Cùng Nam Chính Ngọt Văn Yêu Đương

Chương 36: Vương gia mỗi ngày đều giả vờ không yêu ta (4)



Khương tổng quản đêm đó thật sự đi “tập kϊƈɦ đêm” phủ thượng thư, vì không để người khác nhìn ra manh mối, hắn còn thuận tiện trộm đi một ít vật khác.

Ngày hôm sau, tin tức phủ thượng thư mất trộm truyền ra, mà những tài vật mất trộm hiện tại đang bày trêи bàn Lục Cảnh Nhiên.

Khương quản gia tách sính lễ và đồ vật khác ra, hỏi Lục Cảnh Nhiên: “Vương gia, mấy đồ vật lấy về đưa cho vương phi sao ạ?”

Lục Cảnh Nhiên lắc lắc đầu: “Không được.” Ngay từ đầu hắn đã không tính giao số đồ vật này cho Thời Yên, chẳng qua dù Thời Yên không có, cũng không thể để cho người khác bá chiếm.

“Cứ để đây đi, đồ khác lấy đi.”

“Dạ.” Khương tổng quản một bên thu đồ, một bên nhịn không được ở trong lòng chửi mắng, cho nên hắn chính là bận việc vô ích một buổi tối, đúng không?

Gặp phải chủ tử trong ngoài bất nhất như vậy, cũng rất mệt.

Quan phủ điều tra chuyện phủ thượng thư mất trộm vài ngày cũng không điều tra ra manh mối, cuối cùng chỉ có thể không giải quyết được gì. Thời Yên vì việc này còn đặc biệt viết một bức thư an ủi nương cô, biết nương cô không có việc gì, đồ đạc cũng không bị mất mới yên tâm.

Thực mau đã đến sinh nhật Lục Cảnh Nhiên. Người Lục vương phủ vốn khiêm tốn, sinh nhật cũng không quá gióng trống khua chiêng, nhưng trong cung và ngoại công Lục Cảnh Nhiên Hà Chí Quốc vẫn tượng trưng tặng lễ vật qua đây.

Mấy lễ vật đưa tới đều do Khương tổng quản phụ trách kiểm kê, thấy có cái gì vương phi dùng được thì lưu lại, lúc sau tìm cái cớ đưa qua cho cô.

Vương phi buồn rầu rất nhiều ngày nên tặng cho Lục Cảnh Nhiên cái gì, Tiểu Mãn kiến nghị cô thêu túi thơm cho Vương gia, để vương gia tùy thân mang theo, như vậy vương gia có thể lúc nào cũng nghĩ tới vương phi.

Thời Yên cảm thấy ý tưởng của nàng ấy rất tốt, nhưng Thời Mỹ Lệ cái gì cũng biết, chỉ là không biết thêu thùa —— trừ phi là thêu chữ thập.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy vẫn làm đồ ăn ngon cho vương gia là thật nhất.

Vì thế hôm sinh nhật Lục Cảnh Nhiên, Thời Yên dậy thật sớm, ở phòng bếp nhỏ bận rộn làm bữa tiệc lớn cho vương gia. Tiểu Mãn ở bên cạnh giúp cô, hai người phân công hợp tác, không đến bao nhiêu thời gian, phòng bếp nhỏ đã tỏa ra mùi thơm.

Thời Yên nếm thử từng món một, xác định đều làm rất thành công mới đặt đĩa lên bàn: “Được rồi, đại công cáo thành. Tiểu Mãn, ngươi đi tìm hộp đồ ăn đẹp đẹp tới đây, ta cho vào rồi mang qua cho vương gia.”

“Vâng phu nhân.”

Tiểu Mãn tìm được hộp đồ ăn, giúp đỡ Thời Yên cho món ăn vào xong, đi theo cô tới Lê Hoa viện. Lúc cô tới, Khương tổng quản đang giải thích chuyện trong phủ với Lục Cảnh Nhiên, thấy vương phi tới, rất thức thời cáo từ rời đi trước.

Lục Cảnh Nhiên nhìn Thời Yên, ngữ khí có vài phần không kiên nhẫn nói: “Sao ngươi lại tới nữa? Không phải đã nói ta và ngươi tới phủ thượng thư, ngươi sẽ không tới phiền ta sao?”

