Cùng Nắm Tay Chàng

Chương 3: 3: Không Thể Buông Tha




Bánh xe ngựa lộc cộc đi trên quan đạo đến Kiến Khang.

Tam tiểu thư nhìn thế nào cũng không giống như phong hàn chưa khỏi, Trương ma ma dù có muốn ngăn cản nàng trở lại Kiến Khang, nhưng cũng không có cách nào bàn giao ở trước mặt Chu quản sự do đại lão gia phái tới.Chu quản sự quanh năm đi theo đại lão gia ở bên ngoài, làm việc trầm ổn, tự nhiên nhìn ra huyền cơ cùng âm mưu ẩn giấu trong đó, nhưng hắn làm như không biết, một câu cũng không nói nhiều, nhìn cũng không nhìn nhiều.

Chỉ cần có thể đưa Tam tiểu thư bình an về khu nhà cũ Kiến Khang, thì công việc của hắn coi như xong.Về phần chiến tranh không khói súng của các nữ tử trong nội trạch, cũng không thuộc hắn quản, mà hắn cũng không quản được.Đoàn người cộng thêm hành lý của vú già, ước chừng chứa năm chiếc xe ngựa.

Thẩm Nguyên Ngọc mang theo Loan nương ngồi trên một chiếc xe ngựa.

Chiếc xe ngựa này nhìn qua bình thường không có gì lạ, nhưng sau khi Thẩm Nguyên Ngọc ngồi lên mới phát hiện rèm xe dĩ nhiên là Thục tú [1] mười lượng bạc một thớt dệt thành, chỉ riêng một thớt thục Thục thêu cũng đủ cho gia đình nông dân chi tiêu hàng ngày trong một năm rồi.[1]: hàng thêu nước ThụcThẩm Nguyên Ngọc còn nhìn thấy tộc huy [2] của Thẩm thị ở một nơi kín đáo trong xe ngựa, thư điển đại biểu cho thành tựu về văn hoá giáo dục và thanh kiếm đại biểu cho võ công, tỏ vẻ Thẩm thị nhất tộc văn võ song toàn, mà bốn ngôi sao lạnh bao quanh thư điển và kiếm biểu thị trong vòng ba đời sẽ có bốn vị danh thần Quan Cư Nhất Phẩm.[2]: huy hiệu của gia tộcĐây chính là tình hình bên trong của Lan Lăng Thẩm thị, công khanh, nhà cao cửa rộng mấy đời nối tiếp nhau, cùng Lang Gia Vương thị, Trần quận Tạ thị, Hoàn thị Tiêu quốc cũng xưng là tứ đại quý tộc không ai có thể vượt qua.Lúc này người chia làm chín đẳng cấp, có phân chia thế thứ.

Triều đình tuyển chọn quan lại áp dụng chế độ cửu phẩm trung chính, có thể làm quan hay không cũng không quyết định bởi đức hạnh tài năng, mà là xuất thân từ dòng dõi cỡ nào.


"Nhà cao cửa rộng hoa phiệt có thịnh thế phồn hoa, thứ tộc nghèo hèn không cách nào tiến vào" Sĩ tộc gần như độc quyền toàn bộ tài nguyên chính trị, sĩ tộc miễn lao dịch, hôn nhân luận dòng dõi, ranh giới giữa sĩ thứ, thực sự như trên trời dưới đất.Những tư liệu này lần lượt lướt qua đầu Thẩm Nguyên Ngọc.Với tư cách là đích tôn đích trưởng nữ của Thẩm thị, bởi vì dòng dõi tôn quý mà khiến cho thân phận của nàng cao quý không tả nổi, sĩ tộc không cùng thứ tộc thông hôn, vốn nàng có thể gả vào nhà cao cửa rộng, chỉ tiếc trước lại bởi vì cố ý thương tổn tổ mẫu, bị xử lý đưa đến thôn trang tịnh tâm suy ngẫm lại lỗi lầm.Nàng ở thôn Ngưu Thủ ngẩn ngơ hết một năm.Nàng hôm nay đã mười bốn tuổi, một năm nữa sẽ cập kê lập gia đình.

Sĩ tộc như Thẩm thị ai cũng con cháu phồn thịnh, Thẩm gia chỉ riêng dòng chính đã có năm phòng, chi thứ chi hệ càng nhiều vô số kể, có câu "Nội ngũ phòng ngoại thập bát phòng".

