Cùng Nàng Nói Chuyện Trăm Năm

Chương 47: Nguyện hết lòng sủng ái



Sáng hôm sau tỉnh dậy, Kỳ Mặc Vũ lần đầu tiên chân chính cảm nhận được như thế nào nhuyễn ngọc ôn hương chẳng nỡ rời.

Khi gà vừa gáy sớm nàng đã mơ hồ tỉnh dậy. Âm thanh sinh hoạt nhộn nhịp của người dân trong thôn càng làm cho nàng thêm thanh tỉnh. Thế nhưng khi phát hiện bản thân vẫn đang vùi đầu trong lòng ngực Khuất Tĩnh Văn, Kỳ Mặc Vũ liền chỉ muốn bất động nằm đó, ngắm nhìn người đẹp.

Khuất Tĩnh Văn có cái mũi cao và chiếc cằm đạt theo tỷ lệ vàng. Kỳ Mặc Vũ đưa mắt nhìn lên, càng xem càng yêu thích.

Lần đầu tiên nhìn thấy cô vào năm 16 tuổi, Kỳ Mặc Vũ đã bị nhan sắc này làm cho choáng ngợp. Sau này chạy đến Bắc Thành học tập, cũng gặp qua vô số người đẹp nhưng nàng vẫn cảm thấy chưa một ai có thể sánh ngang với Khuất Tĩnh Văn.

Nàng thường tự hỏi tại sao trên đời này lại có một người vừa xinh đẹp, khí chất lại còn tài giỏi đến như vậy. Cứ có cảm giác quá không chân thực.

Suy nghĩ của nàng càng lúc càng bay xa, cho đến khi một nụ hôn bất chợt rơi trên vầng trán mới kéo nàng trở về với thực tại.

"Đang nghĩ gì?"

Âm thanh khàn khàn chui ra giữa khe hở răng môi, vào tai Kỳ Mặc Vũ lại biến thành dòng suối mát khiến tâm nàng trở nên vui vẻ.

Kỳ Mặc Vũ nghiêng người chống khuỷu tay xuống giường, mỉm cười nhìn Khuất Tĩnh Văn: "Đang nghĩ tại sao chị lại xinh đẹp như vậy a."

Khuất Tĩnh Văn đưa tay véo chóp mũi của nàng: "Mới sáng sớm đã nói lời ngon tiếng ngọt."

Vừa lúc này Hồ Nhã Hinh từ ngoài cửa tiếng vào.

"Mặc Vũ, mặt trời đã lên tới đỉnh rồi cậu còn chưa chịu dậy."

Hồ Nhã Hinh đêm qua say rượu, nhất thời quên mất chuyện Khuất Tĩnh Văn cũng ở đây, cứ như vậy mà xông thẳng vào. Tô Giai Nghê đi theo phía sau ngăn cản mà không kịp. Cuối cùng cả hai người đều được thồn cho một bát cơm chó vào sáng sớm.

"Aaaa, mạo phạm, mạo phạm rồi. Hai người tiếp tục."

Hồ Nhã Hinh nói xong một câu liền kéo Tô Giai Nghê chưa kịp định hình chạy như trối chết.

"Cậu thật không có ý tứ."

Tô Giai Nghê quở trách.

Hồ Nhã Hinh một tay khoanh trước ngực, một tay chống cằm, mặt mày nghiêm trọng: "Hai người bọn họ là từ khi nào a? Chẳng lẽ đêm qua chúng ta đã bỏ sót chuyện gì? Không được, lát nữa mình phải hỏi cho ra lẽ."

Đêm qua hai người còn không muốn nói với nhau lời nào, sáng nay lại ôm nhau cùng một chỗ, cử chỉ lại thân mật như vậy, chắc chắn là có gian tình.

"Cậu như vậy còn không nhìn ra sao? Chắc chắn họ đã tiến vào giai đoạn yêu đương nồng cháy."

Tô Giai Nghê là người có kinh nghiệm, vừa nhìn đã biết ngay.

