Cùng Nam Chính Ngọt Văn Yêu Đương

Chương 92: Thiên kim chục tỷ (14)



Thời Yên đi theo Lục Cảnh Nhiên đến phòng Âu Văn Phú, tâm trạng hoàn toàn thấp thỏm. Giao dịch lần này không thể nghi ngờ là đổ vỡ, cô cảm thấy Âu Thế Xuyên cũng không nhất định có thể thu phục Lâm Khả Khả.

Đương nhiên bọn họ cũng không phải mỗi giao dịch đều có thể thành công, dĩ vãng cũng có vụ thất bại, chẳng qua thất bại bọn họ đều sẽ kịp thời ngăn tổn hại, vội lui lại, đổi thân phận là lại là một trang hảo hán.

Lần này Thời Yên muốn chạy cũng có thể tìm được cơ hội, nhưng sau khi chạy thì sao, Lục Cảnh Nhiên phải làm sao bây giờ? Dù sao mục tiêu cuối cùng của cô là phải cùng Lục Cảnh Nhiên yêu đương HE.

“Tới rồi.” Lục Cảnh Nhiên giơ tay gõ cửa hai cái, Thời Yên trước sau vẫn sợ hãi, xoay người chạy —— sau đó bị Lục Cảnh Nhiên trở tay xách về.

Thời Yên: “……”

Lục Cảnh Nhiên có chút buồn cười nhìn: “Em chạy cái gì?”

“……” Cái này không phải vô nghĩa sao? Cô không cảm thấy Âu Văn Phú dễ nói chuyện như Lục Cảnh Nhiên.

“Không cần sợ hãi, chờ lát nữa chúng ta sẽ nói rõ ràng chân tướng với em.” Lục Cảnh Nhiên mới nói được tới đây thì y tá chăm sóc Âu Văn Phú tới mở cửa. Âu Văn Phú đang ngủ trưa, Lục Cảnh Nhiên cúi đầu nói gì đó với y tá, y tá gật đầu để bọn họ đi vào.

Sau khi đánh thức Âu Văn Phú, y tá liền lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại ba người Âu Văn Phú và Thời Yên, Lục Cảnh Nhiên.

Âu Văn Phú dựa vào đầu giường, từ biểu cảm của hai người đã đoán được chút manh mối. Ông nhìn về phía Lục Cảnh Nhiên, hai người trao đổi ánh mắt, một chốc đều không mở miệng nói chuyện.

Thời Yên không chịu nổi không khí áp lực trong phòng, dẫn đầu đánh vỡ ngột ngạt cả phòng: “Ờ……”

Mở đầu, cô lại không biết nên nói cái gì, Âu Văn Phú kiên nhẫn đợi cô một lúc, bản thân tiếp nhận câu chuyện.

“Mỹ Lệ, lời kế tiếp hy vọng cháu có thể bình tĩnh một chút nghe ông nói, khả năng cháu sẽ có chút khó mà tin được, nhưng căn cứ chúng ta điều tra, cháu xác thật là cháu gái ông, Âu Mỹ Lệ.”

Thời Yên trầm mặc mím môi, tâm trạng phức tạp, cấu trúc này thật giống vừa rồi cô khuyên Lục Cảnh Nhiên.

Âu Văn Phú nhìn cô, chậm rãi hỏi: “Cháu rất giống Mỹ Lệ, cũng dị ứng đậu phộng, chẳng lẽ cháu chưa từng kỳ quái sao?”

“Đúng là hơi kỳ quái……” Lúc trước cô nhận đơn này, có một nguyên nhân cũng là vì cái này, “Cháu cũng hoài nghi cháu có thể có quan hệ gì đó với Âu Mỹ Lệ, nhưng cháu chưa từng mất trí nhớ, cháu có ký ức của mình.”

“Ký ức, thật sự có thể tin được không?”

Thời Yên bị hỏi đến nghẹn họng, đối với con người mà nói, ký ức chính là bằng chứng ghi chép quá khứ của bọn họ, tất cả mọi người ỷ lại ký ức của mình, nhưng muốn nói thứ này có bao nhiêu đáng tin cậy, hình như lại thật sự không thấy được.

