Cùng Nam Chính Ngọt Văn Yêu Đương

Chương 137: Bạn trai người máy của tôi (21)



Lời Lục Cảnh Nhiên làm Thời Yên vừa mới thả lỏng lập tức lại khẩn trương: “Có ý gì?”

Ánh sáng trong mắt Lục Cảnh Nhiên lập loè hai cái, mở miệng nói với Thời Yên: “Anh tìm thấy ITS gửi một lá thư cho đài truyền hình, bên trong tuyên bố tiếp đó chúng muốn tiến hành tập kϊƈɦ khủng bố. Địa điểm ở……”

Lục Cảnh Nhiên nói tới đây, đột ngột ngừng lại, Thời Yên thấy anh không nói lời nào, sốt ruột hỏi: “Ở nơi nào?”

Lục Cảnh Nhiên nhíu mày, thoát khỏi trạng thái online, anh hơi cúi đầu, hai mắt không chớp nhìn Thời Yên: “Ở thành phố D.”

Thời Yên sửng sốt, thành phố D…… Bọn họ hiện tại đang ở thành phố D!

…… Tổ chức khủng bố này theo dõi cô à??

“Anh biết hành động cụ thể không?”

Thời Yên mới vừa hỏi xong, tin tức trêи TV bỗng nhiên biến thành logo ITS, tiếp theo trêи màn hình xuất hiện lá thư mà Lục Cảnh Nhiên nói lúc nãy. Một giọng nam đã qua xử lý cách màn ảnh trước tiên tự giới thiệu, sau đó tuyên bố sắp sửa tiến hành hành động theo như trong bức thư. Ba mươi phút sau, quả bom thành viên tổ chức tự chế sẽ nổ mạnh, vi-rút Pandora cũng theo đó phát tán.

Gã ta nói xong, màn hình TV lại trở về tin tức bình thường, nhưng chuyện này rất nhanh truyền khắp các kênh tin tức mạng xã hội, khiến người dân cực kì khủng hoảng. Thời Yên ngồi trêи giường trong khách sạn, hai mắt nhìn chằm chằm TV không có tiêu cự.

Quá khứ quả nhiên không thể thay đổi? Bọn họ thay đổi vận mệnh thành phố A bị vi-rút Pandora xâm nhập, lại làm thành phố D trở thành thành phố A tiếp theo.

“Anh dẫn em rời khỏi đây.” Lục Cảnh Nhiên đứng lên, kéo Thời Yên muốn rời đi. Thời Yên bắt lấy tay anh, ngửa đầu nhìn anh: “Hiện tại khẳng định rất nhiều người đều muốn rời thành phố D, có lẽ giao thông đều sẽ tê liệt, ba mươi phút, đủ cho ai rời đi chứ?”

“Anh không cần ngồi phương tiện giao thông của con người, anh có năng lực vận động rất mạnh.”

“Bố mẹ em thì sao? Người nhà em đều ở thành phố D.”

Lục Cảnh Nhiên nhíu mày, trong ba mươi phút, anh muốn dẫn một mình Thời Yên rời đi đã không thoải mái, không thể mang những người khác đi nữa.

Trong phòng nhất thời rơi vào im lặng, bàn tay Lục Cảnh Nhiên nắm tay Thời Yên dần buộc chặt, dùng giọng điệu không cho phép can dự nhìn cô nói: “Người khác anh không quan tâm, nhưng em anh nhất định phải dẫn ra ngoài.”

Thời Yên nuốt nước miếng, cô cảm thấy muốn nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng lại không nói ra được.

“Nếu em không muốn đi, anh đánh ngất em rồi dẫn đi.”

Thời Yên máy mắt, rốt cuộc mở miệng nói: “Em cảm thấy mọi thứ chúng ta làm đều phí công, mặc kệ chúng ta chạy đi đâu đều không thay đổi được vận mệnh này.”

“Anh không tin vận mệnh, anh chỉ biết, bất kể bao nhiêu lần, anh đều sẽ cứu em.” Theo tiếng Lục Cảnh Nhiên vừa dứt, đầu ngón tay bỗng nhiên truyền đến một dòng điện, Thời Yên chỉ cảm thấy đau đớn, sau đó trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Lục Cảnh Nhiên đỡ được cô, ôm cô vào lòng. Mày Thời Yên khẽ nhíu lại, nhìn qua rất không vui, anh nâng tay vuốt phẳng lông mày cô, in một nụ hôn trêи môi cô.

