xoay quanh câu chuyện tình yêu hai kiếp của nam nữ chính, một kiếp cổ đại, một kiếp hiện đại, cảnh hiện đại quay ở thành phố A, cảnh cổ đại phải đi nơi khác lấy cảnh, Thời Yên đúng giờ dẫn theo Lục Cảnh Nhiên tới nơi đó.
Trước đó Thời Yên lo lắng trêи người Lục Cảnh Nhiên có kim loại, không qua được chỗ kiểm an, lúc mua vé máy bay mới phát hiện mình suy nghĩ nhiều —— anh căn bản không có chứng minh thư ắt không qua được chỗ kiểm an!
Cuối cùng, Thời Yên kí gửi vận chuyển Lục Cảnh Nhiên ở sân bay……
Vẻ mặt nhân viên sân bay cực kì đặc sắc.
Sau khi hạ cánh, Thời Yên lập tức chạy tới chờ hành lý, trêи người Lục Cảnh Nhiên treo một tấm thẻ giống với vali hành lý của mình đang chạy theo băng chuyền tới đây. Hình ảnh này vô cùng mê người, Thời Yên lập tức lấy điện thoại chụp một tấm.
Bởi vì lúc ký gửi máy móc cần phải tắt máy, cho nên Lục Cảnh Nhiên lúc này đang trong trạng thái tạm dừng hoạt động, Thời Yên không ôm nổi anh, thấy anh đang trượt tới đây liền trực tiếp kϊƈɦ hoạt anh.
Nói đến kϊƈɦ hoạt, lúc trước lúc Lục Cảnh Nhiên tới nhà cô thì đã ở trạng thái kϊƈɦ hoạt, Thời Yên cũng không biết phải kϊƈɦ hoạt anh ra làm sao. Trước khi đi cô đặc biệt lấy sổ hướng dẫn sử dụng ra đọc, phương thức kϊƈɦ hoạt có hai loại, một loại là vô cùng bình thường, thông qua app chính thức trực tiếp kϊƈɦ hoạt, một loại là nhấn nút kϊƈɦ hoạt trêи người, cái nút giấu ở một nơi cực kì mất liêm sỉ.
Cho nên lúc trước, người qua đường làm gì anh? 🙂
Thời Yên nhấn kϊƈɦ hoạt người máy trêи app, Lục Cảnh Nhiên lập tức mở mắt, hành khách chung quanh lập tức “oa” lên. Thời điểm bọn họ lấy điện thoại chụp ảnh, Thời Yên vô cùng may mắn mình đeo khẩu trang và đội mũ cho Lục Cảnh Nhiên.
Cô quả là cô gái thông minh mà.
Sau khi Lục Cảnh Nhiên kϊƈɦ hoạt thì tự từ trêи băng chuyền đi xuống, còn thuận tiện xách cả hành lý của Thời Yên xuống luôn. Thời Yên cũng đeo khẩu trang và đội mũ, hai người bình tĩnh đi ra sân bay dưới cái nhìn chăm chú của những hành khách xung quanh.
Ra ngoài sân bay, Thời Yên cuối cùng thở ra một hơi, liệu ngày mai hai người họ có không lên đầu đề không nhỉ? Ờm, khả năng muốn lên, cũng là lên tin tức xã hội……
Bởi vì xách theo hành lý, Thời Yên trực tiếp bắt xe từ sân bay từ nơi quay phim. Nơi bọn họ tới là một địa điểm quay phim cổ trang nổi tiếng, tài xế vừa nghe bọn họ tới đó thì vỗ đùi nói: “Tôi cảm thấy hai người trông rất giống ngôi sao, đặc biệt là chàng trai này! Hai người đi quay phim hả? Là đoàn phim nào thế?”
Thời Yên ho khan một tiếng, nói: “Chúng tôi không phải diễn viên, là nhân viên công tác.”
Tài xế nhìn Lục Cảnh Nhiên một cái qua kính chiếu hậu, nói: “Tôi chẳng tin, chàng trai này khẳng định là ngôi sao, nào có nhân viên công tác như vậy.”
