Cùng Nàng Nói Chuyện Trăm Năm

Chương 71: Thực tập



Nằm ngay khu vực đắt đỏ nhất của Bắc Thành, tòa nhà Khuất thị là một tòa kiến trúc điển hình được người dân cả nước nhắc đến như một biểu tượng.

Khuất thị là doanh nghiệp hàng đầu, kinh doanh đa lĩnh vực, phúc lợi dành cho nhân viên cũng khó có nơi nào sánh bằng nhưng quá trình tuyển chọn lại vô cùng gắt gao. Đừng nói là đến trụ sở chính, cho dù được đặt chân vào công ty con thôi cũng là niềm ước ao của nhiều người. Cho nên nhân viên Khuất thị dù có là cấp bậc nhỏ nhất khi bước ra đường vẫn hoàn toàn có thể ưỡn ngực, ngẩng cao đầu.

Khi Kỳ Mặc Vũ đặt chân đến trước cửa công ty đã thấy dòng người tấp nập ra vào. Họ đều khoác lên người bộ đồ công sở chỉnh tề, không một nếp nhăn, mặt mày phơi phới. Bọn họ lần lượt xếp hàng quẹt thẻ qua cổng an ninh sau đó vào thang máy đến tầng của mình. Trước khi trở về vị trí chỗ ngồi thì vẫn không quên ghé qua quầy ăn uống để thưởng thức những bữa ăn sáng hay cà phê miễn phí.

"Lão Vương, nghe nói hôm nay có nhóm sinh viên thực tập mới đúng không?"

Vương Thiệu Nam là Giám đốc phụ trách mảng Tuyển dụng. Cơ cấu tổ chức của một tập đoàn rất phức tạp, đặc biệt là tập đoàn lớn như Khuất thị. Phía trên Vương Thiệu Nam còn có Phó Tổng giám đốc phụ trách Khối Hành chính - Nhân sự, phía dưới hắn còn có nhiều bộ phận chi chít liên quan.

"Đúng vậy, lần này tuyển ba người, hai nữ một nam."

Mấy người xung quanh nghe vậy liền bàn tán: "Tôi còn tưởng chỉ tiêu năm nay sẽ tăng lên, ai ngờ không những không tăng mà còn giảm."

"Phải rồi, là thực tập ở bộ phận nào, có thể tiết lộ không?"

Vương Thiệu Nam đẩy mắt kính: "Không phải lát nữa liền biết sao?"

Bọn người họ gật gù, ai liền trở về chỗ nấy.

Trong lúc những nhân viên kỳ cựu còn đang rất trông đợi một làn gió mới thì phía dưới sảnh đã có một màn giương cung bạt kiếm. Kỳ Mặc Vũ không ngờ có thể gặp lại Chúc Viên ở đây, mà Chúc Viên cũng đang nhìn nàng bằng ánh mắt khinh bỉ ra mặt.

Cô ta là đang cho rằng Kỳ Mặc Vũ vào đây bằng mối quan hệ, bởi vì chính bản thân cô ta cũng như vậy.

Thấy hai người chỉ im lặng nhìn nhau, trong ánh mắt cũng không có mấy phần thiện chí, Bội Lập âm thầm nuốt nước bọt. Con gái xinh đẹp ganh đua với nhau là lẽ thường tình, cậu tốt nhất không nên xen vào.

Nhắc đến Bội Lập, cậu chính là người lần trước cùng Kỳ Mặc Vũ tham gia kỳ thi tại Thiên Châu, cũng đạt thành tích cao. Nhưng mà Kỳ Mặc Vũ và cậu khác chuyên ngành, chắc chắn cũng sẽ không vào cùng một bộ phận nên chỉ cần chào hỏi lấy lệ.

"Kỳ Mặc Vũ, Chúc Viên, Bội Lập. Đi theo tôi."

Ba người được gọi tên lập tức đứng dậy theo sau đuôi một chị chuyên viên khá đứng tuổi. Khi vào thang máy, nhìn những con số màu đỏ không ngừng tăng lên, trái tim Kỳ Mặc Vũ đập liên hồi. Không biết "địa bàn" của bảo bối nhà nàng sẽ ẩn chứa điều gì.