Chia 2 phủ đông tây, mà người trong nhà nàng đã nhiều, quan hệ càng hết sức phức tạp, lòng người xảo quyệt, đấu tranh khó phân, không thể không sớm trở lại nhà cũ, sớm trù tính.Trên đường đi Thẩm Nguyên Ngọc có tâm sự, ngồi cùng một xe với nàng chỉ có một mình Loan nương.

Loan nương nhìn tam tiểu thư mình vẫn nhìn lớn lên này, lại trong thời gian ngắn trở nên có chút xa lạ, có chút muốn nói lại thôi.Hôm nay nàng chải đầu trang điểm một phen, tựa như biến thành một người khác, khí chất cả người đều trở nên không giống nhau.

Không chỉ nói Trương ma ma choáng váng, ngay cả nha đầu thiếp thân là nàng đây cũng ngốc luôn.

Mà nàng vốn còn bệnh tật, nghe nói Chu quản sự ở Kiến Khang sắp tới, mới chỉ một buổi tối, mà thần thái đã phấn chấn, giữa nàng và Trương ma ma, rốt cuộc có chuyện gì mà mình không biếtMà Trương ma ma ngồi ở trong xe phía sau giờ phút này lại càng nghi thần nghi quỷ, tâm sự nặng nề, rõ ràng chén thuốc kia có bỏ thêm nguyên liệu cho nàng uống, làm sao có thể khỏi bệnh sinh long hoạt hổ nhanh như vậy được, bà ta trở về giao phó cho Bạch di nương như thế nào đây.Thôn Ngưu Thủ cách Kiến Khang sáu mươi dặm, xe ngựa đi nhanh thì ba canh giờ là tới.


Đám người Thẩm Nguyên Ngọc mới bắt đầu xuất phát, đến bây giờ đã đi gần một phần tư lộ trình.

Tuy nói là quan đạo, nhưng lại gồ ghề, trên đường đi xóc nảy, khi đó xe ngựa không có lốp, Thẩm Nguyên Ngọc cảm thấy ruột mình đều muốn đứt luôn rồi.Chu quản sự là một người có tâm tư kín đáo làm việc thỏa đáng, kính cẩn đứng bên ngoài xe ngựa của Thẩm Nguyên Ngọc nói:"Dọc theo đường đi xe ngựa mệt nhọc, Tam tiểu thư có muốn dừng lại hay không, thư thả một chút"Thẩm Nguyên Ngọc chính là cầu còn không được, "Như vậy rất tốt"Vì thế mọi người dừng xe ngựa, Loan nương đỡ Thẩm Nguyên Ngọc từ trên xe xuống hít thở không khí.

Bởi vì mấy ngày trước vừa mới có tuyết rơi, trên quan đạo hầu như không có người đi đường nào, dù là như thế, Thẩm Nguyên Ngọc vẫn che kín mặt bằng một tầng lụa mỏng.

Kiến Khang nằm ở Giang Nam, mặc dù là mùa đông, cỏ cây lại không khô héo, phía dưới bông tuyết trắng xóa khắp nơi đều ẩn hiện vết tích màu xanh biếc, Thẩm Nguyên Ngọc từ một hoàn cảnh nhỏ khép kín đi ra, cảm giác gió lạnh thổi vào mặt, chợt cảm thấy tinh thần sảng khoái.Chu quản sự cùng đám nô bộc trong điền trang mang ra ngoài cũng xuống xe, vây quanh cùng một chỗ nói nói cười cười.

Loan nương đỡ nàng tùy tiện đi vài bước trên đường, bỗng nhiên cảm thấy mặt đất dưới chân hơi run lên.Sắc mặt nàng khẽ biến, đang muốn đặt câu hỏi, đã nghe thấy tiếng vó ngựa ầm ầm vang vọng trong tai.

Chu quản sự đang ngồi nghỉ ngơi trên xe, thấy tình hình này sắc mặt đại biến.


Thanh thế như thế nhất định là có một đội kỵ mã chạy tới.Nơi này cách Thủ đô Kiến Khang chỉ có bốn mươi dặm lộ trình, đội ngựa kia lại là từ phương hướng Kiến Khang chạy như bay tới.