Rõ ràng anh chỉ là người máy, vì sao có thể cảm nhận được nhiều tình cảm của con người như vậy. Làm con người thật là vất vả, nhưng cảm giác yêu một người cũng rất hạnh phúc.

Tay anh khẽ xoa mặt Thời Yên, đây là người anh yêu nhất, anh đã không nhớ mình yêu cô từ khi nào, đó dường như đã là chuyện thật lâu trước kia.

Anh bế Thời Yên lên, từ trêи ban công nhảy ra ngoài.

Giao thông thành phố D đã tê liệt, trêи đường cái tất cả đều là ô tô bóp còi và đám người hoảng loạn, cảnh sát bày rất nhiều chướng ngại vật trêи đường, kiểm tra duy trì trật tự, nhưng không ngừng có người đâm vào chướng ngại vật trêи đường, thậm chí xảy ra xung đột chính diện với cảnh sát.

Quả thực giống hệt thành phố A ngày đó.

Lục Cảnh Nhiên không dừng lại quá lâu, ôm Thời Yên dùng tốc độ nhanh nhất bay về phía trước, cũng may thành phố D nhỏ hơn thành phố A, anh dẫn Thời Yên ra khỏi thành phố, tìm một khách sạn ở thành phố kế bên, đặt giúp Thời Yên một gian phòng. Hiện tại nơi này cũng rất loạn, rất nhiều người từ thành phố D tới đây, nhưng phần lớn đều không dừng lại chỗ này, dù sao nơi này cách thành phố D rất gần, bọn họ còn muốn tới nơi xa hơn.

Người ở khách sạn cũng đều đang nói chuyện chuyện này, có người tin tưởng cảnh sát cuối cùng có thể giải quyết, có người lại cho rằng tình hình không lạc quan cho lắm, dù sao ITS đã từng lên kế hoạch tập kϊƈɦ khủng bố rợn người mấy lần.

Lục Cảnh Nhiên lập tức ôm Thời Yên trở về phòng, trong lúc đó Dư Vĩ gọi một lần qua, nhưng anh không bắt máy. Nếu cuối cùng thành phố D thật sự mất khống chế, anh lại dẫn cô tới nơi xa hơn. Nghĩ đến sau đó rất có thể sẽ cắt điện, Lục Cảnh Nhiên nạp điện cho mình trước, dựa vào tường, anh nhìn đồng hồ, đã qua mười tám phút.

Cách vụ nổ ITS báo trước còn mười hai phút, anh nhắm mắt lại, liên tục lên mạng. Giờ cảnh sát đang toàn lực tra vị trí cài bom ITS đã báo trước, ITS đưa ra mấy nhắc nhở, nhưng cảnh sát không tìm được bom ở nơi tương ứng. Lục Cảnh Nhiên một bên nạp điện, một bên quan tâm tình thế phát triển, thời gian từng phút trôi qua, lúc cách thời gian nổ mạnh chỉ còn năm phút, cảnh sát rốt cuộc xác định vị trí quả bom.

Vậy mà ở trong một khu trường học ngoại ô thành phố.

Học sinh trong trường đã sơ tán rồi, cảnh sát cũng vận dụng tất cả lực lượng cảnh sát có thể điều động, ở trong trường học tiến hành lục soát chỗ giấu bom. Lúc Lục Cảnh Nhiên nhận được tin tức này, biểu cảm trong nháy mắt thay đổi, trường học rất gần chỗ này. Nếu bom nổ mạnh, nơi này cách trung tâm vi-rút gần như vậy cũng sẽ bị phong tỏa, mà trong năm phút anh căn bản không có biện pháp dẫn Thời Yên rời thành phố.

Chẳng lẽ thật sự chịu vận mệnh?

Lục Cảnh Nhiên mở mắt ra, kết thúc nạp điện, từ ven tường đứng lên. Thời Yên còn chưa tỉnh, ít nhất cô còn phải ngủ ba tiếng nữa. Chờ cô tỉnh lại, có lẽ mọi vấn đề đều giải quyết rồi.

Anh nhìn cô một cái, từ cửa sổ nhảy ra ngoài.