Chị chuyên viên dẫn ba người vào một căn phòng đã mở sẵn đèn. Kiến trúc đơn giản nhưng vô cùng sang trọng, lại có rất nhiều cây xanh được sắp xếp một cách có dụng ý. Kỳ Mặc Vũ ngồi xuống, nhận ly nước trong tay chị chuyên viên rồi nói một lời cảm ơn.

"Các em trước hết điền thông tin vào đây, sau đó tôi sẽ dẫn các em về bộ phận của mình, cũng sẵn tiện giới thiệu với mọi người."

"Dạ, cảm ơn chị."

Ba người đồng loạt lên tiếng.

Kỳ Mặc Vũ rất nhanh điền xong. Trong lúc chờ đợi nàng lấy điện thoại ra nhắn cho Khuất Tĩnh Văn mấy tin nhắn.

Tiểu Vũ: [Công ty nhà chị xịn quá nha. Em sắp choáng váng rồi.]

Khuất Tĩnh Văn rất nhanh đã trả lời: [Đến bàn làm việc chưa? Chụp cho tôi xem.]

Tiểu Vũ: [Vẫn chưa a, còn đang điền thông tin.]

Tiểu Vũ: [Phải rồi, hôm nay em gặp bạn học cũ hồi cấp 3, cũng đến thực tập.]

Bảo bối: [Là nam hay nữ?]

Tiểu Vũ: [Là nữ, nhưng mà bọn em cũng không ưa nhau lắm...]

Kỳ Mặc Vũ bỗng nhớ về lần đầu tiên gặp cô, cũng chính là đang cùng Chúc Viên đứng ngoài hành lang.

Bảo bối: [Đừng để thiệt thòi.]

Kỳ Mặc Vũ đọc xong tin nhắn này thì cong môi, trái tim lại được phủ một lớp mật ong ngọt ngào.

Lúc này chị chuyên viên đã trở lại, Kỳ Mặc Vũ nhanh tay nhanh chân nhắn cho Khuất Tĩnh Văn một tin nhắn rồi cất điện thoại vào túi.

Chúc Viên nãy giờ vẫn quan sát động tĩnh của nàng, âm thầm nhếch mép. Mục đích của cô ta vào đây cũng không thực sự là muốn làm việc gì đó mà chính là muốn tiếp cận Khuất Trạch Nguyên.

1

Lần trước ở một buổi tiệc, cô ta vô cùng gặp cậu, vừa nhìn đã trúng tiếng sét ái tình. Sau này điều tra ra mới biết Khuất Trạch Nguyên vậy mà là cậu chủ của Khuất gia, Tổng giám đốc Khuất thị. Chúc Viên liền thèm nhỏ dãi.

Nghe nói Khuất Trạch Nguyên đời tư cũng khá hỗn loạn, chỉ cần xinh đẹp là được, cô ta liền cảm thấy bản thân hoàn toàn có thể thỏa mãn yêu cầu này. Chỉ cần leo lên được cành cao này, Chúc gia của cô ta lại một bước lên mây. Một công đôi chuyện.

Nhưng mà khi nhìn thấy Kỳ Mặc Vũ xuất hiện ở đây, Chúc Viên không hiểu sao lại cảm thấy bị đe dọa. Bởi vì Kỳ Mặc Vũ so với cô ta xinh đẹp hơn, tài giỏi hơn cũng giàu có hơn sao? Chúc Viên lắc đầu, nghiến răng phủ định suy nghĩ này.

Kỳ Mặc Vũ theo chị chuyên viên đi hết một vòng, nàng cảm thấy sắp hoa mắt đến nơi. Trụ sở chính có mấy ngàn nhân viên, chào hỏi qua loa lấy lệ chứ không thể nào nhớ hết được. Bội Lập đã được đưa vào bộ phận kỹ thuật, Chúc Viên được đưa vào phòng tuyển dụng nên bây giờ chỉ còn lại một mình nàng.

