Cùng Nàng Nói Chuyện Trăm Năm

Chương 5: Xin hỏi là vị nào?



Nếu như ban ngày toàn bộ người dân Bắc Thành đều tất bật với công việc thì khi đêm xuống, cuộc chơi mới thực sự bắt đầu. Chỉ là nó không dành cho đám người Kỳ Mặc Vũ.

+

Hai người chọn ở ký túc xá nên phải tuân thủ giờ giấc, trễ nhất là 11 giờ đêm phải có mặt, nếu không chỉ có thể lang bạt bên ngoài.

Kể từ lúc vào đại học, đây là lần đầu tiên ba người tụ họp đông đủ. Nói lâu cũng không quá lâu nhưng cũng có không ít chuyện để nói, nhất là việc hôm nay Kỳ Mặc Vũ gặp được Khuất Tĩnh Văn.

Bọn họ chọn một quán ăn khá nổi tiếng. Nơi này là do Hồ Nhã Hinh khám phá ra. Thời gian qua tên này chỉ lo ăn chơi, tìm thú vui vật lạ, nào có chú tâm dùi mài kinh sử như hai người Kỳ Mặc Vũ và Tô Giai Hinh.

"Mặc Vũ, cậu muốn ăn gì?"

Kỳ Mặc Vũ là chủ tiệc, Hồ Nhã Hinh lịch sự để nàng chọn trước.

"Khách sáo vậy sao? Đúng là bộ dáng người trưởng thành."

Kỳ Mặc Vũ nhận lấy thực đơn, không quên trêu chọc người bạn tốt.

Nhìn qua một lượt, không có món nào khiến nàng cảm thấy hứng thú, liền đẩy về cho Hồ Nhã Hinh: "Cậu đến đây rồi, để cậu chọn."

Hồ Nhã Hinh hào hứng nhận lấy: "Được thôi, cứ giao cho mình."

Hồ Nhã Hinh quen thuộc gọi vài món, còn thêm một chai rượu vang. Tên này có vẻ như muốn chơi tới bến. Cũng phải, dù sao bây giờ cũng không ai quản thúc, với tính cách của Hồ Nhã Hinh làm sao chịu an phận.

"Mặc Vũ, cậu nói đi. Có chuyện gì mà trông cậu vui vẻ như vậy?"

Hồ Nhã Hinh muốn hỏi từ lâu nhưng đến bây giờ mới có cơ hội mở miệng.

Không đợi Kỳ Mặc Vũ lên tiếng, Tô Giai Nghê đã thay nàng trả lời: "Nữ thần của cậu ấy, đã gặp được rồi."

Kỳ Mặc Vũ tỏ ra bất đắc dĩ nhưng trên gương mặt vẫn không thể che giấu được niềm vui nho nhỏ.

Hồ Nhã Hinh lập tức vỗ bàn, sau đó mới nhận ra phản ứng của bản thân hình như có hơi gây chú ý. Nàng xoa xoa bàn tay, có hơi oán trách: "Là chuyện khi nào? Sao bây giờ mình mới được biết?"

"Chỉ vừa gặp hôm nay, liền hẹn cậu ra."

Kỳ Mặc Vũ giọng điệu bình tĩnh nhưng Hồ Nhã Hinh và Tô Giai Nghê đều nhìn ra được mặt nàng có chút đỏ.

Hồ Nhã Hinh tiếp tục tấn công: "Thế nào, đó là thần thánh phương nào? Người ta đã kết hôn chưa? Có để mắt đến cậu không?"

Kỳ Mặc Vũ bị mấy câu hỏi này làm cho đầu óc mù mờ: "Là giảng viên mới của mình, còn đã kết hôn chưa làm sao mình biết được."

"Vậy cậu có định tiếp tục nhất kiến chung tình không?"

Hồ Nhã Hinh vẫn không chịu bỏ qua. Tiếp tục dò hỏi.

"Cái gì mà nhất kiến chung tình, mình chỉ đơn giản là ngưỡng mộ lão sư."