Trêи sân thể ɖu͙ƈ trong trường học, đội trưởng tiểu đội tháo gỡ bom còn chưa từ bỏ, tiếp tục vật lộn với quả bom trong tay, đội viên bên cạnh nhìn đồng hồ đếm ngược, thần sắc nôn nóng: “Đội trưởng Hà, còn năm mươi giây, quả bom này phức tạp như vậy, căn bản không có khả năng!”

Trán người được gọi là đội trưởng Hà đổ mồ hôi, nhưng tay anh ta vẫn vững vàng như bác sĩ phẫu thuật: “Vừa rồi tôi đã nghiên cứu, bom và vi-rút có thể tách rời, chỉ cần vi-rút không khuếch tán, bom nổ mạnh cũng không sao.”

“Anh điên rồi sao, anh sẽ bị nổ chết đấy!”

“Vi-rút khuếch tán, tất cả mọi người sẽ chết!”

Thời gian chỉ còn hai mươi bảy giây cuối cùng, mồ hôi trêи đầu đội viên nhỏ xuống: “Uy lực quả bom này rất lớn, dù tách vi-rút và bom, một khi bom nổ, đồ chứa vi-rút vẫn sẽ bị tác động, vẫn sẽ khuếch tán thôi!”

“Không còn cách khác, nếu kịp tách ra, tôi sẽ tận lực ném bom ra xa một ít.” Người chung quanh đã sơ tán xong rồi, nổ mạnh ở đây là an toàn, chỉ là…… Đồ chứa vi-rút có thể giữ được hay không phải xem số trời.

Mười giây đếm ngược bắt đầu, đội trưởng Hà bảo đội viên chung quanh rút lui toàn bộ, chỉ để lại một mình anh ta tiếp tục tách vi-rút và bom, con số Ả Rập giảm dần, ngay lúc đồ chứa vi-rút và bom tách rời, đội trưởng Hà dùng toàn bộ sức lực ném bom lên không trung, ngay sau đó nằm sấp người xuống, ôm đồ chứa vi-rút trong lòng mình.

Anh ta đã không kịp rút lui, uy lực quả bom này rất lớn, thân thể anh ta cũng không nhất định có thể bảo vệ được đồ chứa vi-rút.

Mọi chuyện xảy ra chỉ trong 3 giây, đỉnh đầu ầm ầm nổ tung, làm tai anh ta ù ù khủng khϊế͙p͙. Dòng khí cực nóng từng đợt ập tới, nhưng đau đớn còn lâu mới nghiêm trọng như trong tưởng tượng, có lẽ là…… chết rồi?

Như vậy cũng tốt, ít nhất chết không tính quá khó chịu.

Không biết qua bao lâu, mọi thứ mới dần yên lặng, bên tai dần dần lại có thể nghe được tiếng động, anh ta xuyên qua tầm mắt mơ hồ, thấy đội viên đang chạy về phía mình.

“Đội trưởng Hà, đội trưởng Hà! Anh không sao chứ?”

Trêи người bỗng nhiên nhẹ đi, tiếp theo “ụp” một tiếng, có thứ gì đó lăn xuống bên cạnh mình. Đội trưởng Hà cố hết sức nhìn thoáng qua, đây là một…… người? Không đúng, là, máy móc?

Anh ta nhìn kim loại và một đống mạch điện phức tạp trước mặt, dần dần mất đi thần trí.

Khi tỉnh lại, là ở bệnh viện, đồng đội anh ta nói với anh ta, đồ chứa vi-rút hoàn hảo, vi-rút không khuếch tán. Tin tức này làm anh ta như trút được gánh nặng, chẳng qua cảnh tượng trước khi ngất đi làm anh ta rất khó hiểu.

“Việc này nói ra có thể anh không tin, không ai thấy người máy kia vào bằng cách nào, nếu không nhờ anh ta, anh và đồ chứa vi-rút đều xong đời!”

Đội trưởng Hà khẽ nhíu mày, lấy uy lực của quả bom kia, xác thật là như thế: “Vậy người máy kia sao rồi?”

“Bị nổ hỏng rồi, quá thảm thiết! Hiện tại đã được viện nghiên cứu thu đi rồi, không biết còn có thể sửa lại không.”