Hồ Nhã Hinh câu lấy bả vai Tô Giai Nghê: "Cậu nói xem hai người họ... ai nằm trên?"

"Là cậu đó."

"Mình nằm trên. Không đúng, mình sao có thể nằm trên..."

Hồ Nhã Hinh mãi nhập tâm nên không phát hiện Kỳ Mặc Vũ từ khi nào đã đứng phía sau lưng, đến khi quay lại thì giật mình.

"Kỳ Mặc Vũ, sao cậu đến mà không lên tiếng. Dọa chết mình."

Kỳ Mặc Vũ câu lấy cổ cô: "Thế nào, không phải cậu có chuyện muốn hỏi mình sao?"

Hồ Nhã Hinh xoay người lại, dùng ánh mắt nhìn thấu hồng trần đánh giá Kỳ Mặc Vũ: "Có phải hay không..."

Kỳ Mặc Vũ quả quyết gật đầu: "Như cậu nghĩ."

Hồ Nhã Hinh nghe xong liền muốn nhảy cẫng lên: "Đại công cáo thành. Mình đợi ngày này lâu lắm rồi, nhất định phải ăn mừng."

Tô Giai Nghê cũng tiến lên nhiều chuyện một chút: "Không ngờ tới lại nhanh như vậy. Có phải đêm qua phát sinh chuyện gì không?"

Kỳ Mặc Vũ cũng không muốn giấu giếm, lúc này mới kéo hai người ngồi xuống bàn, đem chuyện mấy tháng qua hết thảy kể ra một lượt.

Tô Giai Nghê và Hồ Nhã Hinh chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn đưa ra mấy lời bình luận.

"Ngọa tào. Vậy mà cậu bây giờ mới kể với bọn mình. Còn đặc sắc hơn cả phim điện ảnh."

Hồ Nhã Hinh vỗ đùi kêu ca.

"Không phải mình không muốn kể, chỉ là chưa tới lúc. Bây giờ hai cậu cũng biết hết rồi còn gì."

Với lại đầu đuôi chi tiết cũng đến tối qua nàng mới biết được.

Khuất Tĩnh Văn lúc này đã đánh răng rửa mặt xong, từ trong phòng bước ra đi thẳng đến chỗ Kỳ Mặc Vũ, xem nàng đang cùng đám bạn thân tụm năm tụm bảy.

"Tiểu Vũ, có muốn ăn gì không?"

Kỳ Mặc Vũ định nói muốn ăn cháo do chính tay cô nấu, nhưng nhớ ra bọn họ vẫn đang ở thôn Mã Điền. Sự săn sóc này cứ đợi đến lúc trở về Bắc Thành cũng không muộn.

Thế là nàng lắc đầu: "Không cần a. Cứ như mọi người là được."

Bà lão lúc này cũng từ dưới bếp đi lên, mang theo một rổ khoai lang luộc sẵn.

"Nào, đến ăn sáng. Đây là khoai hôm qua A Vu mới vừa đào từ ruộng về. Rất ngọt."

Hồ Nhã Hinh nhanh nhảu chạy đến nhận lấy. Cô quên mất củ khoai còn nóng nên khi vừa chạm vào liền phản xạ có điều kiện quăng luôn xuống đất làm ai nấy cũng đều bật cười.

1

"Cậu không thể bớt hấp tấp sao."

Tô Giai Nghê ghét bỏ oán trách.

Hồ Nhã Hinh chu môi: "Còn không phải tại khoai trông rất ngon sao. Đúng không bà?"

Bà lão nghe nàng nói thì cười ha hả: "Phải, đúng vậy, đúng vậy."

Mấy người Kỳ Mặc Vũ còn có Mã Chiêu cùng nhau ăn sáng. Cô bé hôm nay mới có cơ hội dính lấy Kỳ Mặc Vũ, hỏi đông hỏi tây.

"Tỷ tỷ, khi nào thì trường mới xây xong a?"