Cô lẩm bẩm hỏi: “Nếu ký ức không đáng tin, vậy thứ gì đáng tin cậy?”

“Giám định DNA.”

Thời Yên cười một tiếng: “Đó là giả, Âu Thế Xuyên đã đánh tráo.”

“Không có ai đánh tráo, chúng ta dùng chính là mẫu của cháu, hơn nữa là hai lần.”

Thời Yên có chút ngốc: “Hai lần? Đây rốt cuộc là thế nào?”

Âu Văn Phú thở dài một tiếng, hồi tưởng chuyện năm đó: “Năm năm trước sau khi cháu tai nạn, ông vẫn luôn không tin cháu đã chết, ông vận dụng tất cả quan hệ cá nhân tìm cháu, nhưng vẫn không có tin tức của cháu.”

Có lẽ là xúc động chuyện thương tâm, Âu Văn Phú cúi đầu ho khan vài tiếng, Lục Cảnh Nhiên đi lên giúp ông thuận khí, mở miệng nói: “Ông nội Âu, ông nghỉ ngơi đi, để cháu nói.”

Âu Văn Phú gật đầu, không nói nữa, Lục Cảnh Nhiên nhìn Thời Yên, nói: “Hơn một năm trước, có người nói từng thấy em, gửi ảnh chụp cho bọn anh, ảnh chụp là chụp lén, tương đối mơ hồ, nhưng người trêи ảnh chụp xác thật rất giống Mỹ Lệ. Nhiều năm như vậy, bọn anh cũng nhận được rất nhiều về tin tức của em, nhưng đều là giả, lần này kỳ thật bọn anh cũng không hi vọng nhiều, nhưng dù chỉ một phần trăm khả năng, bọn anh cũng sẽ không từ bỏ.”

Thời Yên chậm rãi nắm chặt tay, có chút bị lời Lục Cảnh Nhiên nói xúc động, 5 năm, bọn họ lần lượt ôm ấp hy vọng, lại lần lượt thất vọng, chua xót trong đó, đại khái chỉ có người trong cuộc mới có thể biết.

“Bọn anh điều tra tình huống của em, nhưng chỉ có thể tra được hai năm gần đây, trước đó em ở đâu, đang làm cái gì, tất cả đều trống rỗng. Điều này càng khiến bọn anh hoài nghi, vì điều tra rõ thân phận của em, bọn anh cố ý tìm người tiếp cận em, lấy được mấy sợi tóc của em.”

Thời Yên: “……”

Đây là chuyện khi nào, cô lại hoàn toàn không phát hiện.

Lục Cảnh Nhiên nói tiếp: “Bọn anh cầm tóc đi làm giám định DNA, xác định em có quan hệ ông cháu với ông nội Âu, lúc ấy, ông nội Âu muốn đón em về Âu gia, sở dĩ không làm như vậy, là bởi vì bọn anh phát hiện, em hoàn toàn coi mình trở thành một người khác.”

Chân mày Thời Yên cau lại, cô không cảm thấy Lục Cảnh Nhiên đang lừa cô, bọn họ không cần thiết làm như vậy, nhưng thân phận của cô không phải điều bí mật, nếu Âu gia thật sự muốn tra, không có khả năng không tra được.

Như vậy hai năm trước, cô ở đâu?

“Hai năm trước, em ở thành phố A……”

Lục Cảnh Nhiên cong môi cười: “Trí nhớ của em nói cho em như vậy sao? Nhưng bọn anh tra được ghi chép nhập cảnh của em hai năm trước, hai năm trước, em trở về từ Thụy Sĩ.”

“……” Thời Yên thật sự hỗn loạn, hai năm trước cô từng đến Thụy Sĩ? Sao chính cô cũng không biết!

Lục Cảnh Nhiên thấy sắc mặt cô có chút tái nhợt, như sợ kϊƈɦ thích đến cô, không nói tiếp, mà cầm lấy cốc nước rót cốc nước ấm, đưa tới trước mặt cô: “Uống nước đi.”