“Đúng vậy, ta đã……” Thời Yên nói tới đây, duỗi ngón tay đầu đếm đếm, “Ta đã năm ngày không tới phiền chàng rồi!”

“……” Lục Cảnh Nhiên không lên tiếng, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, cầm bừa một quyển sách ra xem. Thời Yên bảo Tiểu Mãn đưa hộp đồ ăn cho mình, vẫy vẫy tay với nàng ấy, bảo nàng ấy đi ra ngoài chờ. Tiểu Mãn cười cười với cô, đi đến ngoài viện còn tri kỷ đóng cửa viện cho họ.

Thời Yên mở hộp đồ ăn ra, bưng từng món ăn ra: “Vương gia, mấy món này đều là ta tự làm, chàng nếm thử đi.”

Hộp đồ ăn vừa mở ra, mùi thơm quá mức mê người, Lục Cảnh Nhiên làm bộ cao lãnh cũng không nhịn được nhìn thoáng qua. Trêи bàn đều là mấy món mình thích ăn, cũng không biết cô nghe được từ chỗ nào, Lục Cảnh Nhiên hơi hơi mím môi, dịch chuyển ánh mắt: “Ta một ngày ba bữa đều có Bạch Lộ xử lý, không cần làm phiền ngươi.”

Thời Yên nói: “Hôm nay không giống, hôm nay là sinh nhật chàng.”

Lục Cảnh Nhiên nói: “Sinh nhật cũng không có gì đặc biệt.”

“Đương nhiên là có.” Ánh mắt Thời Yên thâm tình nhìn chăm chú vào hắn, “Hôm nay đối với ta mà nói đặc biệt nhất, ngày chàng sinh ra tự nhiên là ngày đặc biệt.”

Lục Cảnh Nhiên: “……”

Cô học được những lời này từ đâu vậy.

“Không phải một bữa cơm sao, có gì giày vò khốn khổ đâu.” Thời Yên bưng cơm ra, lấy hai bát không, rồi xới vào từng bát, “Chúng ta cùng nhau ăn đi, mỗi ngày chàng đều một mình ăn cơm, rất không thú vị. Không biết chàng có nghe qua một câu, hai người cùng nhau ăn mới gọi là cơm, một người ăn, đó gọi là thức ăn gia súc.”

Lục Cảnh Nhiên: “……”

Cuối cùng hắn vẫn thỏa hiệp cầm lấy đũa, không rêи một tiếng ăn cơm. Thời Yên thấy hắn mải ăn cơm, gắp thật nhiều đồ ăn vào bát hắn: “Chàng đừng chỉ ăn mỗi cơm, tay nghề của ta thật sự rất tốt, chàng ăn qua một lần sẽ muốn lần thứ hai.”

“……” Lục Cảnh Nhiên nếm một miếng đậu hũ ma bà trong bát, có chút ngoài ý muốn nhìn cô một cái. Không nghĩ tới tay nghề của cô thật đúng là không tồi.

Thời Yên nhìn ánh mắt của hắn thì biết hắn suy nghĩ cái gì, cười hì hì hai tiếng: “Không lừa chàng chứ, trước kia ta ở sơn trại, cha ta khóc lóc xin ta nấu cơm cho hắn, ta cũng không làm đâu.”

Lục Cảnh Nhiên cúi đầu, không tiếng động mà cong khóe miệng. Bên ngoài Lê Hoa viện, Bạch Lộ mang theo cơm trưa tới đây, Tiểu Mãn thấy nàng ta, lập tức ngăn nàng ta lại: “Vương phi và vương gia đang ở bên trong dùng cơm trưa, ngươi không cần đưa cơm vào.”

Bạch Lộ nhíu nhíu mày, vương phi và vương gia? Theo trong khoảng thời gian này nàng quan sát, vương gia vẫn luôn rất lãnh đạm với vương phi mới vào cửa, thậm chí một đêm cũng không ở cùng nàng ta, sao đột nhiên lại cùng ăn cơm? Nghĩ đến hôm nay là sinh nhật vương gia, nàng liền cảm thấy nhất định là vương phi lại tới lấy lòng vương gia.