Cuối cùng nàng được phân vào bộ phận Chiến lược Kinh doanh thuộc Khối Kinh doanh, cách bộ phận của Chúc Viên một tầng lầu.

Kỳ Mặc Vũ âm thầm vui mừng, có thể nói đối với công việc sau này của nàng thì việc được vào bộ phận Chiến lược chính là một đích đến không thể nào tốt hơn. Nàng hạ quyết tâm sẽ cố gắng hết mình, không để ba mẹ Kỳ và Khuất Tĩnh Văn thất vọng.

"Giới thiệu với mọi người đây là Kỳ Mặc Vũ, sinh viên thực tập mới của bộ phận Chiến lược Kinh doanh."

Mọi người lập tức ngẩng đầu, có người thân thiện vẫy tay chào hỏi, có người xoay sang bên cạnh xầm xì nhưng tất cả đều có một điểm chung là rất bất ngờ với nhan sắc của nàng.

"Hình như lâu rồi bộ phận chúng ta mới có người xinh đẹp như vậy."

"Kỳ Mặc Vũ đúng không? Chào mừng em đến với những đêm thức trắng."

Kỳ Mặc Vũ ngượng ngùng, khẽ gật đầu: "Chào mọi người, mong mọi người chiếu cố ạ."

"Được rồi, nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt."

Sau đó là vài tiếng cười vang lên.

Chị chuyên viên lúc này mới quay sang nói với nàng: "Lại đây."

"Anh Minh, giao em ấy cho anh nhé."

Hàng Minh là một chuyên viên kỳ cựu của bộ phận, tuy không phải lãnh đạo nhưng lời nói rất có trọng lượng.

"Được rồi, xem như lần này tôi được món hời rồi."

"Ngồi bên cạnh anh đi, vừa lúc còn một chỗ trống."

Kỳ Mặc Vũ chào tạm biệt chị chuyên viên, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Hàng Minh là một người khá hướng ngoại, cho nên miệng bắt đầu luyên thuyên: "Anh gọi em là tiểu Vũ nha? Em học trường nào? Quê ở đâu?"

Kỳ Mặc Vũ thẳng người, lễ phép trả lời: "Dạ được. Em học ở Hoa Đại, quê em ở Vĩnh Thành."

"Sinh viên Hoa Đại á, hèn gì được vào đây haha."

"Đã có bạn trai chưa?"

Kỳ Mặc Vũ lắc đầu.

"Nhưng em có bạn..."

"Anh Minh, lão Trần vào chưa?"

Hàng Minh lắc đầu: "Hôm nay hẹn khách hàng, đến trễ."

Cuộc trò chuyện bị cắt ngang, Kỳ Mặc Vũ đành nuốt chửi "bạn gái" vào trong cuống họng.

Hàng Minh lúc này lại quay sang nhìn nàng: "Quên nói với em, bộ phận chúng ta có một lãnh đạo tên là Trần Chí Khiêm. Có lẽ sáng nay không đến, buổi chiều em có thể chào hỏi một chút."

"Với lại nguyên tầng này là địa bàn của Khối Kinh doanh, em cứ thoải mái bung lụa. Buổi trưa có thể xuống tầng dưới ăn cơm, uống nước hay đi vệ sinh có thể ra ngoài. Là đằng kia, nhìn thấy không?"

Kỳ Mặc Vũ nhìn theo hướng ngón tay của Hàng Minh, lúc nãy chị chuyên viên cũng đã chỉ qua một lần.

Nàng mỉm cười: "Cảm ơn anh, em nhớ rồi."

Hàng Minh lại cười ha hả: "Em cười lên rất đẹp, rất giống con gái anh haha."

"Được rồi, anh gửi tài liệu cho em đọc trước."

Tuy Hàng Minh nói có hơi nhiều nhưng khi vào làm việc lại rất nghiêm túc. Kỳ Mặc Vũ sau thời gian đi theo Khuất Tĩnh Văn cũng học được không ít, nhất là khả năng nhìn người. Hàng Minh này có lẽ là người đáng tin cậy. Nàng phải cố gắng theo anh ta học hỏi.

