Cùng Nắm Tay Chàng

Chương 31: 31: Kỳ Nhân Tạ Thuần




Tạ Thuần vỗ tay cười nói: "Tam muội muội? Thì ra là thiên kim của Thịnh Lê tiên sinh, thất kính thất kính!" Thẩm Mộc sốt ruột, vội nói nội tình cho Thẩm Nguyên Ngọc biết.Thịnh Lê, là tên hiệu của Thẩm Quân.

Tạ Thuần thông minh tuyệt đỉnh, cậy tài khinh người, lại vô cùng tôn kính người thật sự có bản lĩnh, Thẩm Quân tài hoa hơn người, khí chất cao hoa (cao quý và tài hoa), cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, một tay thư pháp lại càng viết khiến người ta thán phục.

Lại từng mang theo Tạ Thuần tham gia tiệc rượu của Hà Yến, giúp hắn bắn phát pháo đầu tiên xuất hiện trong giới danh sĩ, Tạ Thuần đối với Thẩm Quân vẫn là lòng mang cảm kích.Mí mắt Thẩm Nguyên Ngọc cụp xuống, thản nhiên ứng đối nói: "Không dám không dám! Biểu ca nói quá lời!" Ngoài mặt nho nhã lễ độ, trong lòng kỳ thật đã có chút không kiên nhẫn với Tạ Thuần hùng hổ bức người.Thanh danh Tạ Thuần không phải nàng chưa từng nghe qua, cũng không để hắn ở trong mắt, theo ý hắn, gia hỏa này chính là người mắc bệnh trung nhị bệnh [1] nặng, nên tìm thầy thuốc cho tốt![1] Trung nhị bệnh (Chunibyo) là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học Nhật Bản[1] (tương đương lớp 8 ở Việt Nam).

Tại Việt Nam, đôi khi còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi dậy thì".

(trích Wikipedia)Nàng tính toán, Tam hoàng tử tự mình đến Thẩm gia, cho dù nhị lão thái gia không ra mặt, Tam lão gia, Ngũ lão gia cũng nhất định sẽ ra mặt tiếp đãi.

Mình chỉ cần chờ một chút, cam đoan Tam ca không xảy ra vấn đề, chờ Tam lão gia, Ngũ lão gia đến, liền có thể công thành lui thân.Cho nên thái độ của nàng đối với Tạ Thuần có chút qua loa.Không ngờ Tạ Thuần lại là một nam nhân quan sát cẩn thận.

Hắn thấy trong ánh mắt Thẩm Nguyên Ngọc hiện lên vẻ không kiên nhẫn, tuy rằng chỉ lóe lên rồi biến mất, nhưng lại bị hắn nhạy bén bắt được.

Tạ Thuần vốn định nể mặt Thẩm Quân buông tha Thẩm Nguyên Ngọc một con ngựa, hiện tại lại cảm thấy bị sỉ nhục vô cùng, nhất thời liền có chút thẹn quá hóa giận.Hắn chỉ âm thầm ghi nhớ mối thù này, trên mặt không hề động đậy thần sắc, vẫn cười hì hì nói: "Nhân phẩm tài học của Thịnh Lê tiên sinh ta kính phục không thôi, ông còn từng chỉ điểm thư pháp của ta, tính ra, ta nên gọi muội một tiếng sư muội mới đúng, ngày sau biểu huynh muội chúng ta phải đi lại thân thiết nhiều hơn mới phải!”Thẩm Nguyên Ngọc không khỏi châm chọc ở trong lòng: "Ai muốn qua lại thân thiết với một nam nhân độc miệng như ngươi hả!" Nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười công thức hóa: "Biểu ca nói đúng lắm.

Tuy nhiên nam nữ khác nhau, tiểu muội ấu thừa đình huấn, hôm nay đã thất lễ như vậy, ngày khác sợ là không có cơ hội cùng biểu ca qua lại thân thiết!”Cứ như vậy bẻ ngược Tạ Thuần trở về.Quan hệ biểu huynh muội giữa Thẩm Nguyên Ngọc và Tạ Thuần này nói xa thì không xa, nói gần cũng không gần, thời đại này cấm kỵ giữa nam nữ không nghiêm khắc như thời Minh Thanh, cho nên giữa biểu huynh muội có chút qua lại cũng không phải là không thể.