Kỳ Mặc Vũ nhẹ nhàng vuốt tóc cô bé: "Phải đợi một thời gian nữa, khi đó tiểu Chiêu liền có thể đi học."

"Vậy có phải đi học rồi sau này liền có thể được như các tỷ không? Có rất nhiều tiền, còn được đi khắp nơi."

Cô bé từ khi sinh ra cũng giống như những đứa trẻ khác ở đây, suốt ngày đi tới đi lui cũng chỉ có bao nhiêu người, nhìn một vòng liền quen mặt. Cũng không biết thế giới ngoài kia thế nào.

Thời gian trước đầu thôn gắn lên một cái màn hình tivi lớn, cô bé cũng cùng đám bạn chạy đến đó xem thử, liền ngạc nhiên không thôi.

Thì ra thế giới bên ngoài lại xinh đẹp như vậy. Không giống với chỗ này chút nào.

"Chỉ cần em cố gắng học tập thật tốt, liền có thể thực hiện những điều mà bản thân mong muốn."

Kỳ Mặc Vũ vừa nói, vừa làm động tác cố lên.

Mã Chiêu vui vẻ cười tít mắt: "Vậy thì em sẽ cố gắng. Sau này sẽ đến tìm các tỷ."

"Ngoan."

Sau khi ăn sáng, bốn người cùng nhau lần nữa đến chỗ xây trường. Tô Giai Nghê vẫn cần quan sát thêm một chút. Tranh thủ thời gian vì sáng mai bọn họ đã phải trở về.

Đi trên đường, Hồ Nhã Hinh vẫn nói không ngừng. Hết bàn về phong cảnh lại bàn về chuyện yêu đương.

"Mặc Vũ, hiện tại trong ba chúng ta cậu là viên mãn nhất rồi a."

Gia đình giàu có, cha mẹ yêu thương, thành tích vượt bậc lại còn có người yêu tài hoa xuất chúng. Nếu không phải bọn họ từ nhỏ đã thân thiết, Hồ Nhã Hinh sẽ ghen tỵ đến chết thôi.

Kỳ Mặc Vũ vẫn đang cùng Khuất Tĩnh Văn tay trong tay, khi nghe Hồ Nhã Hinh nói, nàng có hơi nghiêng đầu tựa vào bả vai cô.

"Mình tin tương lai sẽ có người nguyện ý rước cậu về."

2

Sau đó lại nhìn Khuất Tĩnh Văn mỉm cười.

Hồ Nhã Hinh dừng lại ọe một tiếng: "Đúng là người có tình yêu luôn nhìn thấy cuộc sống màu hồng. Nhưng mà mình đây chỉ cần muốn liền có thể phát cho cậu cơm chó."

Điều kiện gia đình của Hồ Nhã Hinh so với Kỳ Mặc Vũ cũng không thua kém là bao. Cộng thêm bề ngoài dễ nhìn, nếu cô nguyện ý thì đúng là đã có thể cùng Kỳ Mặc Vũ so cao thấp.

"Các cậu làm mình nhớ Cao Lỗi quá. Ngày mai trở về nhất định phải hảo hảo ở bên anh ấy."

Kể từ khi xác định quan hệ với Cao Lỗi, đây được xem là lần hiếm hoi mà Tô Giai Nghê cô chịu dành ra thời gian đi cùng với Hồ Nhã Hinh và Kỳ Mặc Vũ. Bình thường nếu không đi học, không đi làm thì chính là dính lấy người kia, chẳng còn quan tâm đến hai người bạn tâm giao.

"Có dịp cậu để mình gặp Cao Lỗi. Mình muốn xem xem con mắt nhìn người của cậu thế nào."

Tuy nói Hồ Nhã Hinh chưa từng yêu đương nhưng cũng được xem là một người có thể nhìn thấu nhân sinh. Chắc chắn có thể cho Tô Giai Nghê lời khuyên hữu ích.

"Chuyện đó tính sau. Chúng ta đi nhanh thôi, nắng đã lên đến đỉnh đầu rồi."