Thời Yên nhận cốc nước, yên lặng uống một hớp, nếu Lục Cảnh Nhiên nói đều là thật, vậy cô rốt cuộc là ai? Ký ức trong đầu cô, là của ai??

Lục Cảnh Nhiên nói: “Anh biết em có rất nhiều nghi vấn, lúc ấy bọn anh cũng thế, cho nên bọn anh hỏi thăm bác sĩ, bác sĩ nói, tình huống của em, rất có thể là bị thôi miên.”

Thôi miên?

Lúc này cửa phòng bị gõ, Thời Yên theo bản năng nghiêng đầu, thấy Âu Thế Xuyên đẩy cửa đi đến. Như bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, Thời Yên chỉ vào ông, nói với Lục Cảnh Nhiên và Âu Văn Phú: “Chính là ông ta tìm cháu ký hợp đồng, bảo cháu giả trang Âu Mỹ Lệ, DNA cũng là ông ta đánh tráo!”

Âu Thế Xuyên đổ mồ hôi, cười nói: “Mỹ Lệ, cháu bình tĩnh một chút, mấy cái này tất cả đều là kỹ thuật diễn của chú thôi.”

Thời Yên: “…………”

Rốt cuộc cái gì là thật, cái gì là giả, cô là ai, ai là cô.

Lục Cảnh Nhiên chờ cô ổn định, mới nói: “Nếu em thật sự bị thôi miên, bác sĩ kiến nghị bọn anh không cần mạnh mẽ dẫn em về Âu gia, lo lắng em mâu thuẫn cái này, sẽ tạo thành tình huống ký ức càng thêm hỗn loạn, xuất hiện hậu quả không thể đoán trước. Căn cứ điều tra của bọn anh, thân phận trước mắt của em là…… một diễn viên, cho nên bọn anh bày ván cờ này.”

Thời Yên liên tục thừa nhận kϊƈɦ thích không tự giác mím môi, thật không nghĩ tới Âu Thế Xuyên và bọn họ là một giuộc. Dĩ vãng đều là cô bày ván cờ cho người khác, không nghĩ tới lần này lật thuyền trong mương, vào ván cờ của người khác.

Âu Văn Phú nhìn cô nói; “Mỹ Lệ à, hy vọng con đừng trách chúng ta lừa con, chúng ta cũng là hy vọng dùng biện pháp này, con có thể chậm rãi tự nhớ lại.”

Thời Yên không nói gì, hiện tại cô đã hiểu hết, cô mới đầu đã cảm thấy kỳ quái, ai tìm cháu gái còn làm đa dạng như vậy. Âu Thế Xuyên ban đầu cho cô xem danh sách bạn học và nhật ký của Âu Mỹ Lệ, còn có sau đó tới trêи du thuyền, thấy bạn cùng phòng đại học và mèo đã nuôi, đều là bọn họ cố ý dẫn đường để cô nhớ tới điều gì đó.

Âu Văn Phú và Lục Cảnh Nhiên thường thường thử cô, cũng nói thông suốt —— bọn họ căn bản không phải thử, mà là thật sự đang quan tâm cô có nhớ hay không.

Lục Cảnh Nhiên nói với cô: “Bọn anh vốn dĩ tính toán chờ em thích ứng thêm một thời gian, nhìn xem có thể nhớ lại không, không nghĩ tới hôm nay em đột nhiên tìm anh, thẳng thắn với anh.”

Âu Thế Xuyên hận sắt không thành thép nói: “Đúng vậy, chú còn đánh cược con ít nhất có thể kiên trì một tháng, mới thẳng thắn với chúng ta! Lúc này mới bảo lâu!”

Thời Yên: “???”

Bọn họ còn lấy chuyện này ra đánh cược??

Lục Cảnh Nhiên xoa đầu cô, cười nhạt nói: “Cháu đã sớm nói, Mỹ Lệ sẽ không nhẫn tâm gạt cháu.”