Chỉ là muốn xem Thẩm Nguyên Ngọc có thích hay không thôi.Tạ Thuần kiêu ngạo như vậy, nói ra một câu "Qua lại thân thiết nhiều hơn", chính hắn cũng cảm thấy mình là người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp rồi, kết quả người ta còn không cảm kích.

Bị người ghét bỏ trần trụi như vậy, nụ cười trên mặt Tạ Thuần cũng có chút không nhịn được nữa.Tạ Thuần hừ một tiếng: "Biểu muội đây là xem thường vi huynh sao?”Vẻ mặt Thẩm Nguyên Ngọc bình tĩnh không gợn sóng: "Biểu ca nói quá lời.

Biểu ca tài hoa hơn người, tuổi trẻ có tài, thúc tổ mẫu cùng phụ thân đều khen không dứt miệng, tiểu muội chỉ là một người tầm thường, sao dám xem thường biểu ca.

Chỉ là tiểu muội sớm đã có hôn ước trong người, chính là đang chờ gả.

Vả lại lại tài sơ học thiển, chẳng những huyền học dịch lý dốt đặc cán mai, cầm kỳ thư họa cũng bình thường, không có muốn làm cho biểu ca chán ghét, cho nên tiểu muội nghĩ, biểu huynh muội chúng ta cho dù tụ tập cùng một chỗ sợ cũng không có gì để nói, đi lại thân thiết như vậy sẽ không chịu nổi.

Tiểu muội luôn luôn có cái gì nói cái đó, hy vọng biểu ca không cần chấp nhặt một tiểu nữ tử kiến thức bình thường như muội!”Mấy câu nói hợp tình hợp lý, làm Tạ Thuần bị á khẩu không nói nên lời.

Một lúc lâu sau mới từ kẽ răng nặn ra một câu: "Được, không hổ là thiên kim của Thịnh Lê tiên sinh, tại hạ hôm nay lĩnh giáo!”Dữu Thiệu Uyên ở bên cạnh vừa uống trà vừa xem kịch.

Những thứ này đều là chuyện gia đình của Thẩm gia cùng Tạ gia, một hoàng tử như hắn đương nhiên không tiện xen vào.

Bất quá nhìn thấy Tạ Thuần luôn luôn hùng biện thao thao, được Hà Yến tôn sùng hết mức lại bị một con nhóc bác bỏ đến á khẩu không nói nên lời, cũng bất giác mỉm cười .Trong lòng hắn không khỏi khẽ động.


Mình năm nay đã mười tám tuổi, lại chưa đón dâu, trong vương phủ chỉ có mấy thị thiếp hầu hạ.

Thái độ phụ hoàng mập mờ không rõ, mẫu phi ở mấy người chính phi lựa chọn do dự không quyết, Đại hoàng tử cùng Thái tử âm thầm rục rịch, đều không muốn hắn cưới quý nữ nhà cao cửa rộng.Hắn thấy Thẩm Nguyên Ngọc đoan trang diễm lệ ôn nhu, tuy rằng không tính là quốc sắc thiên hương, nhưng lại hơn ở khí chất ưu nhã, tự nhiên hào phóng.

Hơn nữa làm việc lỗi lạc, ở trước mặt hoàng tử như hắn cũng không thấy chút mất tự nhiên nào, tư duy lại nhanh nhẹn như vậy, xử sự khéo léo...!Một nữ tử như vậy, làm chính phi của hắn cũng dư xài.Chỉ tiếc, mấy năm trước phụ thân của nàng đã đính hôn cho nàng, vị hôn phu là cháu ruột của Thái hậu, con trai của Lư Lăng quận công Mậu Lĩnh, Si Kiệt.

Hắn coi như là muốn chen ngang, cũng không thể đánh chủ ý đến trên người cháu trai được Thái hậu thiên vị nhất.Nghĩ tới đây, trong lòng có cảm giác tiếc hận.Lúc này bên ngoài có nha hoàn thông báo: "Tam lão gia đến! Ngũ lão gia đến!”Thẩm Nguyên Ngọc thở dài một hơi, cuối cùng cũng tới! Tạ Thuần cũng là một người ra bài không theo lẽ thường, Tam hoàng tử tới cũng không thông báo cho trưởng bối, trực tiếp dẫn đến phòng Thẩm Mộc, hại mình ở chỗ này giúp bọn họ hòa giải nửa ngày.Tam lão gia Thẩm Miện cùng Ngũ lão gia Thẩm Hạo vội vàng chạy tới: "Không biết Tam hoàng tử giá lâm, không có tiếp đón từ xa, kính xin điện hạ thứ tội!" Mọi người một phen gặp nhau xong, Thẩm Nguyên Ngọc vội vàng cáo từ: "Tam ca nơi này có khách nhân quan trọng, con không tiện quấy rầy liền cáo từ.”Mang theo Loan nương ra khỏi viện của Thẩm Mộc, Thẩm Nguyên Ngọc mới cảm thấy thở ra một hơi thật dài.

