Cùng Nam Chính Ngọt Văn Yêu Đương

Chương 142: Học trưởng u buồn (4)



Chuyện này sở dĩ khiến Lục Cảnh Nhiên hãy còn kí ức mới mẻ như thế là bởi vì nó cho anh bị đả kϊƈɦ ba lần liên tiếp, một là phi thuyền bị lừa, anh bị bố mẹ răn dạy rất lâu, hai là cái kẹo kia vậy mà cũng là giả, ba…… anh không thể không thừa nhận, anh có thiện cảm với cô bé đó, cho nên mới yên tâm để cô lên phi thuyền, nhưng cô lại lừa gạt anh.

Rất lâu sau chuyện đó Lục Cảnh Nhiên đều không thể tin tưởng con gái, đặc biệt là con gái Trái đất —— đặc biệt là con gái Trái đất xinh đẹp!

Thời Yên cười đủ rồi, rốt cuộc dừng lại, lau nước mắt an ủi anh: “Đừng quá đau lòng, có lẽ cô ấy là vì tốt cho anh, đồ ăn Trái đất có hạn sử dụng rất ngắn, dài nhất cũng khoảng hai ba năm, cái kẹo đó tám phần là quá hạn rồi, ăn là sẽ chết người đấy.”

Lục Cảnh Nhiên: “……”

Anh thừa nhận là anh được an ủi.

“Đúng rồi, vừa rồi anh nói anh đang tiến hành nghiên cứu tái tạo thực vật Trái đất? Thành công không?”

Lục Cảnh Nhiên lắc đầu: “Anh không nhớ, anh chỉ thấy tư liệu liên quan, biết anh đang làm nghiên cứu phương diện này thôi.”

“Như vậy à.” Thời Yên ngẫm nghĩ, nói, “Phương hướng học tập của em cũng liên quan đến thực vật Trái đất, có thể lấy tư liệu của anh cho em xem chút không?”

“Ừ, ở phòng anh, em đợi xíu anh đi lấy cho em.”

“Cảm ơn anh họ!” Thời Yên vui vẻ đáp, nhìn về phía album ảnh trong tay anh, “Đây là album ảnh của anh?”

“Ừ.” Lục Cảnh Nhiên gật đầu, mở trang đầu tiên, “Tờ giấy gói kẹo chính là kẹp ở chỗ này.”

Thời Yên cười ngước mắt nhìn anh: “Nha, giấy gói kẹo ngược lại bảo quản khá tốt.”

“……” Không hiểu sao Lục Cảnh Nhiên hơi xấu hổ, “Anh chỉ là vì nhớ kỹ sỉ nhục của mình.”

Thời Yên buồn cười, không trêu anh nữa. Cô chỉ bức ảnh đầu tiên, bức ảnh lập tức biến thành một hình ảnh lập thể 3D, hơn nữa tự động phát hình. Hình ảnh cậu bé mặc âu phục, đứng ở trong hoa viên, trêи mặt viết hai chữ không vui.

“Cảnh Nhiên, chụp ảnh phải vui vẻ một chút, cười một cái nào.” Là một giọng nữ, Thời Yên suy đoán là mẹ anh.

Lục Cảnh Nhiên miễn cưỡng nhếch môi, hình ảnh dừng lại, một lần nữa biến trở về hình ảnh 2D.

Thời Yên hỏi anh: “Anh làm gì không vui như vậy?”

Lục Cảnh Nhiên nói: “Không nhớ.”

“……” Được thôi.

Thời Yên lật mấy bức ảnh anh còn nhỏ, càng xem càng cảm thấy, có vài phần tương tự cậu bé mình quen ở cô nhi viện trong thế giới hiện thực. Nếu đổi mái tóc màu vàng của anh thành màu đen, đôi mắt xanh kia cũng đổi thành màu đen thì càng giống cậu bé trong trí nhớ của mình.

Chẳng lẽ cậu bé ấy giống như vậy? Hay là ký ức của mình quá mơ hồ nhỉ?

