Xấu hổ cười cười, Lận nói: “Tại ta không nhìn thấy mà…”
“Đói thế sao? Vậy đi trước đi, không cần chờ ta!”
Hả… “Không phải… chỉ là… ai nha, hôm nay người ta thấy vui… cho nên mới…” Hai tay khoanh trước ngực ngụ ý xin lỗi, hôm qua mới phát biểu “không gọi ngươi là ca ca nữa”, cứ như là đang tỏ tình, làm Lận khó tránh khỏi có chút kích động.
“Được rồi, đi ăn thôi.” Kỳ nhìn bộ dạng cà lăm của hắn, cũng không muốn làm khó hắn nữa mà chủ động mở miệng.
“Ừ.”
“À, gọi Phong nhi và Y Phong cùng đến đi.” Đang ngồi ở bàn ăn, Lận đột nhiên đề nghị.
“Hả? …Bọn nhỏ hình như còn đang ngủ…”
“Không sao đâu, kêu hạ nhân đi xem, nếu đã dậy thì gọi đến ăn luôn!” Lận không thèm để ý mà phân phó cho tỳ nữ.
“…”
Chốc lát sau, Ngâm Phong cùng Y Phong đã xuất hiện trước mặt bọn hắn, nhìn thấy Kỳ, khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của Ngâm Phong như tỏa sáng, nó chạy tới trước mặt Kỳ, rồi nhảy lên đùi hắn, còn Y Phong thì ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh, Kỳ dịu dàng vuốt đầu Y Phong, thật là một đứa trẻ ngoan!
“Nào, ăn đi các con!” Kỳ múc hai chén canh cho lũ nhỏ. Bỗng thấy ánh mắt chờ mong của Lận, Kỳ liền cười cười múc thêm cho hắn một chén.
“Các con phải ngoan ngoãn học tập, nghe chưa.” Sau khi ăn xong, Kỳ tỉ mỉ dặn dò hai đứa, rồi mới cùng Lận đi ra ngoài.
Đã lâu lắm rồi không ra khỏi cung, Kỳ không chỉ cảm thấy vui vẻ vì được ra ngoài, mà một phần là vì cuối cùng hắn cũng có việc để làm!
Ven đường, thị vệ cùng cung nữ vô cùng cung kính hành lễ với bọn họ, hoặc là nói, cung kính hành lễ với Lận thì đúng hơn. Tề Thị Vân không có ở đây, cho nên Lận là người nằm quyền sinh sát to nhất.
Mà Lận thì lúc nào cũng giữ nguyên cái khuôn mặt tao nhã mà lãnh đạm cao cao tại thượng, đi đằng sau Lận, Kỳ mới phát hiện, Lận đã hoàn toàn cao hơn mình, cũng trưởng thành hơn hẳn ngày xưa.
Dọc đường đi, hai ngươi thỉnh thoảng lại tán gẫu, cho nên rất nhanh đã tới nơi.
“Ngươi ngồi đây đi, chỗ bên trái là của lão thần Trần Thu, còn bên phải là…” Lận chỉ chỉ nói.
Kỳ trả lời: “…Ta biết…” Cái kiếp sống phê duyệt buồn tẻ này trước kia là việc trọng yếu nhất trong thời gian niên thiếu của hắn mà.
Lận cũng phát hiện bản thân nói sai, vội vàng phân phó hạ nhân châm trà, trong lòng xấu hổ thầm nghĩ, trước kia Kỳ từng là vương của Tố Trữ quốc, làm sao mà không biết chứ.
“…Ta có thể xem không?” Kỳ chỉ vào đống tấu chương bên trái, hỏi.
“Đương nhiên!” Lận mỉm cười bê đống tấu chương đến trước mặt Kỳ.
Vốn đã quen thuộc, Kỳ bắt đầu rút từng tấu ra đọc.
Mà Lận thì đứng đằng sau, im lặng không quấy rầy Kỳ, chỉ khi nào Kỳ hỏi, Lận mới mở miệng trả lời.