Vừa rồi ánh mắt Tạ Thuần giống như rắn độc dính trên người nàng, làm cho nàng vô cùng không thoải mái.Thẩm Nguyên Ngọc trở lại Trường Nhạc đường nghỉ ngơi một lát, đang định đi chính phòng nói chuyện với mẫu thân, thêu thùa một chút cho tiêu hao thời gian, liền có nha hoàn tiến vào bẩm báo Thất tiểu thư Thẩm Nguyên Bích đến, đang ở chính phòng nói chuyện cùng Chu thị, Thẩm Nguyên Ngọc thật sự không muốn biểu diễn tình tỷ muội thâm sâu cùng Thẩm Nguyên Bích, liền nghiêng người ở trên giường đọc sách, tính toán chờ Thẩm Nguyên Bích rời đi, nàng lại đi qua bồi mẫu thân.Nào biết chỉ trong chốc lát, liền nghe nha hoàn bên ngoài thông báo: "Thất tiểu thư tới rồi!”Nha hoàn vén rèm bông lên, Thẩm Nguyên Bích mặc áo nhỏ màu hồng cánh sen, ăn mặc vô cùng thuần khiết đi vào.

"Muội muội đến thỉnh an mẫu thân, thuận tiện đến thăm tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ không ngại muội muội quấy rầy chứ?" Thẩm Nguyên Bích cười vô cùng khiêm tốn.Thẩm Nguyên Ngọc cũng cười: "Một mình ta ngồi nhàm chán, muội muội đến, vừa lúc nói chuyện với ta.

"Một mặt bảo nàng tùy tiện ngồi, một mặt kêu nha hoàn cho nàng dâng trà và một chút điểm tâm.Thẩm Nguyên Bích ngồi xuống ghế thái sư trước giường, một mặt tinh tế đánh giá phòng Thẩm Nguyên Ngọc.

Thấy trong phòng nàng bày biện nguyên bộ đồ nội thất bằng gỗ lim, trong Đa Bảo Các bày ra những bình đựng trân quý, các loại mã não, đồ trang trí hồng ngọc, còn có một khối Điền Ngọc được điêu khắc thành tượng Quan Âm.

Trên tường treo thư họa không nhiều lắm, mới nhìn cũng không gây chú ý, trên thực tế mỗi một bức đều là bút tích thực của danh nhân tiền triều, giá trị cao tất nhiên không cần phải nói.


Cho dù là màn lụa trong phòng cũng là Tô Tú, Thục tú cực kỳ trân quý.Phần trang trí súc tích này nhưng lại không mất đi phong cách trang nhã, cũng chính là hào môn đứng đầu Lan Lăng Thẩm thị truyền thừa mấy trăm năm, có được tài lực và nội tình hùng hậu mới có thể làm được.

Bằng không cho dù ngươi vung tiền như rác, rất nhiều thứ muốn mua cũng không có chỗ mua!Đây mới là khí phái mà đích nữ đại phòng Thẩm thị nên có!Trong mắt Thẩm Nguyên Bích hiện lên vẻ khác lạ, hơn nữa khi nàng ta nhìn thấy tú bình thêu hai mươi bốn tiết, càng rõ ràng ngẩn người một chút.Bức thêu này nàng ta đã gặp qua, trước kia là bày ở trong thư phòng của phụ thân, chẳng những dùng nguyên liệu nghiên cứu phối màu sinh động, bức tranh càng sống động như thật, xuất phát từ thủ bút của đại sư.

Bộ tú bình này bởi vì hoa văn phức tạp tinh xảo, năm đó là dùng bảy bảy bốn mươi chín tú nương đứng đầu, sử dụng phương pháp thêu hai mặt, mất ba tháng mới thêu xong.

Chỉ riêng các loại sợi tơ đã dùng hơn một trăm loại, giá trị của nó đương nhiên là không cần phải nói cũng biết là rất to lớn.