“Làm sao vậy?” Lục Cảnh Nhiên thấy cô hơi nhíu mày, lên tiếng hỏi. Thời Yên lắc đầu, khép lại album, nói với anh: “Em về phòng trước, lát anh nhớ mang tư liệu cho em nhớ.”

“Ừ.”

Hai người tách ra về phòng, lúc ăn tối, Lục Cảnh Nhiên mang theo tư liệu đi gõ cửa phòng Thời Yên. Thời Yên mới vừa tắm rửa xong, vừa lau tóc vừa đi tới mở cửa cho anh. Thấy tư liệu trong tay Lục Cảnh Nhiên, mắt Thời Yên sáng lên, lập tức nhận lấy: “Cảm ơn anh họ!”

Lục Cảnh Nhiên tùy ý gật đầu, nói: “Em xem xong rồi nhớ sắp lại gọn gàng, đừng làm rối loạn.”

“Ừ ừ, nhất định. Có phải sắp ăn cơm không?”

“Ừ, anh vừa mới nấu canh.”

Thời Yên ngoài ý muốn nhìn anh: “Anh biết nấu canh?” Trong khoảng thời gian này bọn họ không phải ăn đồ hộp thì là uống dịch năng lượng, dù sao đồ ăn hành tinh Suva như thế, mọi người đều chỉ là vì chắc bụng và bổ sung năng lượng cần thiết.

Ở hàng tinh này căn bản không có khái niệm đồ ăn ngon.

Lục Cảnh Nhiên nói: “Vừa rồi nói với em về đồ ăn Trái đất nên hơi thèm.”

Thời Yên cũng không ôm chờ mong, Trái đất có câu ngạn ngữ, là không bột đố gột nên hồ, lấy điều kiện của hành tinh Suva, anh không phải là trộn các loại dịch năng lượng rồi nấu canh chứ……

Đi vào phòng khách, Thời Yên quả nhiên ngửi được một mùi hương nhàn nhạt, vậy mà cũng không tệ lắm, cô hơi tò mò hỏi anh: “Anh nấu canh gì thế?”

Lục Cảnh Nhiên nói: “Canh cà chua.”

Cà chua? Cà chua!!

Cô vội vã nhìn thoáng qua hướng vườn thực nghiệm, cà chua của cô thiếu một quả.

Thời Yên cảm thấy trái tim mình ngừng đập, cô mở cửa kính, tiến lên kiểm tra một lần, thật sự thiếu một quả cà chua.

“Cà chua của em đâu!!” Thời Yên quay đầu lại, tức giận chất vấn Lục Cảnh Nhiên.

“Nấu canh.” Lục Cảnh Nhiên trả lời nhẹ tênh.

“……” Sau một giây lặng ngắt, trong phòng vang lên tiếng gầm gừ kinh thiên động địa của Thời Yên, “Đó là bài tập hè ngày mai em phải nộp đấy, vậy mà anh lấy đi nấu canh!!!!”

Lục Cảnh Nhiên: “……”

Anh đi đến phòng bếp, nhìn thoáng qua trong nồi, tiếc nuối mà nói với Thời Yên: “Bài tập hè của em đã chín.”

Thời Yên: “……”

Thù này không đội trời chung. 🙂

“Anh có biết em cực khổ mấy tháng, cũng chỉ được hai quả cà chua! Còn lại toàn một đống thứ linh tinh không biết là cái gì! Nhưng mà, chỉ có hai quả, bị anh lấy một quả! Nấu! Canh!”

Sắc mặt Lục Cảnh Nhiên ngưng trọng im lặng một hồi, mở miệng nói: “Anh nghĩ thử xem hương vị cái đã, cho nên còn để lại cho em một quả, thật là quá sáng suốt.”

Thời Yên: “……”

Cái gì cũng không cần phải nói, trực tiếp ra tay đi. 🙂

Như thể biết cô muốn chém người, chuông cửa đột nhiên bị cảnh sát ấn, lần này là Lục Cảnh Nhiên đi mở cửa. Anh cảnh sát đẹp trái ngoài cửa lễ phép cười với anh, nói: “Ngại quá, có hàng xóm khiếu nại tiếng động của hai người quá lớn, mong chú ý độ lớn âm thanh, đừng quấy nhiễu mọi người.”