Nam nhân chăm ngựa không dễ dàng, thương đội bình thường đều đặc biệt quý trọng tiết kiệm mã lực, khoảng cách gần Kiến Khang như vậy, không có khả năng là đạo phỉ, vậy thì chỉ có quan quân.Mặc kệ người tới là ai, Tam tiểu thư chạm mặt như vậy luôn không ổn.

Chu quản sự vội vàng phân phó Loan nương: "Mau đỡ Tam tiểu thư lên xe" một mặt phân phó xa phu dừng xe ngựa ở ven đường, nhường ra một lối đi cho đội kỵ mã đi qua.Thẩm Nguyên Ngọc vịn Loan nươngThẩm Nguyên Ngọc khó khăn đi tới trước xe ngựa, một con ngựa lông vàng đốm trắng đã xông vào tầm mắt mọi người, người trên ngựa có dáng người hết sức nhỏ thon thả, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng màu đỏ thẫm, dường như là một nữ tử.

Con ngựa kia giống như một luồng gió thổi tới, kỵ sĩ dán sát vào lưng ngựa, hiển nhiên kỵ thuật phi thường tốt.Tiếng kinh hô của mọi người vẫn chưa nói ra khỏi cổ họng, nữ tử kia giống như tia chớp từ trước mặt mọi người Thẩm gia vọt qua, Thẩm Nguyên Ngọc thấy tư thế của nàng tuy đẹp, nhưng vẻ mặt hoảng sợ, tình trạng giống như bị người lùng bắt.Nữ tử kia vốn đã phi nhanh như bay, bỗng nhiên nhìn thấy tộc huy của xe ngựa Thẩm Nguyên Ngọc, không khỏi "di" một tiếng, ánh mắt giống như độc xà nhìn Thẩm Nguyên Ngọc chưa kịp chui vào trong "Xe ngựa dòng chính của Thẩm thị", cười duyên một tiếng:"Thật sự là trời không tuyệt đường ta".Nói xong, nàng ta đột nhiên ghìm lại chiến mã dưới thân, con ngựa "Hí hí hii hi ....!hi." Sau tiếng hí thì dựng thẳng người dậy, sau một khắc nàng ta đã quay đầu ngựa, lần rẽ gấp này dị thường xinh đẹp, nhưng Thẩm Nguyên Ngọc không kịp cổ vũ cho nàng ta, nữ tử kia đã giống như một đám mây đỏ bay xuống, nhào thẳng tới Thẩm Nguyên Ngọc.Chu quản sự hét lớn một tiếng: "Bảo hộ tiểu thư".

Hắn lần này tổng cộng mang theo tám hộ vệ, vừa rồi vừa nghe thấy tiếng vó ngựa, đám hộ vệ này liền vô cùng tỉnh táo bảo vệ Thẩm Nguyên Ngọc ở giữa.

Bọn họ mỗi người đều là cao thủ, đối phó với tình huống bất ngờ bình thường là dư xài.Nào biết nữ tử áo đỏ này căn bản không phải là người bình thường, nàng ta từ trên tuấn mã chạy như bay lập tức nhào tới, một chút cũng không sợ ngã gãy xương toàn thân rơi vào cảnh bán thân bất toại.Thương lang.Nhóm hộ vệ rối rít rút đao kiếm ra khỏi vỏ, trong đó một gã hộ vệ vung đao chém về phía nữ tử.