Thẩm Nguyên Bích vẫn muốn mở miệng xin phụ thân, nhưng vẫn không dám mở miệng, không nghĩ tới bị Thẩm Nguyên Ngọc chuyển đến phòng mình.Trong lòng Thẩm Nguyên Bích vô cùng khó chịu, vừa ghen ghét đồ đạc của nàng tốt, lại ghen tị với sự thiên vị của phụ thân đối với nàng.

Bất quá nàng ta nhanh chóng thu liễm thần sắc, khen ngợi nói: "Phòng này tỷ tỷ bố trí thật đúng là trang nhã, so với tỷ tỷ, chỗ muội muội trông có vẻ quá mức tục khí!”Thẩm Nguyên Ngọc thản nhiên nói: "Muội muội quá khiêm tốn.”Thẩm Nguyên Bích liền thăm dò hỏi: "Bức tranh hai mươi tư tiết này của tỷ tỷ, ta đã từng nhìn thấy qua trong thư phòng của phụ thân, ngược lại nhìn có vài phần giống với bộ kia?”Thẩm Nguyên Ngọc phiền nhất kiểu này, có chuyện gì không chịu nói thẳng, nhất định phải quanh co lòng vòng, giống như không quanh co lòng vòng thì nàng sẽ không nói chuyện vậy.

Thẩm Nguyên Ngọc cố ý nói: "Muội muội thật sự là nhãn lực tốt, bức tú bình này chính là bộ đặt ở thư phòng của phụ thân, là tỷ tỷ mặt dày ta xin lại đây!”Thẩm Nguyên Bích chỉ cảm thấy trong lòng chua xót đến cơ hồ không chịu nổi, nhịn không được liền thốt ra một câu: "Phụ thân quả nhiên là tốt với tỷ tỷ!" Trong giọng nói bất giác mang theo một mùi chua lè.Thẩm Nguyên Ngọc cười thầm trong lòng.

Dù thế nào cũng chỉ là hài tử mười mấy tuổi, đi theo Bạch di nương học nhiều tâm cơ hơn nữa, rốt cuộc có lúc thiếu kiên nhẫn.Thẩm Nguyên Ngọc cười thầm cố ý nói: "Nếu muội muội thích, ta sẽ gọi người chuyển đến phòng muội muội!" Một bộ dáng vô cùng hào phóng.Trong lòng Thẩm Nguyên Bích vô cùng xoắn xuýt, nàng ta thật sự rất muốn.

Nhưng nếu đi đến phòng tỷ tỷ một chuyến, liền chuyển tú bình tỷ tỷ thích nhất về trong phòng, vậy thì hình tượng Tiểu Bạch Hoa vừa thấy đã thương mà nàng ta cố ý gầy dựng mấy năm nay chẳng phải là sẽ bị hủy sạch sao? Thẩm Nguyên Bích đành phải nhịn đau cắt thịt vẫy tay: "Phụ thân tặng cho tỷ tỷ, ta làm sao có thể muốn được! Tỷ tỷ ngàn vạn lần đừng nói những lời như vậy nữa.”Ta biết ngươi không dám muốn, nếu không ta sẽ không nói đâu!Thẩm Nguyên Bích quấn lấy nàng nói chuyện: "Nghe nói tỷ tỷ vừa mới từ chỗ Tam ca Tây phủ trở về, thương thế của Tam ca đã tốt hơn chưa?”"Đã chuyển biến tốt rồi, có lẽ đến đại thọ của lão thái quân, hẳn là có thể miễn cưỡng xuống đất đi lại, cuối cùng cũng không có trì hoãn mừng thọ lão thái quân, thật sự là may mắn!"Thẩm Nguyên Bích cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Tỷ tỷ kia có gặp ai ở Tây phủ hay không?”Tròng mắt Thẩm Nguyên Ngọc khẽ đảo, à, thì ra là tới tìm hiểu cái này.

thủ đoạn của Bạch di nương thật tốt, tin tức lại linh thông như vậy!Thẩm Nguyên Ngọc liền nói: "Người khác cũng không có tới, chính là ở trong phòng Tam ca gặp được Tam hoàng tử, còn có biểu ca Tạ thị Trần quận Tạ Thuần." Thẩm Nguyên Ngọc chú ý quan sát Thẩm Nguyên Bích, liền thấy tròng mắt của nàng ta quả nhiên xẹt qua một tia thần thái khác thường.Kế tiếp, Thẩm Nguyên Bích liền kín đáo hỏi thăm về Tam hoàng tử cùng Tạ Thuần.

