Cùng Nàng Nói Chuyện Trăm Năm

Chương 48: Sống chung



Sau hai ngày lưu lại thôn Mã Điền, đoàn người của Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ lên đường quay trở lại Bắc Thành.

Lần trở về này không quá vội vàng nên Khuất Tĩnh Văn cũng đi theo lịch trình của Kỳ Mặc Vũ, đi xe chuyên dụng đến Nam Thành sau đó ngồi máy bay thương mại trở về.

Sau bốn tiếng cất cánh, máy bay cuối cùng cũng dừng lại ở sân bay quốc tế Bắc Thành. Tô Giai Nghê được Cao Lỗi đến đón, Hồ Nhã Hinh cũng bắt taxi trở về nhà. Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ cũng tiện tay ngoắc một chiếc.

Khác với chuyến đi chỉ toàn ở đó đấu khẩu với Hồ Nhã Hinh, lần này Kỳ Mặc Vũ đã có thể thong thả tựa đầu trên bả vai Khuất Tĩnh Văn mà ngắm nhìn phong cảnh.

"Thật giống như một giấc mơ a. Không ngờ chuyến đi này lại có thể mang về một món quà lớn như vậy."

Khuất Tĩnh Văn sủng nịch nhìn nàng: "Lẽ ra còn phải đến sớm hơn."

Mao Khởi Tuyết đúng thời hạn một tháng đã có được trong tay bằng chứng, nhưng sau đó vì một chút rắc rối, Khuất Tĩnh Văn chỉ đành án binh bất động chờ đợi. Vẫn may là còn kịp.

Kỳ Mặc Vũ cũng không để ý. Đến sớm cũng được, muộn cũng chẳng sao, chỉ cần đúng lúc là được. Nàng mệt mỏi ngã lên đùi Khuất Tĩnh Văn, khép hờ đôi mắt. Không gian trên taxi có hơi chật chội khiến chân nàng co thành một đoàn nhưng đổi lại có một chỗ gối đầu vô cùng êm ái.

"Khi nào đến thì gọi em, em muốn ngủ một lát."

Khuất Tĩnh Văn chỉ biết lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng cởi ra áo khoác, vì nàng mà sưởi ấm.

Khoảng cách từ sân bay đến khu Thiên Nhai cũng không xa nhưng do đây là giờ cao điểm nên tốc độ di chuyển có hơi chậm chạp vả lại còn có phần rung lắc do phanh xe liên tục. Khuất Tĩnh Văn giữ thẳng cơ thể, cố gắng không để cho sự xê dịch bên ngoài ảnh hưởng đến nàng.

Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng còi xe ngăn cách sau cửa kính. Cô thỉnh thoảng cúi người ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp đang yên giấc, ngón tay theo đường nét của chân mày mà phác họa, đáy mắt cũng theo đó lấp lánh dịu dàng.

Người đang ngủ bỗng dưng động đậy, ôm lấy bàn tay của cô không cho động đậy: "Ngoan, để em ngủ."

Câu nói trong mơ màng này đem trái tim của Khuất Tĩnh Văn gõ nhẹ một cái, tạo thành từng đợt sóng dâng.

Cô khẽ mở miệng: "Được."

Sau gần một tiếng di chuyển, taxi cuối cùng cũng dừng trước tiểu khu Thiên Nhai. Kỳ Mặc Vũ vẫn chưa tỉnh lại, Khuất Tĩnh Văn lại không nỡ đánh thức nàng, thế là đành hướng tài xế nhờ giúp đỡ.

"Ở lại mấy phút cứ nhân lên mấy lần."

Tài xế đang có hơi vội vã nhưng nghe được câu nói này liền vui vẻ gật đầu. Có lẽ hôm nay là ngày tốt nên ra đường gặp được quý nhân, chỉ cần ngồi yên một chỗ đã kiếm được gấp mấy lần. Hắn còn thầm cầu nguyện cho Kỳ Mặc Vũ ngủ lâu thêm một chút.

Chỉ là một lát sau Kỳ Mặc Vũ liền tỉnh dậy. Dù cho bản thân có mệt mỏi đến mấy, gối đầu có êm đến đâu thì mùi của taxi cũng khiến cho nàng khó lòng ngủ yên được. Mở mắt ra liền thấy Khuất Tĩnh Văn đối diện mỉm cười, nàng cũng không keo kiệt mà ngồi dậy đặt ngay một nụ hôn vào má.