Tô Giai Nghê nói xong không chờ đợi mà một mình tiến về phía trước, Hồ Nhã Hinh bất đắc dĩ nhanh chóng đuổi theo. Chỉ có Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ vẫn thong thả vừa đi vừa ngắm nhìn phong cảnh.

"Bọn họ lúc nào cũng ồn ào nhưng thật ra đều rất tốt bụng."

Kỳ Mặc Vũ ngoài miệng thì ghét bỏ nhưng thật ra vẫn luôn xem trọng hai người bạn này. Hồ Nhã Hinh thì không nói, là bạn nối khố lớn lên. Còn Tô Giai Nghê là một cô gái phi thường kiên cường, dù hoàn cảnh có khó khăn cách mấy vẫn có thể tự mình tỏa sáng. Nhân sinh của Kỳ Mặc Vũ chính vì có hai người họ mà cũng trở nên nhiều màu sắc hơn.

"Người ta nói muốn biết một người như thế nào thì hãy nhìn xem những người bạn của họ. Em như thế này chắc chắn bạn bè của em cũng chính là những người có thể tin tưởng."

Kỳ Mặc Vũ dừng chân lại, hướng Khuất Tĩnh Văn trêu chọc: "Khuất lão sư, như thế này là như thế nào a?"

Khuất Tĩnh Văn điểm điểm chóp mũi của nàng: "Xinh đẹp, thông minh, lại còn rất chân thành."

"Em lại không biết bản thân lại có nhiều ưu điểm như vậy."

Kỳ Mặc Vũ cảm thán.

"Thật ra không có ưu điểm cũng không sao, tôi chính là chọn em rồi."

Kỳ Mặc Vũ nghe xong liền nghiêm giọng, giả vờ cung kính cúi đầu: "Có lời vàng ngọc của ngài, tại hạ đây sẽ nỗ lực mà ỷ lại."

Khuất Tĩnh Văn hướng ngay đôi môi nàng, để lại một nụ hôn: "Nguyện hết lòng sủng ái."

Hai người liếc mắt đưa tình một hồi cũng đến nơi cần đến. Kỳ Mặc Vũ đem tiến độ hiện tại nói qua với Khuất Tĩnh Văn, cũng muốn nghe xem ý kiến của cô như thế nào.

Khuất Tĩnh Văn cẩn thận đưa ra đánh giá: "Muốn một ngôi trường phát triển theo đúng mục đích của nó, cốt lõi nằm ở việc dùng người. Những đứa trẻ ở đây đều là những tờ giấy trắng, dễ học theo người lớn. Cho nên cách đối nhân xử thế rất cần được lưu ý."

Dừng một chút, cô lại nói: "Thời gian trước tôi đã nói muốn đóng góp một phần nên đã nhờ người chọn ra một số tinh anh trong ngành giáo dục. Vừa có kỹ năng, vừa có đạo đức, quan trọng là tình nguyện đến đây làm việc. Em rảnh rỗi có thể xem qua."

Kỳ Mặc Vũ nghe xong thì câu lấy cổ cô: "Thì ra Khuất lão sư cũng đã có chuẩn bị a."

"Đây là vì tương lai đất nước mà góp chút sức lực. Cũng là ở trước mặt người yêu thể hiện một chút."

Khuất Tĩnh Văn đáp lại.

Kỳ Mặc Vũ nghe xong không khỏi bật cười, cảm thấy Khuất Tĩnh Văn cũng quá đáng yêu đi.

Hai người sau đó tiếp tục bàn bàn một chút về kế hoạch sắp tới, đợi đến khi chỗ này xây dựng xong e là còn phải chạy đến vài lần.

Sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân, là của một bác gái đang hướng hai người đi tới.

"Hai cô gái, ở đây có một ít rau củ, cầm về mà dùng."

Kỳ Mặc Vũ mỉm cười nói cảm tạ, Khuất Tĩnh Văn cũng thay nàng nhận lấy.

