Một lần này, liền chờ tới rạng sáng, khi Lục Cảnh Nhiên xử lý xong tất cả công việc từ trong văn phòng ra, Thời Yên đã dựa vào bàn làm việc ngủ rồi. Anh đứng ở cửa văn phòng tổng giám đốc nhìn một hồi, đi tới gõ gõ bàn của Thời Yên.
Thời Yên vốn ngủ không sâu, động tĩnh nhỏ như vậy lập tức đánh thức cô. Mới vừa mở mắt ra đầu óc còn có chút không thanh tỉnh, sau khi thấy rõ Lục Cảnh Nhiên trước mặt, Thời Yên “sột soạt” đẩy ghế, đứng lên: “Chào Lục tổng!”
Lục Cảnh Nhiên nhìn dáng vẻ đi học ngủ bị giáo viên điểm danh của cô, không chỉ có chút buồn cười, anh hơi hơi gật đầu, hỏi cô: “Sao cô còn ở công ty?”
“Tôi…… Chán ghét ~” Thời Yên một giây biến thành thẹn thùng, còn lấy tay hoa lan chọc nơi trái tim của anh, “Tôi đương nhiên là đang đợi anh.”
“……” Anh một chút cũng không muốn hỏi cô chờ anh làm cái gì. Anh day day ấn đường, ngữ khí nghe rất là bất đắc dĩ: “Được rồi, thu thập một chút, tôi đưa cô về nhà.”
“Vâng ạ!” Thời Yên vui vẻ đồng ý, quả nhiên, trả giá sẽ có hồi báo, mấy tiếng này chờ không uổng phí. Cô đơn giản sửa sang lại mặt bàn, lấy túi xách và áo khoác, đi theo Lục Cảnh Nhiên đi ra ngoài.
Ban đêm công ty rất an tĩnh, trêи hành lang chỉ có tiếng bước chân có tiết tấu của hai người đập vào màng nhĩ. Thời Yên ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Nhiên đi bên cạnh, như cô gái nhỏ mở miệng: “Lục tổng, tôi còn chưa muốn về nhà.”
Lục Cảnh Nhiên nghiêng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt cao thâm khó đoán: “Vậy cô muốn tới đâu?”
Thời Yên nói: “Tôi muốn tới tim anh.”
Lục Cảnh Nhiên: “……”
Anh đoán được kịch bản, không đoán được là loại kịch bản này.
Thời Yên nói xong phần tỏ tình hôm nay rất vừa lòng với bản thân, sau khi cô đi theo Lục Cảnh Nhiên đi vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, còn bớt thời giờ hỏi một câu: “Ấy, trợ lý Kiều không đi với anh ư?”
Lục Cảnh Nhiên không đáp hỏi ngược lại: “Sao, cô rất muốn gặp cậu ta?”
“…… Không phải, chỉ là anh ấy ngày thường không phải đều cùng anh cùng vào cùng ra sao?”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Kiều Vũ tan ca, cô cũng không nhìn xem hiện tại mấy giờ.”
Thời Yên nhìn xuống đồng hồ trêи tay, đã qua 1 giờ sáng: “Lục tổng, anh thường xuyên làm việc đến muộn vậy sao? Phải chú ý thân thể nha.”
Lục Cảnh Nhiên có vài phần buồn cười nhìn cô: “Nên chú ý thân thể chính là cô đấy, tôi nhớ rõ cô nói với tôi cô có bệnh truyền nhiễm? Công ty chúng tôi không cần nhân viên có bệnh truyền nhiễm, ngày mai sắp xếp cho cô đi làm kiểm tra sức khoẻ đi.”
Thời Yên: “……”
A.
“Không cần ở trong lòng a tôi, tôi nghe được.”
Thời Yên: “???”
Đây là thao tác quái gì vậy?
Một bên Lục Cảnh Nhiên không tiếng động mà nhếch khóe miệng, độ cong còn chưa kịp mở rộng, thang máy đột nhiên lay động một chút, ngừng tại chỗ.
Thời Yên hoảng sợ, theo bản năng ôm lấy cánh tay Lục Cảnh Nhiên: “Làm sao vậy? Thang máy trục trặc?”
Mày Lục Cảnh Nhiên chậm rãi nhăn lại, thanh âm cũng trầm thấp hai phần: “Không phải trục trặc.”
“Đó là cái gì?”