Mặc kệ như thế nào, nàng đều tiến vào xem, nhất cử nhất động của vương gia nàng đều phải bẩm báo trong cung. Bất đắc dĩ Tiểu Mãn vẫn luôn ngăn cản nàng, đang lúc nàng muốn phát tác, lại một người hướng bên này.

Hà Thải Thải tới, trêи mặt đầy vẻ tức giận, nàng ta nổi giận đùng đùng đẩy Tiểu Mãn và Bạch Lộ chắn ở cửa ra, cơ hội cản nàng ta cũng không cho các nàng, liền xông vào Lê Hoa viện.

Tiểu Mãn sợ nàng sẽ làm hỏng chuyện của vương phu, vội chạy vào, Bạch Lộ chuyển mắt, cũng theo sát sau đó bước vào đại môn Lê Hoa viện.

“Biểu ca!” Hà Thải Thải vừa tiến đến, liền gọi Lục Cảnh Nhiên, thanh âm nghe vừa tức giận vừa ấm ức. Sau khi thấy vương gia và vương phi ngồi cùng nhau ăn cơm, sắc mặt nàng ta càng khó nhìn: “Ngươi cái nữ nhân ác độc này, còn không biết xấu hổ tới gặp biểu ca?”

Thời Yên cầm đũa trong tay, nhìn nàng ta cười không nói chuyện. Hà Thải Thải thấy dáng vẻ này của cô, tức giận cáo trạng với Lục Cảnh Nhiên: “Biểu ca, nàng ta xé hỏng món quà ta định tặng cho huynh rồi!”

Nàng ta vừa nói, vừa vỗ hai mảnh giấy vẽ “bụp” lên bàn, trêи bức tranh thật đúng là Lục Cảnh Nhiên.

Thời Yên hỏi: “Ngươi nói là ta xé hỏng?”

“Không phải ngươi thì là ai?” Hà Thải Thải nhìn về phía cô, “Mấy hạ nhân trong viện ta đều nói thấy ngươi đã tới!”

“Ngươi đừng ngậm máu phun người!” Tiểu Mãn lập tức đứng ra nói chuyện giúp vương phi nhà mình, “Vương phi sáng sớm đã chuẩn bị cơm trưa cho vương gia, căn bản không ra khỏi cửa!”

“A, ngươi là nha hoàn của nàng ta, đương nhiên giúp đỡ nàng ta nói chuyện. Ta biết, nàng ta chính là không ưa ta, cho nên cố ý xé hỏng bức tranh ta định tặng cho biểu ca!”

Tiểu Mãn còn muốn nói gì đó, bị Thời Yên ngăn cản. Cô nhìn bức tranh bị xé thành hai nửa, cười với Hà Thải Thải: “Là như thế này, ngươi mới vừa nhận thức ta, cho nên khả năng không quá hiểu biết ta. Nếu ta thật sự không ưa ngươi, ta sẽ không xé tranh của ngươi, ta sẽ trực tiếp xé ngươi.”

Hà Thải Thải: “…………”

Nàng ta nhất thời bị nghẹn không nói lên lời, biểu tình và ngữ khí nói chuyện của Thời Yên khiến nàng ta tin tưởng cô thật sự sẽ nói được làm được. Dù sao cũng là nữ nhân lớn lên trong ổ thổ phỉ, cái gì không làm được?

Bức tranh này cũng xác thật không phải Thời Yên xé hỏng, là vừa rồi ở trêи đường tới, trong lúc vô ý nàng ta nghe thấy Khương tổng quản nói với hạ nhân, vương phi và vương gia đang dùng cơm trưa, bảo cho bọn họ đừng đi quấy rầy, dưới sự tức giận tự mình xé.

“Biểu ca……” Nàng ta đành phải xin giúp đỡ từ vương gia, hy vọng hắn có thể giúp mình nói chuyện, tốt xấu bọn họ cũng là biểu huynh muội, quan hệ cũng phải tốt hơn một vương phi không có tình cảm đúng không?