Trong viện nghiên cứu thành phố A, Thời Yên nhìn Lục Cảnh Nhiên tan tành nằm trêи bàn thí nghiệm vẫn không nói chuyện. Ngày đó cô được đội trưởng Dư đánh thức, lúc tỉnh lại đã ở bệnh viện thành phố A. Chuyện xảy ra sau khi cô ngất đi đều là Dư Vĩ nói cho cô, làm thế nào cô cũng không ngờ, sau khi cô hôn mê Lục Cảnh Nhiên lại tự chạy tới làm anh hùng.

Không phải anh nói không có tình cảm với những người khác sao?

“Sự tình chính là như vậy, cô Thời. Bởi vì trêи người anh ta có rất nhiều đồ vật khoa học kỹ thuật hiện tại không thể phục hồi như cũ, cho nên thật đáng tiếc, tạm thời anh ta chỉ có thể ngủ đông.”

Thời Yên mấp máy môi, sau một lúc lâu mới khàn khàn hỏi một câu: “Còn có thể sửa không?”

“Chip của anh ta không bị hỏng hóc nặng, như vậy trêи lý thuyết là có thể phục hồi như cũ, chẳng qua cần một thời gian.”

“Được, tôi chờ anh ấy.”

Tiểu Thiệu nhìn cô một cái, uyển chuyển nói: “Cái này có thể cần một thời gian rất dài, trong thời gian ngắn chúng tôi không có kỹ thuật này.”

“Không sao, không phải anh ấy trở về từ năm mươi năm sau sao? Nhiều nhất cũng chỉ năm mươi năm thôi.”

Tiểu Thiệu không nói chuyện, năm mươi năm của con người và năm mươi năm của người máy căn bản không phải cùng khái niệm.

“Về sau tôi có thể tới thăm anh ấy không?”

“Cái này……” Tiểu Thiệu do dự một chút, cười nói với cô, “Tôi có thể xin phép, lúc cô đến thì nói với tôi.”

“Cảm ơn cô.” Thời Yên nhìn Lục Cảnh Nhiên trêи bàn thí nghiệm, đi lên khom lưng hôn anh một cái.

Rời viện nghiên cứu, Thời Yên ngồi xe về nhà, mở điện thoại lướt Weibo. Náo động thành phố D đã qua, mọi thứ đều bắt đầu dần khôi phục như thường. Trêи mạng vẫn sôi nổi bàn luận về vụ nổ ngày đó, hình tượng to lớn của cánh sát trong lòng dân chúng gần đây cũng trở nên cao lớn lạ thường. Chẳng qua không có ai biết có một người máy hy sinh.

Nhưng ngẫm lại, anh cũng chẳng hiếm lạ.

Thời Yên hơi cong môi, cất điện thoại vào túi.

Mười năm sau, thành phố A.

Tổ chức ITS đã tan rã hoàn toàn, sau vụ nổ năm đó không lâu kháng thể vi-rút Pandora cũng đã được nghiên cứu ra. Sáng sớm Thời Yên thức dậy, bắt đầu tắm rửa trang điểm cho bản thân. Hôm nay là ngày cô đã hẹn với viện nghiên cứu, cô không thể đến trễ.

Mười năm này, cô sẽ đi thăm Lục Cảnh Nhiên không theo lịch cụ thể, mà cũng trong mười năm này anh cũng dần khôi phục, lần trước tiến sĩ Khúc nói với cô, có lẽ không lâu nữa anh có thể hoàn toàn phục hồi như cũ.

Tâm trạng Thời Yên rất tốt, trang điểm xong, cô không ăn sáng đã ra ngoài. Mỗi lần cô tới viện nghiên cứu luôn sẽ trang điểm thật xinh đẹp, Tiểu Thiệu không chỉ một lần trêu cô, nói bây giờ Lục Cảnh Nhiên căn bản không nhìn thấy, cô trang điểm ăn mặc đẹp cũng không có ý nghĩa.

Nhưng Thời Yên không cho là như vậy, cô thích xinh đẹp mà đi gặp Lục Cảnh Nhiên, dù anh không nhìn thấy.

Mới vừa lái xe rời tiểu khu không đến một lát thì nhận được điện thoại của Tiểu Thiệu, Thời Yên nhìn màn hình, đeo tai nghe Bluetooth.

“Mỹ Lệ, cô ra ngoài chưa?”

Thời Yên gật đầu nói: “Mới ra ngoài, làm sao vậy?”

“Nói cho cô một tin tức tốt, 8869 tỉnh lại!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.