Kỳ Mặc Vũ đúng là chưa bao giờ nghĩ đến phương diện này. Nàng chỉ biết từ lần đầu tiên nhìn thấy Khuất Tĩnh Văn liền muốn dõi theo bóng dáng người kia, cũng không rõ cảm giác đó là gì.

Hồ Nhã Hinh thấy người gặp họa mà vui sướng: "Còn nói không, bà đây sẽ chống mắt lên mà xem."

Tô Giai Nghê chống cằm nhìn hai người bạn mỗi người một câu, huyên náo cả một góc quán ăn. Đúng là không thể chen vào được câu nào.

Một lúc sau thức ăn cũng được mang lên, Tô Giai Nghê nhanh nhảu gấp một miếng liền bị Hồ Nhã Hinh gõ vào tay.

"Đợi một lát, trước tiên phải cạn ly, chúc mừng Mặc Vũ gặp được người thương."

Hồ Nhã Hinh cố tình kéo dài âm cuối, trêu chọc Kỳ Mặc Vũ.

Kỳ Mặc Vũ lập tức từ chối: "Không được, bọn mình còn phải trở về ký túc xá."

Hồ Nhã Hinh đương nhiên không đồng ý: "Chỉ một ly thôi, chẳng lẽ cậu thấy chuyện hôm nay không đáng để chúc mừng sao?"

Nhìn thấy Hồ Nhã Hinh cương quyết, Tô Giai Nghê cũng góp vào một câu: "Mặc Vũ, một ly chắc cũng không sao đâu."

Hai người đã nói như vậy, Kỳ Mặc Vũ không thể không nể mặt. Ba người cùng giơ cao ly rượu trong tay, đồng thanh nói chúc mừng. Sau đó ngửa đầu uống từng ngụm một.

Nói một ly là một ly, Hồ Nhã Hinh cảm thấy hôm nay mình thật sự là quá dễ dãi với hai người bạn này. Thế nhưng bọn họ không uống tiếp không có nghĩa là cô không uống. Cho nên sau khi buổi tiệc kết thúc, Hồ Nhã Hinh đã say mèm. Kỳ Mặc Vũ cùng Tô Giai Nghê không cách nào khác phải mang cô về đến nhà rồi mới yên tâm trở về ký túc xá.

Khi Kỳ Mặc Vũ đặt lưng lên chiếc giường của mình thì đồng hồ đã điểm 11h. Nàng cầm điện thoại, ngón tay miết trên dãy số hôm nay vừa có được. Trời xui đất khiến thế nào lại chuyển thành cuộc gọi đi. Kỳ Mặc Vũ hoàn hồn, tay chân luống cuống muốn ấn tắt nhưng chưa kịp thì một giọng nói vang lên xé toạc không gian tĩnh lặng, mặt hồ yên tĩnh trong lòng Kỳ Mặc Vũ cũng theo đó lăn tăn gợn sóng.

Alô?

...

Xin hỏi là vị nào?

...

Kỳ Mặc Vũ hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh: "Xin lỗi Khuất lão sư, em nhầm số. Chúc cô ngủ ngon."

Sau đó là tiếng tút tút. Kỳ Mặc Vũ cũng không đợi nghe Khuất Tĩnh Văn trả lời. Nàng biết nếu còn nói thêm trái tim nàng sẽ không xong.

Đang cố gắng ổn định tâm tình thì nghe tiếng Tô Giai Nghê: "Mặc Vũ, cậu còn chưa ngủ à? Nói chuyện với ai đó?"

"Mình ngủ đây."

Kỳ Mặc Vũ đáp lại, sau đó kéo chăn trùm qua đầu.

Khuất Tĩnh Văn là chưa ngủ hay bị nàng làm cho thức giấc?

Ý nghĩ này làm cho Kỳ Mặc Vũ trằn trọc không thôi. Nàng lăn qua lộn lại trên giường, đem dãy số kia lưu vào danh bạ với cái tên Khuất lão sư.

