Kỳ nhìn thấy ngân tuyến trên y phục không ngừng chuyển động, chua xót ngẩng đầu lên, hắn lập tức hối hận, sớm biết rằng sẽ chứng kiến cảnh tượng đau đớn như vậy thì dù có thế nào hắn cũng không ngẩng đầu lên.
Nhưng hắn cũng không có cách nào làm bộ như không nhìn thấy, Tề Thị Vân lại làm sao vậy…? Không biết có nên mở miệng hay không, hay là hắn lại giả bộ như đang ngủ.
Khuôn mặt khôi ngô nay có chút yếu đuối, Tề Thị Vân lẳng lặng rơi nước mắt như vậy làm y có vẻ ngây thơ hơn rất nhiều, Kỳ thở dài một tiếng…
Tề Thị Vân hình như đã phát hiện ra Kỳ đang nhìn mình, vội vàng quay đầu lại rồi làm ra vẻ mặt hung ác, thế nhưng lệ ngân còn vương trên mặt y khiến Kỳ không khỏi bật cười, cuối cùng hắn cũng hiểu được tâm tình của Lận mỗi lần trêu chọc Tề Thị Vân.
Khuôn mặt tuấn tú trong nháy mắt đỏ bừng lên, khuôn mặt vẫn còn vương đầy nước mắt… Vội vàng quay đầu đi, dùng tay áo ra sức lau mặt, qua một hồi lâu mới quay lại nhìn Kỳ. Khuôn mặt ngăm đen của y bởi vì vừa ra sức chà xát mà đỏ hồng lên… Kỳ thấy vậy thì lại muốn phá ra cười, đương nhiên là vì nhìn thấy ánh mắt giận dữ của Tề Thị Vân, cho nên hắn đành liều mạng nhịn xuống, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tề Thị Vân như vậy… giống như một tiểu hài tử…
“Hôm nay gió rất lớn.” Tề Thị Vân hung hăng nói.
“…” Hôm nay gió rất lớn sao? Kỳ nhìn ra bên ngoài thỉnh thoảng mới có một cơn gió nhẹ rồi tự hỏi…
“Cho nên…” Tề Thị Vân nghiến răng nói.
“…”
“Ta bị bụi vào mắt…”
“Hả…” Kỳ cuối cùng đã hiểu được rốt cuộc Tề Thị Vân muốn biểu đạt cái gì.
Tề Thị Vân lại quay đi, Kỳ nhìn vào đôi vai đang nhẹ nhàng run rẩy của y, không biết y tức giận vì bị người khác nhìn thấy y khóc hay là vì lý do nào khác, nhưng Kỳ vẫn hy vọng chính mình không có chứng kiến, cho tới bây giờ cũng không muốn nhìn thấy, Kỳ biết nếu cái vỏ bọc kiên cường của hắn bị tháo xuống, hắn sẽ không lãnh khốc như vậy, bởi vì bây giờ, Kỳ cảm thấy sự căm ghét của hắn với Tề Thị Vân đã giảm đi không ít, tận trong thâm tâm, hắn chỉ là một người yếu đuối. Giống như khi hắn một mực yêu thương Liễu Cơ, sẵn sàng trả giá tất cả, sẵn sàng trao ra tất cả… Chỉ là những tình cảm đó không giống nhau, tình yêu của Tề Thị Vân rất giống của phụ vương, đều là kiểu tình yêu tàn nhẫn! Thế nhưng bây giờ Tề Thị Vân lại giống như đã thu lại nanh vuốt bén nhọn của y, ngược lại còn làm cho người ta dễ dàng tiếp nhận hơn…
“Muốn ta thổi cho ngươi không?” Kỳ lại nhớ tới ánh mắt của Tề Thị Vân khi y còn là một thiếu niên.
“…” Bộ dạng của Tề Thị Vân giống như không thể tin được, Kỳ nói hắn sẽ thổi cho ta sao?
