Cung Nghiệt

Quyển 2 - Chương 100: Phiên ngoại 3: Ngọt ngào? Thống khổ?



Ngồi ở hoa viên phơi nắng, trong lòng Kỳ như có con mèo đang cào, rất là phiền.

Giữa trưa rảnh rỗi, Lận cùng Tề Thị Vân cho lui hết đám hạ nhân, rồi cùng canh giữ bên cạnh Kỳ, hai người đều biết, đứa bé này hoàn toàn là ngoài ý muốn, Kỳ nhất định sẽ không thích. Nhưng bọn họ chung quy cảm thấy Kỳ đối với hài tử còn tốt hơn cả với bọn họ… Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng đây lại là sự thật đau lòng!

Kỳ nằm trên ghế dài, cái bụng tròn xoe nhô cao khỏi lớp áo, bởi vì hơi nóng, nên Kỳ đã cởi hai nút ra cho dễ chịu, làn da trắng nõn cùng xương quai xanh gợi cảm cứ thế hiện ra…

Hai người không khống chế được mà len lén ngắm nhìn…. Từ khi trở về từ Dận Tiêu, hai người sợ thai nhi không yên, nên cũng không dám tới gần Kỳ!

Kỳ nhàm chán ngồi nghịch hoa, lỡ đãng quay đầu, chứng kiến vẻ mặt dê già của Lận và Tề Thị Vân, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên! Hỗn đản!

Có hài tử đã làm hắn buộn bực lắm rồi, thế mà hết lần này đến lần khác, cái đứa nhóc trong bụng kia còn giày vò hắn, ngay cả đi cũng phải có cả đám người đằng sau. Đã thế hai tên kia còn thường xuyên răn dạy hạ nhân phải chú ý thân thể hắn, cứ như sợ người khác không biết hắn bụng to không bằng, nghĩ tới đây, tâm tình tốt đẹp của Kỳ không khỏi trở nên âm u.

Chân cũng đã bắt đầu sưng to, bỗng Kỳ nhớ tới vẻ mắt sắp chảy nước miếng của hai người kia, bực mình chỉ muốn cầm chén nước hất vào bọn họ.

“Lận…” Kỳ mỉm cười gọi.

“Hả?” Lận giật mình vội vàng trả lời.

“Chân ta đau.”

“Để ta xoa cho ngươi.” Có bảo bảo nên máu khó lưu thông đây mà, Lận lập tức chạy tới.

“Ta cũng giúp một tay.” Tề Thị Vân thấy Lận tích cực như vậy, không cam lòng mà chạy theo.

Thế là mỗi người một chân cứ thế mà làm.

“A… ah….”

“Ah… ưm… ở đó…”

“Thoải mái quá… a…”

Kỳ mở miệng rên rỉ, tựa hồ công phu xoa bóp của hai người rất giỏi…

Tề Thị Vân và Lận đầu đầy mồ hôi, nếu không phải đang ngồi xổm, thì sợ rằng cái thứ phía dưới kia đã sớm hiện hình rồi. Vẻ mặt thoải mái của Kỳ lại càng thêm quyến rũ hai ngươi bọn họ, xong hết rồi, chịu không nổi nữa rồi.

“À…”

Hai người nhìn nhau, đồng thời mở miệng: “Bọn ta ra ngoài một chút…”

Vừa nói vừa vọt vào phòng tự an ủi, trong đầu nhớ lại vẻ mặt thở dốc của Kỳ, cả hai cười khổ, không ngờ chỉ mới xoa bóp chân, mà Kỳ đã kêu quyến rũ như vậy…

Nhìn bóng lưng hai con sói chạy như điên đằng xa, rồi lại nhìn dấu vết hồng hồng trên chân, Kỳ làu bàu: “Kỹ thuật xoa bóp tệ hại!” Lần sau nhất định không để bọn họ xoa bóp nữa, thật là, đau chết đi mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.