Ánh sáng màu xanh chiếu vào gương mặt thanh tú, nơi lồng ngực mãi chưa chịu nằm yên. Trong đôi mắt xinh đẹp của Kỳ Mặc Vũ hiện lên hình bóng Khuất Tĩnh Văn, càng lúc càng rõ rệt.

Đêm khuya dần, khi tinh lực bị rút cạn, cuối cùng Kỳ Mặc Vũ cũng chìm vào giấc ngủ.

===

Bên này Khuất Tĩnh Văn vốn đã lên giường, nhưng cuộc gọi kia khiến cô chững lại trong đôi chút.

Khuất Tĩnh Văn luôn giữ thói quen đi ngủ trước 11 giờ đêm, chưa hôm nào sai hẹn. Thế nhưng hôm nay có trễ hơn đôi ba phút là do cần xem lại giáo án cho bài giảng ngày mai. Đã không làm thì thôi, một khi đã làm phải dụng tâm một chút.

Sau khi lên giường, cô thường tắt chuông và không nghe điện thoại, trừ khi đó là cuộc gọi từ người thân. Thế nhưng hôm nay, khi ánh sáng từ màn hình xuất hiện, cô tiện tay cầm lên, nhìn qua một chút. Đó là một dãy số lạ.

Số điện thoại cá nhân của cô không có bao nhiêu người biết. Nếu là Khuất Tĩnh Văn thường ngày tuyệt nhiên sẽ không bắt máy. Thế nhưng hôm nay linh cảm lại thôi thúc cô nhận cuộc gọi này.

Quả đúng là tiểu hài tử kia.

Sau khi nghe giọng điệu chạy như trối chết của Kỳ Mặc Vũ, Khuất Tĩnh Văn an tĩnh nở nụ cười. Nụ cười không bị pha lẫn với màn đêm tĩnh mịch.

Bất giác trong đầu cô hiện lên đôi mắt xinh đẹp của Kỳ Mặc Vũ. Nguyệt mi tinh nhãn*, đó là Khuất Tĩnh Văn dùng để miêu tả về đôi mắt ấy.

*Nguyệt mi tinh nhãn: Đôi mày như trăng, mắt sáng như sao

Đồng hồ điểm 11h30 phút, Khuất Tĩnh Văn có hơi buồn ngủ. Thời gian này đã vượt qua thói quen thường ngày của cô.

Buông xuống điện thoại trong tay, Khuất Tĩnh Văn an tĩnh chìm vào giấc ngủ.

===

Một tuần nữa lại trôi qua, cuối cùng thì thứ 2 cũng đến. Nếu như tất cả mọi người đều có phần chán ghét ngày thứ 2 thì Kỳ Mặc Vũ lại tỏ ra hào hứng bất thường. Hôm nay nàng lại được gặp Khuất Tĩnh Văn.

1

Vừa tờ mờ sáng, Kỳ Mặc Vũ đã lôi kéo Tô Giai Nghê thức dậy. Tô Giai Nghê tỏ ra vô cùng bất mãn. Mới tuần trước còn luôn miệng trách cô nào thì giảng viên mới có gì mà coi, nào thì việc ngủ vẫn quan trọng hơn. Thế mà hôm nay đã quay ngoắt 180 độ, hại cô chịu khổ cùng.

"Cậu có thể đến đó trước mà, mình đến sau cũng được."

Tô Giai Nghê vừa nói vừa ngáp ngắn ngáp dài.

"Sao cậu không có tinh thần cầu tiến như vậy chứ? Đến sớm mới có chỗ tốt, tiếp thu bài giảng tốt mới có kết quả tốt."

3

Kỳ Mặc Vũ hùng hồn phân tích lợi hại, thế nhưng Tô Giai Nghê chỉ trố mắt xem thường.

"Đại tiểu thư, đừng nói như cậu chăm chỉ lắm. Chẳng qua nơi đó có Khuất Tĩnh Văn thôi. Mình đâu có ngu."

Bị vạch trần không thương tiếc, Kỳ Mặc Vũ mặt không biến sắc: "Như vậy thì đã sao. Học với nữ thần vừa bổ não vừa bổ mắt. Này nhanh lên đi, chúng ta trễ mất."