Lục Cảnh Nhiên không trả lời cô, anh đi đến trước cửa, trực tiếp tay không bẻ cửa thang máy, bật người một cái nhảy ra ngoài.
“Đi lên.” Anh cong lưng, vươn tay về phía Thời Yên trong thang máy.
Thời Yên bắt lấy tay anh, lòng bàn tay lạnh kẽo của Lục Cảnh Nhiên làm cô theo bản năng muốn rụt tay về, Lục Cảnh Nhiên không cho cô cơ hội này, nắm chặt tay cô, kéo cô từ thang máy ra.
Thời Yên chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, theo sau liền ngã vào lòng Lục Cảnh Nhiên. Cái ôm của anh cũng lạnh lẽo, ma cà rồng, chính là như vậy sao?
“Ôm chặt tôi.” Thanh âm của Lục Cảnh Nhiên từ đỉnh đầu truyền đến, một chữ “A?” của Thời Yên còn chưa cất lên, liền cảm thấy một trận gió mạnh nghênh diện mà đến. Cô che đôi mắt theo bản năng, chờ gió qua đi, cô mở to mắt nhìn lên, Lục Cảnh Nhiên đang ôm cô lơ lửng ở giữa không trung.
Thành thị dưới chân trở nên hết sức nhỏ bé, đèn hai bên đường giờ phút này tựa như ánh nến.
“……” Thời Yên tiêu hóa cục diện trước mắt một chút, đôi tay vòng trêи eo Lục Cảnh Nhiên ôm chặt hơn nữa, “Lục, Lục tổng, anh đừng có mà buông tay nhé.”
Lục Cảnh Nhiên cười thấp không thể nghe thấy, thanh âm nghe mà có chút sung sướиɠ: “Hiện tại biết sợ? Không phải nói muốn đâm vào ngực tôi sao, ngực tôi tư vị như thế nào?”
“…… Rất, rất kϊƈɦ thích.”
Tiếng nói vừa dứt, trước mắt dần hiện ra một bóng người, lơ lửng ở giữa không trung như bọn họ. Quanh thân anh ta ẩn ẩn có đoàn khí đen xoay vòng, nhìn qua là biết người tới không tốt.
“A.” Lục Cảnh Nhiên cười lạnh một tiếng, ánh mắt khinh miệt, “Tiểu quỷ tộc Asam, hiện tại cả đơn tử cũng dám tiếp?”
Đối phương nghiêng đầu nhìn anh, phát ra mấy tiếng cười quái dị: “Tôi từ trước đến nay chán ghét mấy tên cậy già lên mặt các người, lại nói, giết chết anh, liền có thể hưởng dụng máu của anh, dụ hoặc này quá lớn.”
Lục Cảnh Nhiên biểu tình lạnh lùng: “Hừ, không biết tự lượng sức mình.”
“Ha ha ha ha, đừng nói quá vẹn toàn, tuy rằng anh là thân vương, nhưng tôi là sát thủ tốc độ nhanh nhất trong tộc Asam, hiện tại anh mang theo một ‘con chồng trước’, không nhất định là đối thủ của tôi.” Lời nói của anh ta còn chưa xong, đã lắc mình đến trước mặt Thời Yên, tựa hồ là tính toán xuống tay từ cô. Lục Cảnh Nhiên cười nhạo một tiếng, cánh tay ôm eo Thời Yên hơi buộc chặt, dùng tốc độ nhanh hơn đối phương biến mất tại chỗ.
Sát thủ rõ ràng sửng sốt một chút, còn chưa có phản ứng, phía sau lưng liền một trận đau nhức. Máu trong cơ thể mau chóng xói mòn, anh ta gần như không chút suy nghĩ biến thành con dơi, tính chạy trốn. Lục Cảnh Nhiên dùng một đạo ánh sáng đỏ vây khốn nó, mắt lạnh nhìn con dơi bị thương đang giãy giụa bên trong.
“Thân vương đại nhân, tha tôi một mạng đi.” Con dơi vùng vẫy cánh nói.
Thời Yên: “……”
Người này tới tấu hài sao? Vừa rồi nhìn tư thế của anh ta, cô còn tưởng rằng sẽ có một hồi đại chiến, không nghĩ tới chỉ là Lục Cảnh Nhiên đơn phương thực lực nghiền áp.
Lục Cảnh Nhiên thu hồi tay, triệt bỏ đạo ánh sáng đỏ kia: “Trở về nói cho cố chủ của anh, an phận một chút.”