Thời Yên: “……”

Cô xác thật không đành lòng, nhưng hiện tại cô cũng thật sự khó chịu. Cô nâng chân, giẫm mạnh lên mu bàn chân Lục Cảnh Nhiên. Sắc mặt Lục Cảnh Nhiên đột nhiên thay đổi, mày rúm ró, tựa hồ rất muốn kêu to, nhưng lại cố gắng nhịn xuống.

Thời Yên nhìn vẻ mặt đau đớn của anh, trong lòng lập tức thoải mái chút.

Âu Thế Xuyên thấy thế, theo bản năng cách Thời Yên xa một ít. Thời Yên nhìn về phía ông, hỏi ông: “Cho nên đánh tráo DNA của Âu Mỹ Lệ, cũng là chú gạt cháu?”

Âu Thế Xuyên gật đầu: “Cháu cũng không nghĩ, đoàn đội chuyên gia Âu lão gia tử mời đến, sao có thể dễ thu mua như vậy. Nhưng mà DNA thật sự kiểm tra lại một lần, kết quả giống lần trước. Cháu xác thật chính là Âu Mỹ Lệ.”

Âu Thế Xuyên nói tới đây, còn hơi có chút kiêu ngạo: “Xem ra Tiểu Mỹ Lệ hoàn toàn bị kỹ thuật diễn của chú lừa, nam chính xuất sắc nhất cần phải trao cho chú.”

Thời Yên có chút muốn đi lên đập vào cái mặt khoe khoang của ông, nhưng hình như ông là trưởng bối, vẫn là thôi đi.

“Mỹ Lệ.” Âu Văn Phú gọi cô một tiếng, vẫy tay với cô, “Lại đây ngồi.”

Thời Yên mím môi, đi đến mép giường ngồi xuống: “Ông nội Âu, lòng cháu kỳ thật cảm thấy mọi người nói đều là thật, nhưng đột nhiên nói với cháu mấy cái này, trong khoảng thời gian ngắn cháu vẫn hơi……”

“Ông hiểu.” Âu Văn Phú nhẹ vỗ mu bàn tay cô, “Chúng ta không phải muốn cháu chấp nhận ngay bây giờ, chúng ta sẽ chờ cháu chậm rãi nhớ lại, nếu cháu đồng ý, có lẽ chúng ta có thể đi gặp chuyên gia phương diện này, xem xem có biện pháp gì không.”

Bọn họ sợ nhất chính là Thời Yên đột nhiên biết được chuyện này, tạo thành ký ức hỗn loạn, hiện tại xem trạng thái của cô không phải như vậy, có lẽ có thể tiếp nhận trị liệu thôi miên?

Thời Yên gật đầu, cô đồng ý tiếp nhận trị liệu, cô cũng muốn biết, trêи người mình rốt cuộc đã xảy ra cái gì. Cô ngước mắt nhìn Âu Văn Phú, hỏi ông: “Ông nội, chuyện này chỉ có ba người biết đúng không ạ?”

Âu Văn Phú gật đầu: “Chúng ta tốn hơn một năm, tỉ mỉ bố trí ván cờ này, cũng không để lộ một chút tiếng gió với người khác, bởi vì……”

Ông nói tới đây, bỗng nhiên ngừng lại. Ông cầm tay Thời Yên, biểu tình rất nghiêm túc hỏi cô: “Mỹ Lệ, về tai nạn xe 5 năm trước, cháu thật sự không hề có chút ký ức nào sao?”

Thời Yên lắc đầu, cô nỗ lực nhớ lại một chút, phát hiện đau đầu. Lục Cảnh Nhiên quan tâm tiến lên, ôm cô nói: “Mỹ Lệ, đừng nghĩ, không nên ép chính mình.”

Âu Văn Phú cũng vỗ vỗ tay cô, nói: “Chuyện 5 năm trước, ông và Cảnh Nhiên đều không cho rằng là một tai nạn đơn giản. Lúc cháu xảy ra chuyện quá trùng hợp, người Âu gia đều không thể loại trừ hiềm nghi. Ông tín nhiệm, chỉ có Cảnh Nhiên và Thế Xuyên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.