Tô Giai Nghê ậm ừ miễn cưỡng cùng Kỳ Mặc Vũ chạy đến lớp. Khi họ đến nơi vẫn chưa có một bóng người.

"Đúng là có hơi sớm."

Kỳ Mặc Vũ cảm thán.

"Đại tiểu thư cậu đúng là chỉ biết làm khổ người khác."

Tô Giai Nghê lại thừa cơ oán trách.

Nhưng đã đến rồi thì chỉ có thể ngồi đợi. Tô Giai Nghê đối với môn học này dù sao cũng không mấy chú tâm. Chuyên ngành của cô là Kiến trúc, cái này chỉ phụ họa thêm để đủ điều kiện ra trường mà thôi.

Hai người ngồi đợi được một lát thì lớp học cũng dần được lấp đầy. So với tuần trước thì tuần này lượng người qua đường không những không giảm đi mà còn tăng thêm. Đúng là sự đồn đại này quá đáng sợ mà. Chỉ lo hôm nay Khuất Tĩnh Văn lại bận rộn rồi.

Trong lòng Kỳ Mặc Vũ thầm oán trách đám người phiền phức. Nhưng khi nghĩ lại giống như tự mắng chính mình. Thôi thì vẫn nên chia sẻ một chút, Khuất Tĩnh Văn vui vẻ là được.

Là một người chấp niệm với giờ giấc, Khuất Tĩnh Văn luôn đến đúng giờ. Khi chuông vừa điểm, cô cũng vừa xuất hiện.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần ống loe, tôn lên dáng người hoàn hảo. Bộ quần áo này khiến Kỳ Mặc Vũ nhớ về khoảnh khắc lần đầu tiên nhìn thấy Khuất Tĩnh Văn.

Nhưng nàng phải thừa nhận rằng, so với hai năm trước, Khuất Tĩnh Văn càng mang đến cho người ta một cảm giác thành thục và ổn trọng hơn. Khí chất nữ nhân trưởng thành đúng là không thể nào xem thường được. Mà Khuất Tĩnh Văn lại còn là một nữ nhân trưởng thành, độc lập cùng giỏi giang.

"Chào các bạn, chúng ta lại gặp nhau."

Vẫn là giọng nói quen thuộc, vẫn là âm lượng vừa đủ.

Kỳ Mặc Vũ trong lòng thầm đáp lại, chào Khuất lão sư.

Tiết học hôm nay bắt đầu đào sâu hơn những lý thuyết về kinh tế. Kỳ Mặc Vũ cũng ý thức được phải chú ý nghe giảng bài chứ không phải là ngắm nhìn Khuất Tĩnh Văn. Nàng đã vào được Hoa Đại thì cũng phải ra khỏi được nơi đây, có như vậy mới xứng đáng với công sức đã bỏ ra.

Sau khi tiết học kết thúc, như thường lệ một đám người liền chạy đến vây quanh Khuất Tĩnh Văn. Chỉ có Kỳ Mặc Vũ là vẫn ngồi yên ở đó, Tô Giai Nghê cũng không khỏi thắc mắc.

"Sao vậy, không lên đó với nữ thần à?"

Kỳ Mặc Vũ khoanh tay trước ngực, nhướng mày: "Không phải, mình chỉ là chừa cho lão sư một không gian để thở. Cậu xem, đông người như vậy."

Tô Giai Nghê nghe thế liền chậc mấy tiếng.

"Còn biết thay người lo lắng như vậy, thật đúng là khiến tiểu nhân nể phục.

Kỳ Mặc Vũ quăng cho Tô Giai Nghê một ánh mắt, sau đó tiếp tục xuyên qua khe hở giữa những người phía trên mà nhìn dáng vẻ khi tập trung của Khuất Tĩnh Văn.