Thời Yên nói: “Anh ấy là trợ lý của tôi.”
“Ha ha ha ha, cô gái còn rất hài hước ha.”
Thời Yên: “……”
Ai cùng hài hước với anh!
Tài xế này rất lắm mồm, dọc đường đi tán dóc mấy chuyện linh tinh ở đoàn phim với Thời Yên, nói cứ như thật. Tới nơi, Thời Yên nhìn bảng giá, cảm thấy anh tài xế nên giảm cho cô 80%, dù sao cô cũng đáp chuyện suốt cả đường!
Sau khi xuống xe cũng không có ai tới đón bọn họ, Thời Yên dẫn theo Lục Cảnh Nhiên tự tìm khách sạn. Đoàn phim đã thống nhất đặt phòng sẵn rồi, lúc cô tới chỉ cần báo tên của mình là có thể vào ở.
Ở khách sạn lại giải thích vấn đề Lục Cảnh Nhiên không có hộ khẩu với lễ tân, mãi lễ tân mới để cho bọn họ vào ở, tới phòng, Thời Yên nằm vật lên giường, không muốn nhúc nhích. Lục Cảnh Nhiên trái lại không mệt, anh sửa soạn lại đồ trong hành lý, đi tới hỏi Thời Yên: “Em muốn ăn gì không?”
Thời Yên cảm nhận một chút, tuy rằng đã ăn cơm trêи máy bay nhưng có vẻ bây giờ hơi đói: “Em nghỉ ngơi lát rồi chúng ta ra ngoài tìm chút đồ ăn.”
“Ừ.”
Ngày mai Thời Yên mới chính thức vào đoàn, hôm nay còn có thể đi dạo. Nơi này có không ít đoàn phim đang quay phim, đợi chút đi ra ngoài, nói không chừng còn có thể gặp được ngôi sao lớn. Cô nằm nửa giờ, trang điểm thêm chút rồi cùng Lục Cảnh Nhiên đi ra ngoài. Gần đó có không ít quầy đồ xiên nướng, nhưng hiện giờ trêи cơ bản đều chưa mở cửa, Thời Yên tính đợi chút trở lúc về mang một ít về khách sạn ăn.
Tìm quán mì nhỏ ăn bát mì, Thời Yên rốt cuộc nhớ tới nhắn tin báo đã đến nơi cho người phụ trách Tiểu Đường.
Công việc đoàn phim Tiểu Đường: OK, phòng khách sạn không lớn, tạm chấp nhận một chút
Thời Mỹ Lệ: Rõ
Công việc đoàn phim Tiểu Đường: Nếu cô không có việc gì có thể đi ra ngoài đi dạo, hôm nay bên đoàn phim “Cuồng hoa” đang quay đấy, nếu may mắn nói không chừng có thể nhìn thấy Lãnh Thu Bạch
Thời Mỹ Lệ: Oa! Vậy tôi đi thử vận may mới được!
Tuy Thời Yên cũng coi như có dính dáng tới giới giải trí, ngày thường ở đoàn phim không ít lần gặp ngôi sao, nhưng cấp bậc ảnh hậu như Lãnh Thu Bạch cô chưa từng gặp! Nếu là ngày nào đó kịch bản của cô cũng có thể mời được được một ngôi sao lớn như vậy thì cô viên mãn rồi.
Tính tiền xong, cô hứng thú hừng hực lôi kéo Lục Cảnh Nhiên đi tìm đoàn phim “Cuồng hoa”. Khách sạn cách chỗ đoàn phim lấy cảnh một đoạn nên cô đành bắt xe, dừng lại ở chỗ đông người nhất.
Cô nhìn xung quanh phía trước mấy lần, quay đầu lại nói với Lục Cảnh Nhiên: “Anh theo sát em, đừng đi cách xa.”
“…… Yên tâm đi, mặc kệ em đi đến đâu, anh đều sẽ tìm được em.”
Trái tim Thời Yên đột nhiên đập nhanh, dặn dò anh đừng đi cách xa cũng có thể sửa thành lãng mạn vậy à, người máy quả nhiên không bình thường.