Nữ tử kia từ bên hông rút ra một thanh đoản kiếm dài chỉ một xích (0,33m), người ở giữa không trung chỉ dùng đoản kiếm ở trên đao hộ vệ cản một cái, mượn lực xoay một cái, cả người liền xuyên qua vòng vây của đám hộ vệ, nhẹ nhàng khéo léo dừng ở trước mặt Thẩm Nguyên Ngọc.Thẩm Nguyên Ngọc nhìn thấy một loạt động tác mạo hiểm như trong phim này, cả buổi không khép miệng lại được.Chờ nàng phản ứng lại, đoản kiếm của nữ tử đã đặt lên cổ Thẩm Nguyên Ngọc, hàn khí lạnh lẽo thấu xương kích thích trên cổ nàng nổi lên một tầng da gà, hai đời làm người vẫn là lần đầu tiên rơi vào tay trộm, trở thành con tin, Thẩm Nguyên Ngọc trong nháy mắt cảm thấy trong đầu trống rỗng, chân đều có chút mềm nhũn."Mau buông tiểu thư nhà ta ra.""Người của Lan Lăng Thẩm thị ngươi cũng dám động, lá gan của ngươi cũng quá lớn.""Thành thật cho ta một chút, ai dám lộn xộn một chút ta liền giết nàng." Nữ tử kia lớn tiếng quát, trong giọng nói lộ ra một cỗ khí thế hừng hực, nhưng lanh lảnh kích động, tựa như hoàng anh xuất cốc, vô cùng êm tai.Mọi người lúc này mới thấy rõ dung mạo nữ tử, chỉ thấy nàng hai mươi tuổi hoa, mắt hạnh má đào, đôi mắt ngập nước, một nụ cười lại có mười hai phần phong tình, có mị lực đảo ngược chúng sinh, nàng tự có một cỗ phong tư động lòng người, có sự khác biệt với thiên kim sĩ tộc khác.Đám hộ vệ trợn tròn mắt, không nghĩ tới tên ác nhân này lại xinh đẹp động lòng người như vậyThẩm Nguyên Ngọc lại âm thầm thở dài, đây là loại họa trời giáng gì thế này."Cô nương chuyện gì cũng từ từ, tuyệt đối không được làm tổn thương tính mạng tiểu thư nhà ta." Chu quản sự đầu đầy mồ hôi, nói chưa hết một câu, lại có hơn mười con ngựa chạy tới, vây quanh mọi người.Các kỵ sĩ trên ngựa đều mặc khinh giáp một màu, dẫn đầu là một thanh niên mười tám, mười chín tuổi, chiến mã dưới thân đặc biệt là thần mã, ăn mặc cũng cực kỳ hoa mỹ, một thân khôi giáp kia toàn bộ đều dùng hoàng kim chế tạo thành, trên lá giáp khắc hoa văn tinh mỹ phức tạp.


Lúc này mặt trời mọc cao, ánh mặt trời chiếu xuống, toàn bộ cơ thể của người thanh niên kia lóe lên ánh sáng rực rỡ và lộng lẫy.Khuôn mặt thanh nhã như gió mát trăng sáng, ngũ quan tinh xảo đến hoàn mỹ vô khuyết, con ngươi ngăm đen thâm thúy cùng khí chất tao nhã cao quý độc đáo của hậu duệ quý tộc, đây là một mỹ thiếu niên như thế nào vậy.Cho dù ở thời điểm nguy cấp có nguy hiểm đến tính mạng này, Thẩm Nguyên Ngọc vẫn cảm giác được trái tim mình đập lệch nửa nhịp, có một lát thất thần.Nữ tử áo đỏ cười lạnh một tiếng: "Nhị công tử, ngươi rốt cục đuổi kịp tới."Thanh niên cười rạng rỡ, lộ ra một hàm răng trắng như tuyết.

Giống như là không có nhìn thấy Thẩm Nguyên Ngọc rơi vào trong tay nữ tử áo đỏ, ánh mắt sáng quắc không chớp mắt nhìn chằm chằm nữ tử áo đỏ, trong con ngươi giống như mặc ngọc hiện lên một ánh sáng lạnh lẽo.

Mặc dù hắn đang cười, ý cười lại không đạt tới đáy mắt, ngược lại làm cho người ta có một loại cảm giác xa cách cự tuyệt ngàn dặm."Tần Xảo Xảo, ngươi đã bị người của ta bao vây, ngươi bây giờ chắp cánh khó thoát, nếu thúc thủ chịu trói, bổn công tử có thể phá lệ tha cho ngươi một cái mệnh tiện, nếu không, đừng trách bảo kiếm của bổn công tử không có mắt.” Giọng nói của hắn lười biếng, lại mang theo sự mãnh liệt như sắt thép va chạm.Tần Xảo XảoMọi người Thẩm phủ một mảnh xôn xao.

Tần Xảo Xảo này thật sự là đại danh đỉnh đỉnh, như sấm bên tai.

Nàng ta chính là danh kỹ sông Tần Hoài, nàng ta chẳng những dung mạo tuyệt lệ, mà còn tài hoa hơn người, một khúc tỳ bà danh chấn Giang Tả.

Đáng tiếc nàng ta thủ thân như ngọc, vô số quan to quý nhân hào kiệt ném thiên kim để có được nàng ta, nhưng cho đến bây giờ cũng không có ai có thể thực hiện được.Bởi vậy ở trên phố danh tiếng thịnh vượng, không thua kém gì những danh sĩ phóng đãng của bốn gia tộc lớn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.