Giữa trưa, đám người dần tản hết. Khuất Tĩnh Văn đơn giản thu dọn tập sách chuẩn bị ra về. Động tác của cô vô cùng từ tốn cùng trật tự, mỗi cái nhấc tay dù hết sức bình thường cũng khiến người ta nhìn ra chút ý vị.

Khi Khuất Tĩnh Văn đi được mấy bước, Kỳ Mặc Vũ liền đuổi theo: "Khuất lão sư."

Khuất Tĩnh Văn dừng bước, chậm rãi ngoảnh đầu: "Bạn học Kỳ, có chuyện gì sao?"

Kỳ Mặc Vũ nở một nụ cười tươi rói không che đậy: "Em chỉ muốn tiễn cô một đoạn, có được không ạ?"

Khuất Tĩnh Văn im lặng một chút, sau đó gật đầu: "Được thôi, tôi muốn sang căn tin, không phiền toái em chứ?"

Kỳ Mặc Vũ lắc đầu: "Không ạ, vừa hay em cũng muốn dùng cơm trưa."

Khuất Tĩnh Văn nghe thế gật đầu, xoay người đi về hướng căn tin.

Kỳ Mặc Vũ vội vàng chạy theo, cùng Khuất Tĩnh Văn sánh vai. Chiều cao hai người tương đương nhau, một người thành thục, nhã nhặn, một người thanh thuần, trong sáng. Vừa lúc lại tạo nên một bức tranh hài hòa.

Mấy cô cậu sinh viên đi ngang không khỏi nhìn nhiều hơn một chút. Tô Giai Nghê cũng lặng lẽ đóng vai người vô hình ở phía sau lưng.

"Lão sư là người ở đâu ạ?"

Kỳ Mặc Vũ lên tiếng, phá vỡ đi sự trầm mặc.

"Tôi là người Bắc Thành, nhưng quê ngoại là ở Vĩnh Thành."

Đối với chủ đề này, Khuất Tĩnh Văn cũng không ngại nói nhiều hơn một chút với Kỳ Mặc Vũ.

Kỳ Mặc Vũ liền nhớ lại câu chuyện hai năm về trước, có lẽ là Khuất Tĩnh Văn về Vĩnh Thành thăm nhà ngoại. Thật ra hai nơi này cũng cách nhau không xa, chỉ hai tiếng đi xe là có thể đến nơi.

"Em có đọc sách của cô."

Câu nói này của Kỳ Mặc Vũ không khỏi khiến Khuất Tĩnh Văn sinh ra chút hiếu kỳ.

"Không nghĩ em cũng có hứng thú."

Kỳ Mặc Vũ mỉm cười: "Đúng thật ngày trước em không quan tâm lắm nhưng bây giờ thì khác rồi. Đọc sách tu dưỡng tâm tính cũng rất tốt."

Khuất Tĩnh Văn gật đầu: "Đúng vậy, nhưng nói về tu dưỡng tâm tính, sách của tôi vẫn chưa đạt đến trình độ hướng người giác ngộ. Có dịp tôi sẽ giới thiệu cho em thêm vài quyển mà tôi tâm đắc."

"Thật sao. Vậy thì phải cảm ơn Khuất lão sư trước."

Kỳ Mặc Vũ không phải vui vẻ vì được giới thiệu thêm sách mới mà nàng vui vẻ bởi vì có thêm lý do để tìm Khuất Tĩnh Văn.

Vừa đi vừa nói, rất nhanh đã đến nơi. Kỳ Mặc Vũ lúc này mới nhớ đến người bạn Tô Giai Nghê của mình. Rất may là khi quay đầu lại vẫn thấy người kia ở phía sau, nếu không lại sinh ra một trận tội lỗi.

"Các em ở đây, tôi đi lấy phiếu thức ăn."

Khuất Tĩnh Văn chủ động đề nghị, thân là trưởng bối vẫn phải chăm sóc mấy đứa trẻ một chút.

"Lão sư để em, tay chân em nhanh nhẹ dễ chen lấn. Lão sư cứ ở đây nói chuyện với Mặc Vũ đi ạ."

