“Ngươi buông ta ra!” Lận cũng ở ngay bên cạnh, Kỳ mặc dù rõ ràng những rụt rè xấu hổ xưa kia cũng đã chẳng nên tồn tại nữa, nhưng giữa ban ngày ban mặt cùng bọn họ làm chuyện này, lại nghĩ tới Lận chính là đệ đệ của mình, Kỳ vẫn có chút khó xử.
“Đừng cử động!” Tề Thị Vân thấp giọng thì thầm bên tai Kỳ.
Kỳ cũng thấy có cái gì đó đang cọ cọ vào mình, gương mặt trong nháy mắt đỏ rực lên. Tên cầm thú này… ban ngày ban mặt… cái thứ cứng rắn đang chọc vào hông khiến Kỳ phải kinh ngạc.
Bàn tay lúc trước đặt trên lưng Kỳ, giờ không an phận mà lần mò xuống tới đùi, cách một tầng y phục mà Kỳ vẫn có thể cảm nhận được độ nóng của nó. Lận liếc mắt cười hi hi, nhìn động tác của Tề Thị Vân, cũng không buồn ngăn trở mà ngược lại phân phó hạ nhân lui đi chỗ khác.
“Mau buông ta ra!” Còn tiếp tục dây dưa nữa, Kỳ không dám cam đoan bọn họ sẽ không làm ra việc đó…
Bàn tay to lớn dò xét vào trong quần áo, di động trên đùi, hai tay Kỳ bị Tề Thị Vân giữ lại, chỉ có thể mở miệng hô to gọi nhỏ. Lận ngồi xổm trước mặt Kỳ, không thèm để ý vẻ mặt xấu hổ của hắn mà chu miệng hôn tới, chặn đứng thanh âm kháng nghị đang chuẩn bị phát ra.
Tề Thị Vân lại càng không an phận, hơi thở nặng nề phun trên cần cổ khiến Kỳ run rẩy. Rất nhanh, Kỳ đã bị đặt trên cỏ, quần áo mở rộng, làn da trắng nõn dưới ánh mặt trời trông lóng lánh vô cùng. Dấu vết bị Lận lưu lại từ hai ngày trước còn chưa hoàn toàn biến mất, Lận nhìn mà không khỏi nuốt nước bọt đói khát. Còn ánh mắt của Tề Thị Vân thì tối lại, tràn ra những tia dục vọng nóng bỏng…
Hai kẻ không buồn chuyển mắt, cứ như vậy chăm chăm nhìn Kỳ. Che đôi mắt bị ánh sáng chói chang chiếu vào, Kỳ mặc kệ hai kẻ đốt lửa trên thân mình kia. Dần dần không cần đến những nụ hôn của Lận, thanh âm Kỳ cũng biến thành rên rỉ…. Quần áo chỉ còn vương nhẹ trên người, lồng ngực Kỳ cũng phập phồng không thôi…
“Có thể chứ?” Thanh âm của Tề Thị Vân đã có chút khàn khàn.
Đến lúc này còn hỏi câu đó… Kỳ căm giận trừng mắt liếc Tề Thị Vân, gấp gáp mà thở dốc.
“Ha ha.” Tiếng cười của Tề Thị Vân rất đặc biệt, bởi nó khiến người ta không kiềm chế được mà run rẩy. Bàn tay to lớn nâng mông Kỳ lên, khối lửa nóng mạnh mẽ quất xuyên đi vào.
“A…a…” Kỳ nhìn nụ cười tà ác đã lâu không thấy của Tề Thị Vân. Đột nhiên đâm vào, vô cùng đau đớn, khoái cảm theo đó cũng trỗi dậy mãnh liệt… Hơn nữa, Tề Thị Vân lại tiến vào bộ phận nữ tính của hắn, mặc dù nơi đó đã ẩm ướt, nhưng phải dung nạp dị vật lớn đến như vậy, cảm giác trướng đau vẫn khiến hô hấp Kỳ cứng lại. Lận lại hết lần này tới lần khác tới tấp hôn hắn, làm Kỳ cảm thấy trước mắt tối sầm, gần như muốn hôn mê bất tỉnh.
“Chậm…. nhẹ thôi… chậm….”