"Tới nơi rồi, lên trên thôi."

Kỳ Mặc Vũ gật đầu, mở cửa xuống xe, sau đó lại thấy Khuất Tĩnh Văn cũng xuống cùng. Nàng còn tưởng Khuất Tĩnh Văn đưa nàng đến đây sẽ trở về Lãm Thúy cơ.

"Đường đang kẹt xe, muốn lên trên ngồi nhờ một chút."

1

Khuất Tĩnh Văn đưa ra một lý do hợp lý.

Kỳ Mặc Vũ cũng không muốn vạch trần cô, cô muốn ở lại liền ở lại, bao lâu cũng được.

Khuất Tĩnh Văn theo Kỳ Mặc Vũ đi vào thang máy, giúp nàng khuân hết thảy hành lý. Ngoài đường thì kẹt xe nhưng thang máy thì có hơi trống trải, có lẽ giờ này mọi người đều đã đi làm. Kỳ Mặc Vũ nhìn ngó xung quanh, bỗng dưng có gì đó không nói thành lời. Không gian này thật đúng là khiến người ta có hơi ngượng ngùng dù Khuất Tĩnh Văn cũng chẳng làm gì nàng. Chỉ là tưởng tượng đến cảnh hai người sau này trong thang máy làm chút gì đó, quả thực kích thích. Nàng càng nghĩ lỗ tai càng nhanh chóng đỏ lên.

Bước ra khỏi thang máy, Khuất Tĩnh Văn chú ý đến gương mặt nàng, quan tâm hỏi: "Nóng sao?"

Kỳ Mặc Vũ lắc đầu, nhanh chóng tiến về phía cửa quét vân tay đi vào nhà.

Chỗ này có thể vừa dùng thẻ vừa dùng vân tay. Lần trước đưa tấm thẻ kia cho Khuất Tĩnh Văn là nàng có ý đồ. Lần này đã xác định quan hệ, Kỳ Mặc Vũ nghĩ lát nữa sẽ giúp Khuất Tĩnh Văn cũng lưu lại để tiện ra vào.

Khuất Tĩnh Văn vừa vào nhà liền tinh ý phát hiện bày trí chỗ này so với lần trước cô đến đây có chút khác biệt. Quan trọng hơn nữa, những thứ xuất hiện ở đây đều là một đôi.

Cô đi đến thay vào đôi dép màu xanh, nhìn qua của Kỳ Mặc Vũ là màu hồng, âm thầm mỉm cười.

Khuất Tĩnh Văn đặt vali xuống, từ phía sau vươn người ôm lấy Kỳ Mặc Vũ vào lòng: "Chuẩn bị khi nào?"

Kỳ Mặc Vũ không kịp phản ứng liền ngã vào cái ôm ấm áp, sau đó mới nhận ra Khuất Tĩnh Văn là đang hỏi gì. Nàng dựa người vào lòng ngực của cô: "Ba tháng qua liền chuẩn bị."

Khuất Tĩnh Văn đặt cằm lên vai nàng: "Tin tưởng tôi như vậy sao?"

Kỳ Mặc Vũ cũng không che giấu mà gật đầu.

"Vậy nếu như tôi không thể đúng hẹn thì sao?"

Khuất Tĩnh Văn hỏi.

Kỳ Mặc Vũ nghe vậy thì xoay người, nhướng mày cố tình trêu chọc: "Vậy thì cũng không sao a. Đợi em có người yêu thì dùng cũng không muộn."

Gương mặt Khuất Tĩnh Văn lập tức trở nên nghiêm túc, cô vòng tay ngang eo nàng, kéo nhẹ để thu hẹp khoảng cách: "Không được."

Thấy cô như vậy Kỳ Mặc Vũ liền bật cười, dùng hai tay nâng lên khuôn mặt của cô: "Đùa chị thôi, cho dù bao lâu em cũng nguyện tin tưởng chị, chờ đợi chị."

Khuất Tĩnh Văn mỉm cười nhìn nàng: "Hứa với tôi, sau này dù có gặp bất cứ chuyện gì làm ảnh hưởng đến mối quan hệ này, trước tiên hãy cho nhau một cơ hội giải thích. Tôi cũng vậy, em cũng vậy."