Lục Cảnh Nhiên nói: “Được, chúng ta tôi sẽ chú ý, cảm ơn.”

Cảnh sát theo thường lệ chúc bọn họ sinh hoạt vui vẻ, rồi lái xe máy không quỹ rời đi. Lục Cảnh Nhiên đóng cửa, xoay người lại nhìn Thời Yên: “Người chết đã đi xa, người sống phải tiếp tục cố gắng mà sống, vui vẻ một chút, ít nhất đợi lát có canh cà chua mà uống.”

Thời Yên: “…………”

Cầm thú! Cô chết cũng sẽ không uống canh cà chua!

“Ợ.” Năm phút đồng hồ, Thời Yên bưng bát, nói với Lục Cảnh Nhiên, “Múc cho em thêm một bát nữa đi.”

Lục Cảnh Nhiên: “……”

Cơm nước xong xuôi, Lục Cảnh Nhiên vào phòng lấy bình phun sương đưa cho Thời Yên: “Cái này cho em.”

Thời Yên nhìn sản phẩm ba không trong tay anh, có chút ghét bỏ: “Đây là cái gì?”

“Bình phun sương tinh chất thực vật anh tự nghiên cứu.” Lục Cảnh Nhiên nói, “Anh thấy trong phòng có tư liệu về bình phun sương này, quả thực là phun sương cấp bậc làm đẹp, em cầm đi làm bài tập hè đi.”

Thời Yên hoài nghi nhìn anh: “Anh không phải đang lừa em chứ?”

Lục Cảnh Nhiên ngẩn người, nói với cô: “Anh không phải người Trái đất.”

Thời Yên: “……”

“Tư liệu thực nghiệm ở chỗ này, em tự nghiên cứu đi, anh muốn về phòng ngủ.”

Thời Yên nửa tin nửa ngờ về phòng nghiên cứu một trận, phát hiện Lục Cảnh Nhiên nói không giả, đây thật là bình phun sương làm đẹp da, xin giấy độc quyền cũng không quá đáng! Vậy mà cứ như vậy đưa cho cô làm bài tập hè!

Cô không chút khách khí nhận lấy.

Trước khi ngủ cô không biết sợ lấy mình ra làm thí nghiệm, phun lên mặt mình một ít, ngày hôm sau dậy cảm giác cả khuôn mặt đều sáng bóng, làn da mịn màng, lỗ chân lông như biến mất, vết sẹo ở dưới tóc mái cũng biến mất không còn thấy đâu. Cô rốt cuộc hiểu tại sao Lục Cảnh Nhiên đẹp trai như vậy, nhất định là anh lén dùng cái bình phun sương này!

Thưởng thức gương mặt rực rỡ hẳn lên của mình rất lâu, mãi đến khi Lục Cảnh Nhiên ở bên ngoài thúc giục, Thời Yên mới đi ra ngoài.

“Em đang làm cái gì thế, sao lề mề vậy?” Lục Cảnh Nhiên đứng ở cửa, nhíu mày nhìn cô.

Thời Yên dán gương mặt mình lên, hỏi Lục Cảnh Nhiên: “Anh có cảm thấy hôm nay em có gì khác không?”

Lục Cảnh Nhiên nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô, dời mắt: “Em dùng phun sương hả.”

“Đúng rồi đúng rồi, em không muốn nộp lên rồi!”

“Không sao, anh có công thức, có thể làm bất cứ lúc nào.” Lục Cảnh Nhiên kéo cô, đi ra ngoài, “Nhanh lên, xe trường học sắp đi rồi.”

“Á.” Thời Yên cuống quít xỏ giày, bị anh túm ra ngoài.

Tới trường học, Thời Yên không có gì bất ngờ xảy ra trở thành tiêu điểm, dùng lời Denis mà nói, hôm nay cô càng thêm chói lọi, sáng ngời hơn ngày hôm qua. Thời Yên bị anh ta nói thẹn thùng cúi đầu, Lục Cảnh Nhiên mím môi, túm chặt cà vạt đồng phục của Denis, kéo anh ta về lớp.