Bác gái nhìn Kỳ Mặc Vũ, giống như có điều gì muốn nói. Nàng tinh ý nhận ra, hướng bác gái dò hỏi.

"Bác ơi, có phải bác có chuyện muốn nói không?"

Bác gái cười cười gật đầu: "Chuyện là ta có đứa con trai, đã đến tuổi lấy vợ. Nó khôi ngô tuấn tú, giỏi việc đồng áng. Con coi có thể hay không ở lại chỗ này, làm con dâu nhà ta."

Bề ngoài Kỳ Mặc Vũ ngọt ngào, so với khí thế của Khuất Tĩnh Văn lại dễ khiến người ta sinh ra thiện cảm. Thế nên gặp phải chuyện này cũng là lẽ thường tình.

Kỳ Mặc Vũ ngượng ngùng quay sang nhìn Khuất Tĩnh Văn, chỉ thấy cô kéo nàng sang một bên rồi tiến lên một bước: "Thật ngại quá, em ấy là bạn gái của con."

Bác gái nghe xong thì ngây ra một chỗ, chưa kịp tiếp thu. Ở cái thôn nhỏ này chuyện hai người con gái yêu nhau quả thực là chưa có tiền lệ. Nhưng nhìn qua hai người cũng thật xứng đôi, bác gái liền không cảm thấy có gì không đúng nữa.

"À, vậy à. Thật ngại quá. Là ta chưa tìm hiểu kỹ."

Kỳ Mặc Vũ sợ bác gái bị Khuất Tĩnh Văn dọa sợ nên chen vào: "Không sao ạ. Chị ấy thẳng tính, bác đừng để bụng."

Bác gái liên tục xua tay: "Haha không sao. Chúc hai đứa hạnh phúc."

Kỳ Mặc Vũ mỉm cười nói cảm ơn bác gái, sau đó nắm chặt tay Khuất Tĩnh Văn cùng vẫy tay tạm biệt bà.

Bác gái đi rồi, Khuất Tĩnh Văn mới như có như không nói với Kỳ Mặc Vũ: "Đây hình như đã là trường hợp thứ năm. Không biết tương lai tôi còn có bao nhiêu tình địch phải đối phó nữa đây."

"Ở đâu ra lần thứ năm a?"

Kỳ Mặc Vũ không dám chắc hỏi lại.

Khuất Tĩnh Văn giơ ngón tay lên, vờ tính toán: "Một lần ở thư viện có người tặng hoa, nam sinh lúc chạy ra ngoài thì đụng trúng tôi. Một lần chính là hôm em trả áo khoác. Một lần nữa chính là nam sinh năm nhất con trai Cục phó Cục Cảnh sát. Người thứ tư... chính là Vệ Âm. Còn có trường hợp hôm nay."

4

Kỳ Mặc Vũ vừa nghe cô kể vừa cố gắng nhớ lại, so với nàng Khuất Tĩnh Văn xem ra còn nhớ kỹ hơn. Nhưng mà Vệ Âm?

"Tại sao lại có Vệ lão sư trong đó nữa a?"

Khuất Tĩnh Văn nghiêng đầu nhìn nàng: "Bởi vì quá rõ ràng."

Kỳ Mặc Vũ không nhịn được cười, đưa hai tay lên xoa mặt cô: "Không ngờ chị lại nhỏ mọn như vậy a."

Khuất Tĩnh Văn cũng đưa tay nắm lấy cổ tay nàng: "Chỉ với em."

"Hai người đừng ở đó phát cơm nữa được không? Chúng ta nhanh đi thôi."

Hồ Nhã Hinh nãy giờ bận rộn, quay sang thì vẫn thấy hai người dính một chỗ không chịu tách rời. Phận cẩu độc thân nào có ai hiểu thấu.

Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ nhìn nhau mỉm cười, sau đó mới sang bên kia cùng nhau bận rộn.

Không khí hòa hợp, cùng nhau làm việc có ích. Tuổi trẻ cứ như thế trở nên thật ý nghĩa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.