Dù cho cô có năng lực thông thiên thì cũng khó tránh khỏi những điều bất ngờ xảy đến. Cái này là để phòng ngừa vạn nhất.

Kỳ Mặc Vũ trịnh trọng gật đầu: "Được a, đều nghe chị."

Khuất Tĩnh Văn in lên trán nàng một nụ hôn sau đó phụ giúp nàng thu dọn đồ đạc. Đến khi xong xuôi thì bụng cũng đói meo.

"Tĩnh Văn, chị có muốn hay không đặt thức ăn về?"

"Tôi thấy đối diện có một cái siêu thị, chúng ta xuống dưới mua ít đồ lên nấu nướng đi."

Khuất Tĩnh Văn đáp.

Kỳ Mặc Vũ vốn sợ cô vất vả nhưng nghe ra việc cùng nhau đi siêu thị cũng có chút tình thú, vậy là vui vẻ nhận lời.

Hai người thong thả nắm tay nhau, vừa đi vừa nói chuyện, vô cùng hòa hợp.

Nói là mua ít đồ nhưng khi đến siêu thị Khuất Tĩnh Văn nhịn không được chất đầy cả một xe đẩy. Lúc nãy kiểm tra tủ lạnh nhà Kỳ Mặc Vũ, ngoài một ít trái cây cùng thực phẩm đông lạnh thì không có gì khác. Cô sợ nàng không biết chăm sóc bản thân, sẽ sớm sinh bệnh.

Kỳ Mặc Vũ thấy cô gặp gì cũng mua thì chỉ âm thầm đỡ trán, thật có cảm giác bản thân trở thành tiểu hài tử mà Khuất Tĩnh Văn thì ngập tràn tình thương của người mẹ. Nàng bất giác nhớ đến Thái Vịnh Nghi đang làm việc cật lực ở nhà.

Hai người dạo siêu thị một hồi, đến khi không đi nổi nữa mới trở về. Cái này tuy nói là có tình thú nhưng mà Kỳ Mặc Vũ cũng quá mệt rồi. Lần sau cứ nhất quyết nói với Khuất Tĩnh Văn để nhân viên giao hàng giao đến là được.

Khi đi đến cửa thang máy, hai người lại lần nữa đụng trúng Vệ Âm. Kỳ Mặc Vũ thầm nghĩ trái đất này thực sự rất rất tròn.

"Vệ lão sư."

"Mặc Vũ, Khuất lão sư."

Vệ Âm nhìn mấy túi đồ trong tay hai người, cười hỏi: "Đi siêu thị sao?"

Kỳ Mặc Vũ gật đầu: "Vệ lão sư sao lại xuất hiện ở đây?"

Vệ Âm hất cằm: "Tôi sống ở đây, vừa mới chuyển đến."

Trong tay Vệ Âm sở hữu không ít bất động sản, ít hôm ở chỗ này ít hôm lại chạy đến chỗ khác. Xuất hiện ở đây cũng không có gì lạ.

1

Vừa lúc này thang máy đến, cả ba người không hẹn cùng tiến vào. Khuất Tĩnh Văn chen vào giữa Kỳ Mặc Vũ và Vệ Âm, làm ra dáng vẻ tự nhiên.

"Không biết hai người lại sống chung."

Vệ Âm như có như không mà nói.

"Không có a, em sống một mình..."

Kỳ Mặc Vũ giải thích chưa hết câu thì Khuất Tĩnh Văn liền xen vào: "Nhưng ngày mai thì khác."

Vệ Âm nghe vậy cũng không nói gì thêm, chờ thang máy tới nơi liền bước ra. Không ngờ Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ lại ra đến.

"Trùng hợp thật."

Kỳ Mặc Vũ cười cười.

Cho đến khi cả ba phát hiện nhà hai người vậy mà đối diện nhau, trong lòng Kỳ Mặc Vũ bộp một tiếng mà gương mặt Khuất Tĩnh Văn cũng lạnh đi mấy phần.

Vệ Âm nhìn Kỳ Mặc Vũ, ý vị thâm trường: "Lại trùng hợp. Xem ra chúng ta rất có duyên."