Con dơi chi chi kêu hai tiếng, dùng tốc độ nhanh nhất của mình bay đi.
Nguy cơ giải trừ, một trận cảm giác choáng váng cũng đánh tới gáy Thời Yên. Cô tái nhợt mặt ôm Lục Cảnh Nhiên, gian nan mà mở miệng: “Lục, Lục tổng, chúng ta có thể đi xuống không? Tôi, tôi có chút buồn nôn.”
“……” Lục Cảnh Nhiên mau chóng dẫn cô bay tới trong toà nhà Hưng Ức, đặt cô ở trêи mặt đất. Thời Yên ôm thùng rác trong tầm tay, nôn khan. Lục Cảnh Nhiên dùng giấy cầm cốc nước cho cô, Thời Yên uống hai hớp, cuối cùng cảm giác tốt hơn chút.
“Cảm ơn.” Cô run rẩy đứng lên, dựa vào bàn phía sau, “Lục tổng, anh không sao chứ?”
“Không sao, cô cho rằng cái loại tiểu quỷ này có thể đả thương đến tôi?”
“…… Đâu, anh ta cả một chiêu của anh cũng không tiếp được.”
“Tôi là thân vương, đánh đồng anh ta với tôi là đang vũ nhục tôi.”
Thời Yên quyết định sáng suốt mà next qua đề tài này: “Vậy thân vương đại nhân ngài cứ như vậy thả anh ta đi không thành vấn đề chứ?”
Lục thân vương nói: “Chẳng sao, sát thủ tộc Asam, một khi thất thủ, sẽ không ám sát mục tiêu lần thứ hai, tộc Asam khác cũng sẽ không nhận hợp đồng ám sát mục tiêu đó nữa.”
“À, như vậy à……” Thời Yên suy nghĩ một hồi, hỏi Lục Cảnh Nhiên, “Vừa rồi người kia, là kẻ gây nên mấy án mạng trước hả?”
Lục Cảnh Nhiên không trả lời, nhìn dáng vẻ như không muốn lộ quá nhiều với Thời Yên: “Được rồi, cô không có việc gì, tôi đưa cô về nhà.”
“Ừm, phiền Lục tổng.” Thời Yên cũng không truy vấn tiếp, đi theo Lục Cảnh Nhiên tới bãi đỗ xe, Lục Cảnh Nhiên tự mình lái xe, làm tài xế cho cô. Bởi vì thời gian đã khuya, Thời Yên lại bị chút kinh hách, mơ mơ màng màng tựa lưng vào ghế ngủ mất.
Tới dưới nhà Thời Yên, Lục Cảnh Nhiên vững vàng dừng xe lại, anh nghiêng đầu nhìn cô một lúc, mới thấp giọng gọi cô: “Tỉnh tỉnh, tới rồi.”
“Hử……?” Thời Yên ngáp một cái, mở mắt nhìn nhìn, xác thật về đến nhà, “Cảm ơn Lục tổng, Lục tổng ngủ ngon.”
Thời Yên cầm lấy túi của mình, trước khi mở cửa xe, lại quay đầu lại nhìn Lục Cảnh Nhiên: “Tôi hỏi một vấn đề cuối cùng, vì sao có sát thủ muốn giết anh?”
Lục Cảnh Nhiên không để bụng: “Nhân loại các cô không phải cũng có sát thủ ám sát hoàng đế sao?”
Thời Yên: “……”
Lục Cảnh Nhiên nhìn cái vẻ muốn nói lại thôi của cô, cố ý nhẹ nhàng nhướn lông mày: “Sao thế, cô đang lo lắng cho tôi?”
“Tôi đúng vậy.”
“……” Cô trả lời thẳng thắn như vậy làm Lục Cảnh Nhiên có chút không được tự nhiên. Anh ho nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác: “Được rồi, cô nghỉ ngơi sớm một chút đi, tuy rằng hiện tại đã khuya, nhưng buổi sáng cô vẫn phải đi làm đúng giờ.”
Thời Yên méo miệng: “…… Cảm ơn Lục tổng nhắc nhở.”
Cô nói xong liền mở cửa xe đi xuống, Lục Cảnh Nhiên ngồi trêи xe, thấy phòng cô sáng đèn, mới lái xe đi ra ngoài.
