“Con thật sự có thể… có thể…” Kỳ không biết nên làm thế nào mới có thể tìm được phương hướng.
“Kỳ nhi, bọn họ sẽ không buông tay, đúng không?… Thân thể của con cũng cần điều dưỡng cho tốt… Huống chi cũng không có khả năng bỏ lại hài tử?… Mà con cũng không biết cảm giác thật sự của bản thân đối với bọn họ là gì…. Như vậy, còn còn do dự gì nữa? …Nếu cả đời phải dây dưa, vì cái gì không dũng cảm thêm một chút?” Mẫu hậu liên tục hỏi làm Kỳ cảm thấy vô cùng hoảng hốt, vì những gì mẫu hậu nói đều là sự thật.
Vô thức nắm lấy bàn tay của mẫu hậu, cuối cùng hắn vẫn quyết định nghe lời mẫu hậu, Kỳ thật sự không có cách nào kháng cự bất cứ ý kiến gì của người cả.
“… Con sẽ cố gắng thử xem sao…”
Buông tay mẫu hậu ra, Kỳ đưa ra quyết định, dù chỉ đơn giản vài chữ nhưng tựa hồ đã tiêu hao hết khí lực của Kỳ.
Lấy một khối mộc bài trong tay áo ra, mẫu hậu đặt vào tay Kỳ!
Lệnh bài được chế tạo tinh xảo khéo léo ở trên bàn tay trắng nõn của hắn lại càng làm lộ ra vẻ khác biệt. Kỳ nghi hoặc nhìn mẫu hậu, “Đây rốt cuộc là…?”
“Trong mộc bài này có khắc bản đồ nơi ta ở, nếu như tương lai con không có cách nào chấp nhận bọn họ, hoặc là, tương lai bọn họ làm ra chuyện khiến con thương tâm mà bỏ đi… thì hãy tới tìm ta.” Mẫu hậu cười nhẹ, chỉ vào ngực rồi nói, “Nơi này vĩnh viễn là chốn dừng chân của con…”
“Mẫu hậu…”
Có sự hứa hẹn của mẫu hậu, trái tim Kỳ như được tiếp thêm sức mạnh, mẫu hậu đã lưu lại cho hắn một con đường đi, một con đường của tương lại, bởi bây giờ Kỳ cũng không có cách nào nói ra câu “Xin mẫu hậu hãy đưa con rời khỏi đây!”, hắn biết phụ vương không có khả năng rời khỏi mẫu hậu, mà chính mình lại không cách nào đối mặt với phụ vương. Mẫu hậu cũng cần có cuộc sống của riêng người.
Thời gian gặp mặt thật là ngắn ngủi, mẫu hậu cũng không muốn ở lại hoàng cung, cho nên Kỳ chỉ có thể lưu luyến không rời mà ở cửa thành đưa tiễn, kỳ thật hắn muốn tiễn mẫu hậu đi thêm một đoạn đường, nhưng mọi người đều vì thân thể của hắn mà đồng ý để hắn dừng lại ở đây, Lận và Tề Thị Vân sẽ thay hắn tiễn mẫu hậu về.
Chờ thân ảnh của hắn dần nhỏ đi rồi từ từ biến mất, không khí hài hòa cũng trở nên nghiêm trọng, hết sức căng thẳng…
“Chát”, “Chát. “
Hai tiếng động vang lên lien tiếp, Lận và Tề Thị Vân đều trúng một bạt tai, Lận lau đi tơ máu trên khóe miệng, vẫn tươi cười không đổi như trước mà nhìn kỹ mẫu hậu, mà sắc mặt Tề Thị Vân ở bên cạnh lại có chút khó coi, nếu không phải suy nghĩ cho Kỳ, có lẽ gã đã xông lên rồi…
Đương nhiên, kể cả gã có muốn hành động như vậy thì cũng không thể thành công. Bởi vì tiền nhiệm Tố Trữ vương, vị vua cường đại nhất của Tố Trữ quốc đã nhanh chóng đứng chắn phía trước như muốn bảo hộ cho ái nhân của mình.
Vương đối với Vương, luôn luôn có chút địch ý, bộ dạng của hai người bọn họ giống như sẽ lập tức lao vào đánh nhau vậy, một đôi bàn tay mềm mại nhẹ nhàng chạm vào tay của tiền nhiệm Tố Trữ vương, trong nháy mắt, bạo khí cùng lệ khí lập tức biến mất vô tung, hừ lạnh một tiếng, mà Tề Thị Vân cũng không nguyện ý nảy sinh xung đột với người trong nhà, Lận thì cười lớn như muốn phá vỡ bầu không khí căng thẳng xung quanh.
“Đa tạ mẫu hậu thành toàn cho nhi thần.” Lận không quan tâm đến vết thương trên mặt, chỉ hướng mẫu hậu nói, quả nhiên Kỳ sẽ nghe lời khuyên của mẫu hậu.
“Lận nhi, ta thật không ngờ con cư nhiên lại làm ra loại sự tình này.” Vốn là chính mình quản giáo không nghiêm, mới có thể làm cho Lận nhi biến thành như vậy, trăm năm cơ nghiệp của Tố Trữ quốc bị phá hủy, cũng hại một đời Kỳ nhi.
“Kỳ là ca ca của con… không những thế, con còn chắp tay dâng tặng Tố Trữ quốc cho người khác…” Thương tâm nhìn Tố Trữ vương tiền nhiệm, quốc gia của y, con dân của y, vinh quang của y, nay lại thuộc về kẻ khác…
“Không sao, ta đã sớm không phải Tố Trữ Vương rồi.” Vội vàng an ủi, khoát khoát tay tỏ vẻ chính mình không thèm để ý. Kỳ thật, sao có thể thật sự không thèm để ý, chỉ là, nhớ tới việc người yêu từng bị y làm tổn thương như vậy, nếu có thể đổi lấy giang sơn để làm bạn bên ái nhân, thì quả là đáng giá…