Tề Thị Vân xấu xa dùng sức quất xuyên, mỗi một lần gần như rút hết ra ngoài, rồi lại hung hăng tực tiếp đâm vào nơi sâu thẳm nhất trong Kỳ.
“Aa… a a ân… ưm… a aaaa…” Nắm chặt đám cỏ mềm dưới thân, khoái cảm trong Kỳ cũng bắt đầu dâng lên…
Lận nuốt nước bọt nhìn một màn lay động trước mắt, mồ hôi bắt đầu chảy xuống từ vầng trán tuấn tú của Lận, y mạnh mẽ vuốt ve tấm lưng trơn bóng của Kỳ, nhìn dáng vẻ này, khiến y khổ cực lắm mới nhẫn nại được.
“Vân, ngươi nhanh một chút đi.” Y thúc giục Tề Thị Vân, nhưng tên kia vẫn mặt dầy như cũ mà tận lực hưởng thụ khoái cảm trên thân thể Kỳ, khiến nơi bên trong của Kỳ vì thế mà co chặt lại, Tề Thị Vân cũng bị nơi sâu thẳm đó bao bọc chặt chẽ mà cuồng loạn đưa đẩy…
Mội lúc lâu sau, thấy Tề Thị Vân vẫn còn bừng bừng khí thế chưa có dấu hiệu chấm dứt, Lận không khỏi chán nản. Tên này… chẳng lẽ y nhớ tới chuyện hôm trước mình ăn vụng sao…? Bên tai vốn là tiếng Kỳ rên rỉ tiêu hồn, trước mắt lại là khối thân thể mê người kia, Lận cảm thấy chính mình có thể chịu đựng được đến bây giờ đã là quá kinh người rồi…
Nhưng mà, thật sự không thể nhịn nổi nữa, nếu nhịn nữa thì thực có lỗi với nửa thân dưới của mình, Lận chỉ mới nhìn một chút thôi mà dục vọng đã chống lều bên dưới lớp y phục.
“Ca ca, ta khó chịu…” Lận như tiểu hài tử mà nháy mắt với Kỳ.
“A… a….” Kỳ chỉ có thể vô lực nhìn Lận cởi quần áo ngay trước mắt mình.
Dùng tay an ủi dục vọng của mình ngay trước mắt Kỳ, phân thân cũng càng lúc càng lớn, Kỳ xấu hổ mà quay mặt đi chỗ khác, nào ngờ lại bị Lận kéo trở lại, Kỳ nhắm mắt không nhìn, nhưng Lận đã cầm lấy bàn tay đang nắm chặt cỏ xanh bên dưới của Kỳ mà đặt lên thứ nóng bỏng của mình, không ngừng cọ xát…
“Ta rất muốn… ca ca” Thanh âm Lận rất nhẹ nhàng, bộ dáng làm nũng như ngày còn bé. Kỳ nhìn Lận, không biết y muốn thế nào? không phải hắn đang an ủi y rồi sao?
“A…a…” Tề Thị Vân phát hiện lực chú ý của Kỳ dần chuyển sang người Lận, bèn bắt đầu đùa bỡn không có quy luật, Kỳ lập tức lại cắn răng nhẫn nại mặc Tề Thị Vân khiêu khích.
Trừng mắt liếc Tề Thị Vân, Lận từ đằng sau ôm lấy Kỳ, đem Kỳ khóa ngồi trên người Tề Thị Vân. Thay đổi tư thế đột ngột làm cho vật cứng kia lại càng xâm nhập sâu hơn vào cơ thể, Kỳ không cách nào động đậy được, chỉ đành nằm gọn trên người Tề Thị Vân.
“Lận… Lận, ngươi làm gì thế?” Bị ngón tay lần mò vào trong hậu huyệt làm kinh sợ, Kỳ không ngừng giãy dụa thân thể.
“Đừng cử động.” Tề Thị Vân bị Kỳ làm cho thiếu chút nữa tiết ra, có chút bất mãn mà đánh lên mông Kỳ một cái.
“Ca ca, ta cũng muốn yêu thương ngươi mà.” Lúc này, Lận có thể nói là vô tội như một hài tử…