Tô Giai Nghê nhanh nhảu giành phần, dù sao tránh kiếp bóng đèn được bao lâu hay bấy lâu.

2

Khuất Tĩnh Văn nghe vậy cũng không miễn cưỡng. Kỳ Mặc Vũ đương nhiên thầm cảm ơn người bạn tốt này.

"Lão sư có thưởng ăn ở căn tin không?"

Trong lúc chờ đợi Tô Giai Nghê, Kỳ Mặc Vũ tiếp tục tìm chủ đề để nói chuyện.

Khuất Tĩnh Văn mỉm cười rồi nhẹ nhàng lắc đầu: "Ngày trước thì có, bây giờ thì không. Mỗi tuần tôi chỉ có hai lớp, sẽ thường trở về nhà."

Ngày trước trong miệng Khuất Tĩnh Văn chính là những ngày tháng cô theo học ở Hoa Đại, đó là chuyện của năm, sáu năm về trước.

Kỳ Mặc Vũ cũng đoán được lúc đi học tại đây chắc chắn Khuất Tĩnh Văn đã từng đến dùng cơm, nhìn thái độ vô cùng quen thuộc. Nhưng nàng cũng không nói thêm, sợ Khuất Tĩnh Văn lại nghi ngờ nàng điều tra cô.

"Thức ăn tới rồi đây."

Tô Giai Nghê tri kỷ tự mình bưng ba phần ăn đến, động tác rất thành thạo. Cũng chẳng trách, ngày tháng sống cùng bà ngoại đã tôi luyện cô thành một cô gái đảm đang.

Kỳ Mặc Vũ đứng dậy phụ Tô Giai Nghê một tay, cũng không thể để người ta phục vụ từ đầu tới cuối như thế được.

"Để tôi."

Khuất Tĩnh Văn đưa tay đón lấy chén canh trong tay Kỳ Mặc Vũ, sợ cô nàng bất cẩn lại bỏng.

1

Bữa ăn tại căn tin Hoa Đại tương đối phong phú. Có canh, có mặn. Tô Giai Nghê không quan tâm xung quanh, cứ cắm đầu ăn. Kỳ Mặc Vũ thì chậm rãi quan sát thói quen của Khuất Tĩnh Văn.

Động tác đẹp mắt, vừa nhìn đã biết có giáo dưỡng. Bữa cơm này tĩnh lặng hơn rất nhiều so với trước khi bắt đầu. Kỳ Mặc Vũ nghĩ Khuất Tĩnh Văn không thích nói chuyện trong lúc ăn nên cũng ngậm mồm. Khuất Tĩnh Văn ăn khá thanh đạm, có phần yêu thích món canh, điều này được Kỳ Mặc Vũ ghi nhớ rõ.

Tuy ăn ít nhưng Khuất Tĩnh Văn cũng không để lại thức ăn thừa trong chén, nhìn qua thì sạch sẽ giống như chưa từng có ai động đũa.

Cô yên lặng chờ đợi hai người Tô Giai Nghê và Kỳ Mặc Vũ ăn xong rồi mới từ tốn nói lời tạm biệt.

"Tôi có việc đi trước. Tuần sau gặp lại."

Tô Giai Nghê lễ phép vâng dạ, Kỳ Mặc Vũ cũng nghiêm túc vẫy tay: "Tạm biệt lão sư."

Khuất Tĩnh Văn đi rồi, Tô Giai Nghê thở phào nhẹ nhõm: "Cũng quá áp lực rồi. Mặc Vũ, lần sau đừng lôi mình đi theo nữa."

"Là cậu tự mình đi theo nha."

Kỳ Mặc Vũ nghĩ thấy đúng là như vậy, nhưng dù sao cũng phải cảm tạ Tô Giai Nghê.

"Đại tiểu thư không nói lý lẽ, hứ."

Oán trách chưa được mấy giây hai người đã cười hì hì hà hà cùng nhau sánh bước trở về. Chiều nay bọn họ vẫn còn lớp học, cần phải nghỉ ngơi một lát mới không ngủ gà ngủ gật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.