Nhưng ở đây xác thật rất đông, vật phẩm quan trọng như Lục Cảnh Nhiên cần phải bảo vệ an toàn. Cô kéo tay anh chen lên phía trước. Phía trước quả nhiên là đoàn phim “Cuồng hoa“, còn đúng cảnh của Lãnh Thu Bạch, Thời Yên kϊƈɦ động “oa oa” hai tiếng, muốn chen lên trước.
Thật vất vả mới thấy một người quen ở đoàn phim, Thời Yên vội vàng gọi điện thoại qua, nhờ đối phương tới đón mình. Có người đoàn phim dẫn đường, Thời Yên rốt cuộc được đứng gần nhìn Lãnh Thu Bạch một lần, ngoài đời cô ấy còn xinh đẹp khí chất hơn trêи màn hình, khí tràng rất mạnh.
Bộ phim “Cuồng hoa” do đạo diễn nổi tiếng đảm nhiệm, Lãnh Thu Bạch diễn chính, từ giai đoạn lên kế hoạch quay đã có nhiệt độ rất cao, thường thường có thể lên hot search. Kỹ thuật diễn của Lãnh Thu Bạch cũng rất vững chắc, đặc biệt là xem cô ấy diễn ở hiện trường, loại cảm giác này càng thêm trực quan. Xung quanh có không ít fan, còn kêu to tên cô ấy, nhưng những điều này đều không thể ảnh hưởng tới cô ấy.
Quay xong một cảnh, đạo diễn kêu nghỉ ngơi, tiếng đám người càng lớn hơn nữa. Lãnh Thu Bạch vẫy tay với những người vây xem, đi đến ghế của mình. Thời Yên lấy điện thoại, chụp cô ấy một tấm từ xa, một người hấp tấp chạy qua người cô, thiếu chút nữa đụng rơi điện thoại trong tay Thời Yên.
Thời Yên cau mày nhìn lại, thấy người nọ đang hoang mang rối loạn nói chuyện với đạo diễn: “Đạo diễn Lý, cảnh diễn cuối cần diễn viên quần chúng gì ấy? Diễn viên quần chúng đó không biết chạy đi đâu, tìm nửa ngày cũng không thấy!”
Đạo diễn nhăn mày, nói: “Người không thấy thì tìm người khác, ở chỗ này còn không tìm được một diễn viên quần chúng chắc?”
Nơi này mỗi ngày đều có vô số người mang trong mình giấc mơ làm diễn viên, vì tranh thủ một nhân vật quần chúng mà ngồi ở đoàn phim một ngày. Một nhân vật nhỏ trong một chế tác nhỏ cũng có nhiều người tranh đoạt chứ đừng nói một đoàn phim lớn như bọn họ.
“Người thì có thể tìm, nhưng thích khách này phải lộ mặt, yêu cầu của đạo diễn lại cao……” Trợ lý nói cực kỳ tủi thân.
Đạo diễn “a” một tiếng: “Khó tìm vậy hả? Cóc ba chân không dễ tìm, người hai chân không phải khắp nơi đều có?” Ông nói rồi nhìn một lượt trong đám người, sau đó giơ tay chỉ: “Cậu xem, chàng trai kia không tồi!”
Trợ lý nhìn theo hướng tay ông, sau đó thấy một gương mặt cực kỳ cực kỳ đẹp trai. Anh ta chớp chớp mắt, nói: “Được thì được đấy, nhưng ông xác định người ta không phải là diễn viên nào đó? Đồng ý diễn vai quần chúng cho ông sao?”
Đạo diễn làm bộ đạp ʍôиɠ anh ta: “Cậu đi hỏi chẳng phải sẽ biết!”
Trợ lý tung ta tung tăng đi đến trước mặt Lục Cảnh Nhiên, cười tủm tỉm nói: “Chào anh, xin hỏi anh có hứng thú diễn vai quần chúng trong bộ phim của chúng tôi không? Là kiểu sẽ lộ mặt ấy!”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Không có hứng thú.”