Ai ngờ ánh mắt vương gia lại lạnh băng đến đáng sợ, làm nàng ta nuốt những lời còn lại vào trong bụng.

“Cãi nhau xong rồi sao? Cãi nhau xong rồi tất cả đều đi ra ngoài cho ta.”

Hà Thải Thải rất ấm ức, lấy lại bức tranh trêи bàn xoay người đi ra ngoài. Thời Yên lại da mặt dày ngồi ở tại chỗ, tiếp tục bưng bát ăn cơm.

Lục Cảnh Nhiên nhìn cô nhíu nhíu mày: “Ngươi còn không đi?”

Thời Yên nói: “Đồ ăn phòng bếp làm hôm nay đều ở chỗ này, trở về không có cơm ăn.”

Tiểu Mãn cực kỳ nhanh trí kéo Bạch Lộ, nói với nàng: “Không nghe thấy vương gia kêu chúng ta đều đi ra ngoài sao?”

Bạch Lộ: “……”

Ta cảm thấy là đang kêu “các ngươi”.

Tiểu Mãn đối với vương phi chính là một mảnh trung tâm, mạnh mẽ lôi kéo Bạch Lộ đi ra ngoài, Lê Hoa viện lập tức chỉ còn lại có hai người Thời Yên và Lục Cảnh Nhiên. Thời Yên nhìn Lục Cảnh Nhiên ngồi ở đối diện, nuốt thức ăn trong miệng, hỏi hắn: “Chàng ăn no rồi? Dễ nuôi sống nhỉ.”

“……” Lục Cảnh Nhiên một lần nữa cầm lấy đũa, bắt đầu ăn cơm. Thời Yên tổng cộng làm bốn mặn một canh, cuối cùng toàn bộ bị ăn sạch sẽ.

Đối với chuyện theo đuổi Lục Cảnh Nhiên, Thời Yên rất tâm đắc, Lục Cảnh Nhiên thế giới này, mỗi lần ngoài miệng đều nói không cần, đến cuối cùng, mỗi một lần đều thỏa hiệp.

Cô cảm thấy hắn lãnh đạm với mình như vậy, khẳng định là có nguyên nhân, mà nguyên nhân này, sau sự kiện lần tới dần dần hiện manh mối.

Đó là chuyện vừa qua sinh nhật Lục Cảnh Nhiên không bao lâu, Thời Yên nghe Tiểu Mãn nói, hình như vương gia sinh bệnh.

Sinh bệnh có thể nói là cơ hội kéo gần quan hệ cực tốt, vì thế cô trước tiên chạy tới Lê Hoa viện vấn an hắn.

Bạch Lộ canh giữ ở cửa phòng, thấy Thời Yên lại đây, cũng không cho cô đi vào: “Vương phi, thân thể vương gia ôm bệnh nhẹ, không tiện gặp ngươi.”

Thời Yên cảm thấy rất buồn cười: “Chính bởi vì hắn bị bệnh, ta mới đến thăm hắn.”

Bạch Lộ vẫn không thuận theo không buông tha: “Đã mời đại phu tới khám chữa cho vương gia, vương gia uống thuốc, vừa mới ngủ.”

Thời Yên nói: “Ta không quấy nhiễu hắn, chỉ xem tình huống của hắn.”

“Vương phi, vẫn là chờ vương gia khoẻ lên chút ngài lại đến đi.”

Thời Yên rốt cuộc nổi giận: “Một nha hoàn nho nhỏ như ngươi dựa vào cái gì cản ta? Tránh ra.” Cô đẩy Bạch Lộ che ở trước mặt ra, Bạch Lộ theo bản năng mà né một chút.

Con ngươi Thời Yên khẽ nhúc nhích, Bạch Lộ này từng tập võ.

Cô bắt lấy khe hở này đẩy cửa phòng đi vào. Lục Cảnh Nhiên nằm ở trêи giường, sắc mặt thật không tốt. Cô dùng mu bàn tay dán lên mặt hắn, lạnh lẽo.

Bạch Lộ nói hắn nhiễm phong hàn, Thời Yên cảm thấy không giống. Bệnh trạng của hắn càng giống trúng độc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.