Nàng liếc nhìn Khuất Tĩnh Văn, nhanh chóng nói lời tạm biệt Vệ Âm rồi đẩy cửa kéo cô vào.

"Tĩnh Văn, em đói rồi."

Khuất Tĩnh Văn nghe thấy nàng nũng nịu tâm liền mềm nhũn, sự khó chịu đang xông lên đến đỉnh đầu cũng theo đó giảm đi vài phần.

"Đợi một lát, tôi liền đi nấu cơm."

Kỳ Mặc Vũ gật đầu, thưởng cho Khuất Tĩnh Văn một nụ hôn sau đó trở về phòng tắm rửa trước.

Bữa cơm này gồm có cá sốt cà, canh ngọt hầm hải sản và một ít salad trộn. Khuất Tĩnh Văn đã chọn mấy món đơn giản nhất mà nấu, sợ nàng đợi lâu sẽ khó chịu.

Kỳ Mặc Vũ tắm xong liền ra ngoài nhận nhiệm vụ dọn cơm, đẩy Khuất Tĩnh Văn vào phòng tắm: "Tắm rửa sạch sẽ rồi mới ăn cơm."

"Em đói có thể ăn trước, không cần đợi tôi."

Khuất Tĩnh Văn dặn dò.

Kỳ Mặc Vũ chỉ gật đầu để cô đi tắm, sau đó đến dọn chén dĩa. Xong xuôi lại thong thả ngồi xem tivi chờ đợi.

Khuất Tĩnh Văn tắm xong xỏ vào người bộ đồ ở nhà bằng tơ tằm màu trắng, so với bộ màu tím nhạt trên người Kỳ Mặc Vũ đều là cùng một kiểu dáng. Cảm giác chung đụng này bất giác khiến trong lòng cô sinh ra cảm giác ngọt ngào.

"Tại sao còn chưa ăn cơm?"

Khuất Tĩnh Văn hỏi.

Kỳ Mặc Vũ đứng dậy vòng tay qua cổ cô: "Không có chị em ăn không ngon."

Khuất Tĩnh Văn bật cười véo chóp mũi cô: "Lời ngon tiếng ngọt. 20 năm qua em ăn cơm thế nào, hửm?"

Kỳ Mặc Vũ chớp chớp mắt: "Đều không ngon."

"Em đó."

Đối với cái miệng này Khuất Tĩnh Văn không còn cách nào khác. Chỉ có thể nắm lấy tay nàng ngồi vào bàn cơm.

Một bữa cơm diễn ra trong không khí ái muội. Đến khi bụng được lấp đầy, Khuất Tĩnh Văn mới hướng nàng đưa ra đề nghị.

"Tiểu Vũ, hay là em chuyển đến sống cùng tôi đi?"

Kỳ Mặc Vũ bởi vì câu nói bất chợt này mà không kịp phản ứng. Nàng chớp chớp mắt, sau đó như nhận ra điều gì liền chống cằm nhìn Khuất Tĩnh Văn: "Khuất lão sư, không phải chị ghen đó chứ?"

Khuất Tĩnh Văn cũng không che giấu, trịnh trọng gật đầu: "Nếu em ở đây, tôi sẽ ăn giấm đến nghẹn mất."

1

Nàng nghe thế liền đưa tay ôm lấy khuôn mặt cô: "Chị thật đáng yêu a."

Hình như mấy ngày nay đều được Kỳ Mặc Vũ khen đáng yêu. Sống gần ba mươi năm cuộc đời, đến giờ phút này Khuất Tĩnh Văn mới biết mình cũng có phẩm chất này.

Cô nắm lấy tay nàng: "Được không, hửm?"

Trước thái độ thành khẩn của cô, Kỳ Mặc Vũ không cách nào từ chối: "Nể mặt chị nấu ăn ngon, em đây liền đồng ý."

Sau đó lại nói: "Nhưng mà sắp tới em phải ôn thi học kỳ. Chắc là chưa chuyển ngay được."

"Không sao, chuyện chuyển đồ đạc cứ để tôi. Em chỉ cần tập trung ôn thi là được."

Khuất Tĩnh Văn chớp ngay cơ hội.

Kỳ Mặc Vũ khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào ghế trầm tư suy nghĩ. Vừa chính thức quen nhau mấy ngày đã dọn đến sống chung, nàng thực thiếu nghị lực mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.