Một giấc này của Thời Yên chưa được mấy tiếng, lại bị đồng hồ báo thức réo lên đi làm. Sau khi đến công ty, cô tới quét dọn văn phòng tổng giám đốc, ngay sau đó Elle tới tìm cô, bảo cô đi làm ghi chép hội nghị hôm nay.
Thời Yên lần đầu tiên tham gia hội nghị của Hưng Ức, khi cô bê máy tính đi vào phòng họp, bên trong chẳng có một người. Không bao lâu, giám đốc các bộ phận lục tục trình diện, Lục Cảnh Nhiên cùng Kiều Vũ là người cuối cùng đi vào. Bọn họ vừa vào, người trong phòng hội nghị lập tức “ồn ào” đứng lên hết, chào hỏi họ.
Thời Yên cũng theo mọi người cùng đứng lên, Lục Cảnh Nhiên nhìn cô một cái, đi đến trước vị trí của mình, ý bảo mọi người ngồi xuống: “Bắt đầu đi.”
Thời Yên vội vàng mở bút ghi âm, đặt ở một bên, gõ cạch cạch trêи máy tính.
Một hội nghị họp hơn một tiếng xong, khi Thời Yên ngồi trở lại bàn làm việc của mình, trong óc vẫn là tiếng ong ong ong. Lại nói tiếp, tối hôm qua Lục Cảnh Nhiên khẳng định ngủ muộn hơn cô, hôm nay đi họp lại tinh thần như vậy, quả nhiên nhân loại không thể bì được với ma cà rồng.
“Thời Yên, sau khi cô sửa ghi chép hội nghị xong, đưa cho Lục tổng và giám đốc các bộ phận mỗi người một bản.” Elle phân phó.
“Được, Elle.” Thời Yên nhỏ thuốc nhỏ mắt siêu lạnh lẽo cho mình, lập tức thanh tỉnh không ít. Nhớ cô đi vào nơi này, rõ ràng là tới yêu đương, kết quả bất tri bất giác…… liền nỗ lực làm việc!
Lúc cô đi đưa tài liệu cho Lục Cảnh Nhiên, Lục Cảnh Nhiên còn nhắc nhở riêng cô: “Chiều nay công ty sắp xếp kiểm tra sức khoẻ cho nhân viên mới, cô nhớ đi.”
Thời Yên: “……”
Anh lại nghiêm túc thật??
“Sao nào, không muốn đi?”
Thời Yên lập tức trưng ra gương mặt tươi cười: “Không có, tôi rất rất muốn đi!”
Buổi chiều cô làm xong công việc trêи tay, liền đi theo mấy nhân viên khác của công ty tới bệnh viện làm kiểm tra. Hạng mục kiểm tra sức khỏe công ty sắp xếp rất nhiều, người bệnh viện cũng không ít, Thời Yên kiểm tra xong trở lại công ty đã sắp tới giờ tan làm.
Khi Lục Cảnh Nhiên cùng Kiều Vũ đi đến đại sảnh tầng một, vừa lúc gặp nhân viên đi khám trở về, càng trùng hợp chính là, bọn họ đang thảo luận về Thời Yên.
“Thời Yên này thật là không ra làm sao, vừa rồi lúc lấy máu còn hù dọa trẻ con.”
“Đúng đúng đúng, tôi cũng thấy, dọa khóc người khác.”
Hai người mới nói tới đây, liền thấy Lục Cảnh Nhiên nghênh diện đi tới, lập tức dừng lại chào hỏi anh: “Chào Lục tổng!”
“Ừ.” Lục Cảnh Nhiên lên tiếng, bước chân cũng không dừng, trực tiếp đi về phía cửa lớn công ty.
Thời Yên là người cuối cùng tiến vào, vừa lúc đụng mặt anh ở cửa: “Lục tổng.”
Lục Cảnh Nhiên dừng lại nhìn cô, hỏi: “Kiểm tra xong rồi?”
“Đúng vậy, bệnh viện nói rằng chiều mai lấy báo cáo.” Thời Yên nói, “Ngài muốn đi ra ngoài sao?”
Lục Cảnh Nhiên gật gật đầu: “Đi gặp một khách hàng.” Anh nói tới đây hơi dừng lại, cúi đầu hỏi Thời Yên: “Cô còn chưa ăn cơm đúng không?”
“Chưa.” Hơn nữa bởi vì muốn kiểm tra sức khoẻ, cô liền cơm trưa cũng chưa ăn!