Buổi trưa, Kỳ Mặc Vũ theo mọi người xuống dưới ăn cơm. Nhà ăn của Khuất thị được thiết kế giống như một nhà hàng sang trọng, góc nào cũng có thể chụp hình sống ảo.

Mấy anh trai cùng bộ phận thấy nàng là người mới nên rất ga lăng, thay nàng xếp hàng chọn món rồi còn giúp nàng giành chỗ tốt. Tất cả những thứ này đều thu vào mắt của Chúc Viên.

Cô ta bắt đầu bóng gió: "Không ngờ sau bao năm gặp lại lớp trưởng lại thích trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy."

Kỳ Mặc Vũ cong môi: "Bạn cũ, cậu không được nên ghen ăn tức ở sao?"

Chúc Viên xù lông: "Hơ, tôi mà thèm à? Mấy người đó xách dép cho tôi còn không được."

Kỳ Mặc Vũ im lặng không nói gì nhưng mấy người xung quanh đều nghe được. Họ bắt đầu xì xầm.

"Sinh viên thực tập mới hả? Ăn nói ngông cuồng thế."

"Đúng là chân dài não ngắn."

...

Chúc Viên nghe vậy lập tức liếc xéo Kỳ Mặc Vũ, sau đó giậm chân rời khỏi. Kỳ Mặc Vũ nhún vai, lấy điện thoại chụp một tấm gửi cho Khuất Tĩnh Văn.

Tiểu Vũ: [Bữa trưa của em, trông rất bắt mắt.] *Hình ảnh*

Bảo bối: [Không có em ăn không vô.] *Hình ảnh*

Hôm qua Khuất Tĩnh Văn nói sẽ làm cơm hộp cho nàng nhưng nàng đã từ chối. Khuất thị có nhà ăn, vả lại còn mời đầu bếp xịn về. Bày ra cơm hộp chi bằng để cô có thêm thời gian ôm nàng ngủ còn hơn.

Tiểu Vũ: *Hôn hôn* [Khuất lão sư, em thật thắc mắc bộ dáng bây giờ của chị sẽ trông thế nào?]

Bảo bối: [Thế này.] *Hình ảnh*

Trong ảnh là gương mặt giận dỗi của Hạ Hạ.

Kỳ Mặc Vũ không nhịn được bật cười, sau đó ý thức được xung quanh có rất nhiều người. Nàng che miệng, giả vờ ho khan.

Tiểu Vũ: [Chị đáng yêu quá đi mất.]

Bảo bối: [Đáng yêu thì có được gặp em không?]

Tiểu Vũ: [Ngoan, ở nhà nấu cơm tối cho em đi.]

Bảo bối: [Được.]

...

"Anh à, khi nào em mới được gặp Khuất tổng?"

Chúc Viên vừa vào văn phòng của Vương Thiệu Nam đã bắt đầu giở giọng tiểu thư, không biết điều hỏi đông hỏi tây.

Vương Thiệu Nam đỡ trán: "Người ta là người em muốn gặp liền có thể gặp sao? Cả anh còn hiếm khi được nhìn thấy."

Chúc Viên khoanh tay trước ngực, vẻ mặt ai oán: "Em mặc kệ, anh phải tạo cơ hội cho em tiếp xúc, càng nhiều càng tốt."

Vương Thiệu Nam nhíu mày thật chặt nhìn cô ta. Chúc Viên là em họ của hắn, nếu không phải được ba mẹ Chúc nhờ vả, hắn cũng không muốn gánh cục nợ này, còn làm trái nguyên tắc nhét cô ta vào, đợi bị phát hiện không chừng còn mất việc.

"Được rồi được rồi. Về làm việc đi, anh sẽ tìm cơ hội."

"Em chờ đó nha."

Cô ta nói xong thì ưỡn ngực rời đi, trong lòng thầm tính toán làm sao để câu được Khuất Trạch Nguyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.