Cùng Nam Chính Ngọt Văn Yêu Đương

Chương 42: Vương gia mỗi ngày đều giả vờ không yêu ta (10)



Lục Cảnh Nhiên ăn chay trong miếu kết thúc, thị vệ tùy tùng hộ tống hắn xuống núi. Trước khi lên xe ngựa, hắn dừng chân một chút, xoay người phân phó Khương tổng quản: “Gỡ xe ngựa xuống, ta tự cưỡi ngựa là được.”

Khương tổng quản chỉ ngẩn ra trong chớp mắt, liền khom người đáp vâng.

Xe ngựa ngồi thoải mái, nhưng khẳng định không nhanh bằng cưỡi ngựa, vương gia đây là muốn nhanh hồi phủ gặp vương phi chăng.

Hắn gọi mấy thị vệ động tác nhanh nhẹn gỡ xe ngựa xuống, tìm một con ngựa tốt khác cho vương gia, đoàn người quần áo nhẹ ra trận, ra roi thúc ngựa chạy về vương phủ.

Ngựa của Lục Cảnh Nhiên vẫn luôn chạy đầu tiên, mọi người chạy đuổi theo tốc độ của hắn, hắt hơi cũng không dám. Rốt cuộc trước khi mặt trời lặn, đội ngũ đến vương phủ. Lục Cảnh Nhiên xoay người xuống ngựa, sửa sang lại quần áo và tóc của mình, đi vào trong phủ.

Mới vừa bước vào đại môn thì thấy Tiểu Mãn canh giữ ở cửa, vẻ mặt nàng nôn nóng, trêи mặt còn có dấu vết đã khóc. Trong lòng Lục Cảnh Nhiên có chút dự cảm bất hảo, hắn đi lên trước, còn chưa hỏi chuyện, Tiểu Mãn đã chạy lại đây nói: “Vương gia, ngài rốt cuộc trở về, ngài mau đi xem vương phi đi!”

Lục Cảnh Nhiên chỉ cảm thấy trong ngực có một hơi không thở ra được, hắn bắt lấy cánh tay Tiểu Mãn, nhìn nàng hỏi: “Vương phi làm sao?”

Tay Tiểu Mãn bị hắn siết đến đau, nàng bất chấp đau đớn trêи tay, khóc lóc nói với vương gia: “Vương phi nàng, Vương phi nàng…… sắp không được!”

Lực đạo cánh tay Lục Cảnh Nhiên lại vô ý thức tăng thêm vài phần, thiếu chút nữa bóp gãy xương tay Tiểu Mãn, hắn hất tay nàng ra, đi về phía chính phòng.

Khương tổng quản đi theo sau hắn cũng  lòng nóng như lửa đốt, hắn nâng Tiểu Mãn trêи mặt đất dậy, cùng nàng đuổi theo vương gia đến chính phòng.

Lúc Lục Cảnh Nhiên đến, thần sắc Thời Yên tái nhợt nằm đó, trêи người còn đổ rất nhiều mồ hôi lạnh. Lục Cảnh Nhiên vừa thấy, liền biết cô trúng độc, hắn cầm tay cô, nôn nóng mà quơ quơ: “Thời Yên? Nàng thế nào?”

Lông mi Thời Yên khẽ run, mở mắt nhìn hắn một cái, suy yếu mỉm cười với hắn: “Vương gia, chàng đã về rồi……”

Không chờ Lục Cảnh Nhiên trả lời cô, cô lại chậm rãi nhắm hai mắt lại, lần này Lục Cảnh Nhiên gọi cô thế nào cô cũng không có phản ứng. Chỗ mềm mại ẩn sâu nhất trong lòng như bị người ta hung hăng xé rách, tức giận ngập trời không khống chế được phát ra.

“Sao lại thế này?!”

Một tiếng chất vấn của Lục Cảnh Nhiên dọa Tiểu Mãn trực tiếp quỳ xuống đất, nàng không ngừng rơi nước mắt, vừa kinh vừa sợ mà nói với hắn: “Là Hà Thải Thải cô nương, vương phi uống nước đường nàng đưa tới thì ngã bệnh.”