Thời Yên cảm thấy con người Lục Cảnh Nhiên quá không có gì vui, cô trêu trai một chút có làm sao, thế mà anh cũng muốn quản!

Hôm nay, Thời Yên nộp bài tập hè làm cả lớp oanh động, mặc kệ nam hay nữ đều muốn thử một lần. Giáo viên cũng chấm điểm tối đa cho bài tập của cô, còn nói muốn giúp cô xin độc quyền, nhất định sẽ rất được hoan nghênh.

Thời Yên cảm thấy mình sẽ phất lên rất nhanh, tục ngữ nói ăn quả nhớ kẻ trồng cây, cô sắp trở thành phú bà còn không có quên “người trồng cây” Lục Cảnh Nhiên: “Hôm nay bài tập hè của em được điểm tối đa! Giáo viên đã ra tay xin độc quyền cho em! Nếu có công ty chăm sóc sắc đẹp tới mua em sẽ phát tài rồi!”

“À.” Lục Cảnh Nhiên phản ứng thường thường.

Thời Yên chu môi: “Yên tâm đi, đến lúc đó em sẽ không quên chia hoa hồng cho anh.”

Lục Cảnh Nhiên nhìn cô, cười như không cười: “Anh phát hiện về mặt vô sỉ, em rất giống người Trái đất.”

“……” Thời Yên không phục nhìn anh, “Sao em lại vô sỉ, đây vốn dĩ chính là anh đền cho em!”

“Ừ, vậy chúc mừng em sắp phất lên rồi, hôm nay chúng ta nấu nốt quả cà chua kia đi.”

Thời Yên: “……”

Cô cảm thấy rõ ràng anh mới vô sỉ ấy.

Về đến nhà, Lục Cảnh Nhiên quả thực đánh chủ ý lên cà chua, Thời Yên lấy lý do cà chua còn chưa lớn hết, tạm thời giữ lại được nó: “Đây là quả cà chua duy nhất toàn vũ trụ, anh nỡ ăn sao! Nếu chúng ta có thể nhân giống nó, mỗi ngày cho anh uống canh cà chua, uống đến khi buồn nôn mới thôi!”

Lục Cảnh Nhiên nói: “Tuy rằng mỗi một gốc cây của em đều ghi chép số liệu sinh trưởng riêng, nhưng dưới điều kiện giống nhau như đúc cũng không nhất định có thể tạo ra một quả cà chua khác, càng đừng nói là nhân giống. Tái tạo thực vật Trái đất không đơn giản như vậy, quả cà chua này có thể thuận lợi trưởng thành còn nhờ một phần may mắn, cho nên chúng ta vẫn nên tận hưởng lạc thú trước mắt, trước khi nó hỏng ăn nó đi.”

“…… Anh không sợ ăn xong sẽ biến dị sao? Tuy rằng quả cà chua này giống ghi chép trong tư liệu, nhưng chúng ta không ai từng ăn cà chua Trái đất, ai biết em trồng ra là cái quái gì?”

Lục Cảnh Nhiên: “……”

Anh thế mà bị thuyết phục.

“Em tìm tư liệu ở đâu?” Anh hỏi.

Thời Yên thần bí chớp chớp mắt, nói với anh: “Anh chờ ở đây.”

Rất nhanh cô chạy từ trong phòng ra, trong tay còn cầm một quyển sách cực kì dày. Lục Cảnh Nhiên nhận quyển sách, nó còn nặng hơn anh nghĩ: “《 Minh họa thực vật Trái đất 》?”

Thời Yên sửng sốt: “Anh biết chữ Hán?”

“Tiếng Hán từng là ngôn ngữ nhiều người Trái đất sử dụng nhất, anh biết cũng không lạ.” Anh ngước mắt nhìn Thời Yên, “Em lấy quyển sách này ở đâu.”

Thời Yên kiêu ngạo nói: “Chợ bán đồ cũ khu phía Tây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.