Cung Nghiệt

Quyển 2 - Chương 53



Editor: Tiểu Hắc

Beta – reader: Jaeun Jum

“Rất ngọt đi?” Kỳ nhìn Tề Thị Vân đưa một miếng điểm tâm vào miệng. Cảm giác có chút là lạ, chung quy hắn vẫn cảm giác người này không phải là một người thích ăn ngọt.

“Cũng không tệ lắm.” Quả thật là tâm tình tốt nên ăn cái gì cũng thấy ngon.

Chờ một chút, Tề Thị Vân đột nhiên nghĩ đến một việc mà vừa kinh ngạc vừa có chút ngốc nghếch nhìn Kỳ.

Xảy ra chuyện gì? Kỳ bị y nhìn chằm chằm như vậy cũng thấy có chút khó hiểu.

“Đây là lần đầu tiên ngươi chủ động nói chuyện với ta.” Tề Thị Vân vẻ mặt tràn đầy khó tin nói.

Nếu biết rằng việc để Kỳ gặp mặt mẫu hậu của hắn sẽ có hiệu quả như vậy thì bọn y đã sớm hành động rồi, ngẫm lại cũng không hẳn là thế, hai người bọn họ tra xét lâu như vậy, thật sự là gần đây mới có thể tìm ra tung tích mẫu hậu hắn.

“…” Chỉ thế thôi mà Tề Thị Vân đã kích động thế sao? Kỳ cảm thấy có chút đau xót, không khỏi nghĩ tới những lời nói của mẫu hậu.

Nếu đã hạ quyết tâm thì hắn sẽ không do dự nữa, Kỳ nhìn ra bên ngoài rồi nhẹ nhàng nói, “Hoa nở thật đẹp, ngươi có thể đỡ ta ra bên ngoài hay không?”

Tề Thị Vân bây giờ đang mừng như điên, vội vàng đi tới dìu Kỳ ra ngoài, dọc theo đường đi, Tề Thị Vân liên tục giới thiệu cho Kỳ các đình đài lầu các, kỳ hoa dị thảo… cứ như hận không thể đem hết những điều thú vị mà mình biết ra để nói cho Kỳ. Mặc dù Kỳ chỉ yên lặng lắng nghe, ngẫu nhiên vuốt cằm một chút, nhưng chỉ thế thôi cũng đủ để làm cho Tề Thị Vân thỏa mãn rồi…

Đến khi mặt trời lặn, sắc trời ảm đạm, Tề Thị Vân mới đỡ Kỳ sắc mặt mệt mỏi trở về tẩm cung. Cũng vừa lúc đến giờ dùng bữa tối.

“Các ngươi đã trở về.” Lận ưu nhã gõ gõ mặt bàn, động tác này đổi lại là người khác hẳn sẽ khiến đối phương cảm thấy khó chịu, thế nhưng là Lận thì lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng ưu nhã.

Ngồi vào bàn ăn, Lận săn sóc đưa một bát canh tới trước mặt Kỳ, “Uống nhiều canh một chút, đối với thân thể của ngươi mới có lợi”, Tề Thị Vân cũng vội vàng gắp thêm thức ăn cho Kỳ.

Nhìn phụ thân và phụ vương tranh nhau lấy lòng mẫu hậu, Ngâm Phong cũng vội vàng đến mức tay chân lúc lắc, Phong nhi cũng muốn gắp thức ăn cho mẫu hậu mà. Bàn tay múp míp nhỏ bé nắm lấy đôi đũa, do chưa quen mà run rẩy kẹp một miếng thịt gà vào bát Kỳ. Kỳ đầu tiên là kinh ngạc, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười, Phong nhi thật sự hảo thông mình, Kỳ liền gắp miếng thịt trong bát mình đưa vào miệng.

Hì hì… mẫu hậu ăn rồi, Ngâm Phong đắc ý cười, Lận cùng Tề Thị Vân bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu Ngâm Phong.

Bữa cơm này cũng không phải cực kỳ sôi nổi, nhưng Lận cùng Tề Thị Vân đều vui sướng từ tận đáy lòng, rõ ràng là đã có chuyển biến tốt đẹp giữa quan hệ của bọn họ.

Lúc tắm rửa, Kỳ lại bị ôm tới ôn tuyền, bất quá lần ân ái trước đó cũng mới cách có một ngày, hơn nữa tâm lý thỏa mãn nên bọn họ cũng có thể khắc chế được mà không chạm vào Kỳ. Mà Kỳ thì bởi vì đã quyết định sẽ lưu lại đây, thân thể cũng đã bị bọn họ bồng bế nhiều lần như vậy, nên cũng không cảm thấy tức giận, không nghĩ tới bọn họ cư nhiên lại thật sự thủ tín mà không làm phiền hắn.

Thoải mái ngâm mình trong nước, hơi nước như mộng như ảo, làm cho người ta lâng lâng nhẹ nhõm vô cùng.

Lần trước ngâm đến bất tỉnh, cho nên lần này Kỳ cũng không dám ngâm lâu, chỉ chốc lát sau, có chút không muốn nhưng vẫn phải đứng dậy, một lần nữa mặc lại y phục, Lận thấp thoáng nghe thấy tiếng động, đoán được là hắn đã tắm xong nên vội đi vào ôm Kỳ lên..

“Buông ra… buông… ta có thể tự… đi…” Kỳ có chút ngượng ngùng, đệ đệ cư nhiên có thể ôm mình lên dễ dàng như thế.

“Mới vừa ngâm mình lâu như vậy, cứ để ta ôm ngươi về thì hơn.” Lận tươi cười đi về phía trước, ôn tuyền càng lúc càng lùi lại phía sau, tầng tầng cung điện lại hiện ra rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.