Hà Thải Thải từ sau khi Thời Yên bị bệnh vẫn luôn tâm thần không yên, sau khi cô uống nước của mình thì rất nhanh bắt đầu không thoải mái, nhưng loại không thoải mái cũng không phải cô muốn đi tả, mà là trực tiếp nằm trêи giường không dậy nổi.

Mới đầu nàng cho rằng Thời Yên cố ý giả bệnh, nhưng sau khi thấy bộ dáng của cô thì trong lòng nàng lại không yên.

Bộ dáng của nàng ta không giống giả bệnh, không lẽ nàng ta thật sự xảy ra chuyện gì?

Sự tình phát triển đến nước này, nàng có ngốc cũng biết thuốc bột Bạch Lộ cho nàng căn bản không phải thuốc xổ. Nàng đi tìm Bạch Lộ muốn nói rõ với nàng ta, không nghĩ tới Bạch Lộ một mực chắc chắn cho nàng chính là thuốc xổ.

Thuốc nàng đã dùng xong rồi, nước đường cũng đổ, vật chứng không có, nhưng nước đường này rất nhiều người thấy nàng tự tay bưng cho vương phi.

Cho nên vừa nghe nói vương gia hồi phủ, Hà Thải Thải liền hoảng sợ. Tuy rằng cảm thấy vương gia không thèm để ý Thời Yên, nhưng vương phi mà thật sự xảy ra chuyện không hay, đây cũng không phải việc nhỏ. Nàng mang theo nha hoàn chạy đến Lê Hoa viện, bắt lấy Bạch Lộ tính đi giằng co trước mặt vương gia.

Lúc các nàng đến, Tiểu Mãn đang quỳ trêи mặt đất, thút tha thút thít nói chuyện: “Đại phu tới khám cho vương phi, lại nói không có trở ngại gì, dược liệu trước đây vương phi hái, cũng cho vương gia hết, thuốc đại phu kê căn bản vô dụng.”

Lục Cảnh Nhiên nghe đến đây, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, phân phó Khương tổng quản: “Trong bao quần áo của ta có dược liệu vương phi chuẩn bị, lập tức cầm tới phòng bếp sắc.”

“Vâng!” Khương tổng quản cùng Tiểu Mãn đang chuẩn bị đi làm, quay người lại liền thấy Hà Thải Thải và Bạch Lộ đứng ở cửa. Hà Thải Thải có chút chột dạ, nhỏ giọng gọi Lục Cảnh Nhiên một tiếng: “Biểu ca……”

Lục Cảnh Nhiên nhìn về phía nàng, chỉ một ánh mắt, khiến cho máu toàn thân nàng đều lạnh băng. Chưa từng có có ai nhìn nàng mang theo hận ý và sát ý không chút nào che giấu như vậy.

Mặt Hà Thải Thải sợ tới mức tái nhợt, theo bản năng mà lui về sau một bước: “Biểu ca, là Bạch Lộ, là Bạch Lộ……”

Bạch Lộ mím môi, đi lên phía trước một bước, nhìn Lục Cảnh Nhiên nói: “Vương gia, nô tỳ……”

Lời giải thích của nàng ta còn chưa ra khỏi miệng đã bị Lục Cảnh Nhiên bóp cổ. Lục Cảnh Nhiên nhìn nàng ta, trêи người là sát khí quay cuồng: “Ai cho các ngươi lá gan dám làm vậy với nàng?”

“Vương……” Bạch Lộ thở không nổi, thần sắc vừa kinh ngạc vừa thống khổ mà nhìn hắn. Tay Lục Cảnh Nhiên khẽ bóp, lập tức bóp gãy cổ nàng ta.

Sau khi buông tay, Bạch Lộ biểu tình dữ tợn ngã trêи mặt đất, tử trạng đáng sợ. Nha hoàn ngoài phòng thấy thế, sợ tới mức thét chói tai chạy ra. Hà Thải Thải đã ngã ngồi trêи mặt đất, sắc mặt trắng bệch, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, vương gia lại đem Bạch Lộ sống sờ sờ bóp chết.