Thẩm Nguyên Ngọc cũng là biết gì nói nấy.


Nhìn ra được, Thẩm Nguyên Bích đối với Tam hoàng tử hứng thú lớn hơn một chút, trong lòng Thẩm Nguyên Ngọc không khỏi thầm nghĩ, vị muội muội này của nàng, tâm tư thật đúng là đủ lớn.Thẩm Nguyên Bích nói với nàng hết cả một canh giờ, mắt thấy sắp tới giờ ăn cơm, thẳng đến Tây phủ bên kia Thẩm Mộc bỗng nhiên phái đại nha đầu bên người là Bích Châu tới tìm Thẩm Nguyên Ngọc, nói có việc gấp muốn lập tức gặp nàng.

Thẩm Nguyên Bích mới lưu luyến không rời cáo từ rời đi.Thẩm Nguyên Ngọc không biết đã xảy ra chuyện gì, vội vàng hoảng hốt đi theo Bích Châu đến Tây phủ.

Thẩm Mộc nhìn thấy nàng câu đầu tiên chính là: "Tạ Thuần cầu lão thái thái, qua ở Tây phủ bên này.

Muội nhất định phải cẩn thận với hắn ta!”Thẩm Nguyên Ngọc vuốt ngực nói: "Muội còn cho rằng đã xảy ra chuyện gì, sốt ruột như vậy gọi muội đến đây.

Thúc tổ mẫu thích cháu trai Tạ Thuần này, quanh năm suốt tháng đều phải lưu hắn ở chỗ này mấy tháng, huống chi hắn ở Tây phủ muội ở Đông phủ, hắn là một ngoại nam, lại không thể tùy tiện vào viện tử của chúng ta, Tam ca huynh cũng quá mức làm lớn chuyện đi!”Thẩm Mộc gấp đến độ vỗ lên giường: "Muội biết cái gì? Tạ Thuần làm người bảo thủ, nhất là có thù tất báo, xem ai không vừa mắt nhất định phải ác độc chỉnh đối phương một trận mới tính xong.

Tạ gia gia nghiệp lớn, tổ mẫu ta lại thiên vị hắn ta, cho dù hắn ta vô pháp vô thiên, mấy năm nay đã không biết chỉnh ta bao nhiêu lần, ta là một đại lão gia da dày thịt dày tự nhiên không sợ.

Nhưng muội là nữ hài tử, da mặt mỏng, vạn nhất bị thủ đoạn bỉ ổi của hắn ta chỉnh lại, đó chính là sẽ mất mặt! Đến lúc đó muội còn ngẩng đầu lên trước mặt tỷ muội như thế nào.

Hôm nay muội ở trước mặt Tam hoàng tử bắt bẻ hắn ta đến thương tích đầy mình, hắn ta nhất định là hận muội rồi!”Thẩm Nguyên Ngọc thật sự không hề lo lắng trò đùa của một học sinh trung học chút nào.

Biết Tam ca cũng là có ý tốt, liền nói cho có lệ với hắn: "Được được được! Ta nghe Tam ca, về sau nhất định cẩn thận gấp bội.”Thẩm Mộc gấp đến độ trên trán đều đổ mồ hôi: "Muội muội tốt của ta, muội có tâm chút đi, về sau mặc kệ ăn, mặc, dùng, đều phải tỉ mỉ kiểm tra, ngàn vạn lần không nên bị hắn ta hại, muội nghe ca ca, chắc chắn không sai!”Thẩm Nguyên Ngọc trong miệng đáp ứng, rốt cuộc không để chuyện này ở trong lòng.

Hỏi vài câu dụng ý Tam hoàng tử lần này tới, mắt thấy sắp đến canh giờ thỉnh an lão thái thái, Thẩm Nguyên Ngọc liền cáo từ đi ra.Từ viện của Thẩm Mộc đi ra, đi ngang qua cửa nguyệt môn, Loan Nương bỗng nhiên nhắc nhở Thẩm Nguyên Ngọc nói: "Tiểu thư, người mau xem, là biểu thiếu gia Tạ gia!”Chỉ thấy Tạ Thuần đứng ở dưới một cây bạch quả bên đường, thay đổi một thân trường bào màu xanh lam, mắt như sao sáng, môi như bôi chu sa, quả thật là một vị công từ xinh đẹp, làm hai gã sai vặt thanh tú đi theo bên cạnh hoàn toàn bị hắn làm thành ảnh nền mờ nhạt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.