“Không muốn thì thôi vậy.” Không nghĩ tới Tề Thị Vân lại bày ra bộ dạng ngây ngốc như vậy, Kỳ cảm thấy chính mình thật sự là nhiều chuyện, loại người như Tề Thị Vân làm sao cho phép người khác làm như vậy với y chứ?
“Đương nhiên muốn.” Lấy tốc độ kinh người, Tề Thị Vân vọt tới trước mặt Kỳ, cũng không cho Kỳ ngồi dậy mà chủ động ngồi xổm xuống, Kỳ nhìn y nhắm nghiền hai mắt ngồi trước mặt mình, bộ dạng giống như đang nói tùy ngươi xử trí.
Kỳ nhẹ nhàng vén mi mắt của Tề Thị Vân lên, thổi nhẹ vài lần… hàng mi đen đen nhẹ nhàng run rẩy theo từng cử động của Kỳ.
“Tốt lắm… hẳn là sẽ không rơi lệ nữa!” Kỳ cười cười, vốn là không có bụi mà, chỉ là, nếu làm như vậy, có lẽ y thật sự sẽ không rơi nước mắt nữa. “Nhưng, có đôi khi cũng nên có bụi vào mắt nhỉ…”
Tề Thị Vân bình tĩnh nhìn Kỳ, rồi đột nhiên ôm lấy khuôn mặt hắn, khi Kỳ còn đang kinh ngạc hô lên, Tề Thị Vân liền hôn lên môi hắn, cái này xem như là nụ hôn ôn nhu nhất của Tề Thị Vân. Kỳ bỗng nhớ tới những nụ hôn thô bạo trước kia của y, giống như tên của y vậy, tựa như muốn cắn nuốt hết thảy…
Ngân tuyến óng ánh kéo dài khi hai người tách ra, Kỳ hô hấp có chút khó khăn, mặc dù y rất ôn nhu, nhưng thời gian lại quá dài, Tề Thị Vân tuy buông Kỳ ra nhưng vẫn gắt gao ôm lấy khuôn mặt hắn, Tề Thị Vân nâng mặt Kỳ lên một chút, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, từ trán đến lông mày, rồi xuống đến mắt, lại tiếp tục chuyển xuống môi… Ngón tay của Tề Thị Vân do tập võ lâu năm nên có chút thô ráp, nay lại vuốt ve trên khuôn mặt nhẵn mịn của Kỳ khiến hắn có chút cảm giác khác thường…
“Hôm nay hoa nở rất đẹp!” Buông Kỳ ra, Tề Thị Vân quay ra nhìn cảnh sắc diễm lệ bên ngoài. Mặc dù y cảm thấy bách hoa này vẫn kém tươi tắn hơn đôi môi đỏ thắm diễm lệ của Kỳ, thế nhưng vẫn không thể phủ nhận vẻ đẹp của những đóa hoa kia.
Kỳ nhìn theo ánh mắt của Tề Thị Vân…”Những đóa hoa này đúng là rất đẹp…”
“Hoa này là tội tương tư.” Tề Thị Vân nói tiếp, “Nghe nói lại là hoa này là do nước mắt cùng máu của một đôi tình nhân mà thành, ở Tề Vân Quốc chúng ta lưu truyền rằng “tội tương tư” vốn là do một đôi tình nhân đi ngược lại luân thường mà cùng tuẫn tình với nhau, hoa này mọc lên ở nơi bọn họ chết đi, là một đóa hoa tượng trưng cho tình yêu sai trái…”
Tình yêu sai trái… chúng ta cũng là… tình yêu… sai trái… sao?
“Bất quá cũng chỉ là một truyền thuyết mà thôi, mọi người vốn đều thích tạo nên một câu chuyện xưa nào đó cho những loại thực vật xinh đẹp này… Hơn nữa tình yêu vốn là không có tội.” Tề Thị Vân tiếp tục nói, “Ngươi thấy có đúng?”
“… Không sai…”
Nghe thấy câu trả lời của Kỳ, khuôn mặt Tề Thị Vân bừng sáng, y nhẹ giọng cười.