Kế tiếp, có phải đến lượt nàng?

Cảm nhận được ánh mắt vương gia dừng ở trêи người mình, Hà Thải Thải cầu xin nhìn hắn: “Biểu ca, không cần……”

Lục Cảnh Nhiên cúi đầu, con ngươi lạnh băng, phảng phất nàng ở trong mắt hắn đã là vật chết: “Lập tức cút khỏi vương phủ cho ta, đừng để ta thấy ngươi lần nữa.”

Hà Thải Thải tay chân nhũn ra, bò rất nhiều lần mới từ trêи mặt đất bò dậy, hốt hoảng chạy ra ngoài.

Tiểu Mãn cũng bị dọa choáng váng, ngơ ngác đứng tại chỗ, Lục Cảnh Nhiên nhìn nàng một cái, lạnh giọng hỏi: “Còn đứng ở chỗ này làm cái gì?”

Tiểu Mãn như ở trong mộng mới tỉnh, vội nói: “Bây giờ nô tỳ đi sắc thuốc cho vương phi.”

Nàng đi theo Khương tổng quản cầm dược liệu, không dám chậm trễ tới phòng bếp sắc thuốc, Khương tổng quản mang theo hai gia đinh trở về trong phòng, không hé răng thu thập thi thể Bạch Lộ đi ra ngoài.

Lục Cảnh Nhiên vẫn luôn ngồi bên cạnh Thời Yên, không nói một lời mà nhìn cô, mãi đến khi Tiểu Mãn đem thuốc tới, hắn mới dùng ngữ khí hơi nhu hòa gọi người trêи giường: “Thời Yên, uống thuốc.”

Thời Yên lẩm bẩm một tiếng không rõ, được Lục Cảnh Nhiên đỡ lên. Kỳ thật cô vẫn luôn tỉnh, sau khi độc dược phát tác, cô đã ăn Tục Mệnh thảo, lo lắng mình không đợi được vương gia trở về trình diễn khổ nhục kế mà đã ngỏm củ tỏi trước.

Tục Mệnh thảo lúc này dần dần hòa tan trong miệng, cô hơi hơi mở miệng ra, uống một ngụm thuốc Lục Cảnh Nhiên đưa tới bên miệng.

“Phốc, khụ khụ……” Thuốc này thật đúng là khó uống, Thời Yên chỉ uống một ngụm đã bị sặc đến ho khan. Lục Cảnh Nhiên trầm ngâm một lát, đưa thuốc đến bên miệng mình, sau đó đút cho Thời Yên.

Thời Yên còn chưa phản ứng đã cảm thấy cánh môi mềm mại của Lục Cảnh Nhiên dán lên môi mình, đầu lưỡi của hắn nhẹ nhàng đẩy hàm răng của mình, sau đó nước thuốc đắng ngắt theo miệng hắn chảy về phía miệng mình.

…… Thôi thôi, vương gia cũng đút thuốc cho cô như thế rồi, khổ thì khổ một chút đi.

Lục Cảnh Nhiên thấy Thời Yên ngoan ngoãn uống thuốc, liền như vậy đút hết chén thuốc cho cô, sau khi uống thuốc, Thời Yên thật sự bắt đầu có chút mơ hồ, cứ như vậy từ từ thϊế͙p͙ đi.

Hơi thở của cô vững vàng hơn trước không ít, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều, Lục Cảnh Nhiên thử nhiệt độ trêи trán cô, vẫn cứ canh giữ ở bên cạnh cô không rời đi.

Sắc trời bắt đầu tối, Khương tổng quản đi tới, trước nhìn thoáng qua cơm tối chẳng nhúc nhích trêи bàn, sau đó khom người nói với Lục Cảnh Nhiên: “Vương gia, có khách tới.”

“Có khách tới” này là tiếng lóng liên hệ của hắn với Hà Chí Quốc, Khương tổng quản nói như vậy, đã nói lên Hà Chí Quốc tới trong phủ tìm hắn. Trước đây vì tị hiềm, bọn họ đều gặp mặt ở thuyền hoa, hôm nay hắn tuỳ tiện đến như vậy, nhất định là bởi vì chuyện hắn giết Bạch Lộ.