Trợ lý: “……”
Ngày thường đều là người ta mặt nóng dán ʍôиɠ lạnh anh ta, hiện tại anh ta mặt nóng dán ʍôиɠ lạnh người ta, thật đúng là hụt hẫng.
Lục Cảnh Nhiên không có hứng thú, Thời Yên lại rất có hứng thú: “Anh thấy tôi được không?”
Trợ lý nói: “Nhân vật chúng tôi cần là nam.”
“À…… Dù sao là vai quần chúng, các anh bảo biên kịch sửa một chút là ok mà, trước kia tôi cũng sửa.”
Trợ lý nhìn cô một cái: “Cô là biên kịch?”
Thời Yên cười nói: “Đúng vậy! Tôi ở đoàn phim bên cạnh!”
“À!” Trợ lý bừng tỉnh đại ngộ, “Cho nên cái anh này là ngôi sao thật hả!”
“À không, anh ấy là trợ lý của tôi!”
Trợ lý: “……”
Sao anh ta không tin lắm…… Trợ lý không phải đều, như anh ta à?
“Vậy cô có thể khuyên nhủ anh ấy không? Nhân vật này tuy rằng là vai quần chúng, nhưng lộ mặt đó! Lộ mặt hai giây trước ống kính trong “Cuồng hoa” đó! Rất nhiều người muốn cũng không được!”
Thời Yên thật đúng là bị lời anh ta nói đả động: “Các anh thật sự không thể đổi nhân vật này thành nữ ư?”
Trợ lý: “……”
Thời Yên thấy trợ lý bắt buộc là Lục Cảnh Nhiên, đành phải nói với Lục Cảnh Nhiên: “Vậy anh giúp bọn họ đi, dù sao hai giây trêи ống kính rất nhanh là diễn xong, còn được lấy tiền.”
Nghe có tiền, Lục Cảnh Nhiên liền gật đầu, dù sao thì anh còn gánh vác trách nhiệm kiếm tiền.
Anh đi theo trợ lý đi hoá trang, Thời Yên cũng đi cùng. Cô hỏi thăm một chút, nhân vật này là một thích khách, vốn là đi ám sát nhân vật của Lãnh Thu Bạch, kết quả sau khi thấy cô ấy thì thay đổi chủ ý.
Thời Yên: “……”
Tình tiết vớ vẩn gì vậy, cô cũng không dám viết như vậy.
Bởi vì chỉ là vai quần chúng, Lục Cảnh Nhiên cũng không hoá trang quá lâu, chỉ thay bộ quần áo đội tóc giả là đi ra. Dù như thế, anh vừa xuất hiện vẫn hấp dẫn ánh mắt rất nhiều người, ngay cả Lãnh Thu Bạch cũng không nhịn được nhìn về phía anh.
Quần áo thích khách của Lục Cảnh Nhiên tương đối đơn giản, chính là kiểu áo tay bó giày bó, lại phối hợp với một cái đấu lạp, nhưng anh cầm kiếm đứng ở nơi đó, một cỗ khí thế giang hồ liền ập vào trước mặt.
Đạo diễn vô cùng vừa lòng về anh, tự mình đi tới giảng cách diễn cho anh: “Lát nữa cậu ngồi xổm trêи cái cây này, tay phải cầm kiếm, để trêи cành cây, đại khái chính là cảm giác này.” Đạo diễn vừa nói còn tự mình làm mẫu cho anh, sau đó hỏi: “Hiểu chưa?”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Ừm.”
“Cậu không cần phải có vẻ mặt gì, giữ trạng thái này là được, máy quay của chúng tôi sẽ quay từ dưới lên, quay cận cảnh gương mặt của cậu, cậu nhìn ống kính là được.”
“Ừm.”
Lục Cảnh Nhiên đồng ý, đạo diễn đã gọi người tìm cái thang tới để Lục Cảnh Nhiên trèo lên cây, trợ lý không yên tâm, còn định buộc dây cáp cho Lục Cảnh Nhiên, coi như bảo vệ.
“Không cần.” Lục Cảnh Nhiên nói xong, thả người nhảy bật lên, dừng trêи cành cây mà đạo diễn chỉ.