Trêи mặt Lục Cảnh Nhiên không có biến hóa, chỉ thản nhiên nói câu: “Để bọn họ tiến vào.”

“Vâng.”

Khương tổng quản đi ra ngoài mời Hà Chí Quốc tiến vào, chỉ có một mình hắn, sau khi vào nhà, Lục Cảnh Nhiên cũng không tiếp đón hắn, chỉ lẳng lặng nhìn Thời Yên ngủ.

Trong lòng Hà Chí Quốc một bụng hỏa, thấy hắn hiện tại còn bình thản như thế, lửa giận lại lớn hơn nữa: “Vì sao ngươi giết Bạch Lộ? Ngươi có biết giết nàng sẽ chọc bao nhiêu phiền toái không hả?”

Lục Cảnh Nhiên nói: “Cũng chỉ là quân cờ Thái Hậu phái tới, giết thì giết.”

“Ngươi nói nhẹ nhàng thật đấy, ngươi rút dây động rừng như vậy sẽ ảnh hưởng đến tất cả bố cục về sau của chúng ta!”

Lục Cảnh Nhiên rốt cuộc ngẩng đầu, nhìn về phía hắn. Ánh mắt kia Hà Chí Quốc không biết nên hình dung như thế nào, rất bình thản, lại không hiểu sao khiến tim đập nhanh.

“Đó có liên quan gì tới ta?”

Hà Chí Quốc trăm triệu không nghĩ tới hắn sẽ nói ra lời này, mấy năm nay hắn vẫn luôn phục tùng chỉ thị của bọn họ, tựa như một thanh vũ khí tiện tay nhất dùng tốt nhất, nhưng vũ khí này đột nhiên thoát khỏi khống chế của mình: “Lời này của ngươi có ý gì?”

“Ý tứ chính là, về sau chuyện của các ngươi ta sẽ không quản nữa.”

“Ngươi!” Theo bản năng, Hà Chí Quốc muốn phát giận với hắn, nhưng suy nghĩ đến rất nhiều hành động của họ còn cần hắn, lại mạnh mẽ nuốt nỗi giận này xuống, “Ngươi đột nhiên làm sao vậy? Nhiều năm như vậy, không phải ngươi luôn làm mấy cái này sao?”

Lục Cảnh Nhiên lãnh đạm cười một tiếng: “Trước kia, là ta không sao cả, hiện tại, ta không vui.”

“Ngươi……”

“Khương tổng quản, tiễn khách.”

“Vâng.” Khương tổng quản tiến lên một bước, làm thủ thế “mời” với Hà Chí Quốc. Hà Chí Quốc nắm chặt nắm tay, mặt đầy tức giận, Lục Cảnh Nhiên tựa như người không có việc gì, ngồi đó nói một lần nữa: “Khương tổng quản, tiễn khách.”

Khương tổng quản tiến lên giữ chặt Hà Chí Quốc, trêи tay còn dùng nội lực: “Mời.”

Hà Chí Quốc cuối cùng vẫn không thể phát tác, chỉ nặng nề hừ một tiếng, xoay người rời đi. Khương tổng quản tiễn hắn đi rồi, trở về phục mệnh Lục Cảnh Nhiên, Lục Cảnh Nhiên tựa hồ cũng không để ý Hà Chí Quốc, Khương tổng quản lại không mở miệng không được nhắc nhở: “Vương gia, bọn họ sẽ không chịu để yên như vậy.”

Lục Cảnh Nhiên nói: “Không sao cả, bọn họ nặng bao nhiêu ta rõ ràng.”

Khương tổng quản chép miệng, lại hỏi: “Vậy về sau vương gia có tính toán gì không?”

Bạch Lộ đã chết, Hà Chí Quốc có thể nhận được tin tức, Thái Hậu cũng có thể. Chỉ sợ vị này cũng giống Hà Chí Quốc, ngồi không yên.

Lục Cảnh Nhiên nói: “Hết thảy chờ vương phi tỉnh lại rồi nói.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.