"Ngốc gì chứ, hắn bị cảm lạnh, sốt đến hồ đồ rồi." Lão đại phu bị Lâm Mặc kéo vội qua rót một bát thuốc cho Giang Tự Hành uống, lại thấm khăn ướt đắp lên cái trán nóng hổi của hắn, dặn Lâm Mặc cứ cách nửa giờ đổi một lần.
Lâm Mặc nhìn Giang Tự Hành đang nằm trên giường, lại nhìn sang Lâm Tử Nghiên nằm trên giường khác, bất đắc dĩ thở dài.
Hôm sau, Lâm Tử Nghiên ôm một đống quần áo chậm rãi mở mắt ra, thấy ánh ban mai xuyên qua cửa sổ, từng tia nắng rơi vào phòng.
Y mơ hồ nhìn quần áo trong lòng mình, cảm thấy hơi lạ.
Hình như... không phải quần áo của mình?
Lâm Mặc bưng thuốc tiến vào, thấy Lâm Tử Nghiên đã tỉnh vui mừng kêu lên: "Công tử, người tỉnh rồi?"
Lâm Tử Nghiên: "Tiểu Mặc..."
"Công tử, hôm qua người hù chết nô tài đó." Lâm Mặc nghẹn ngào, "Do nô tài không tốt, cho nên xe mới rơi vào hố."
"Không sao..." Lâm Tử Nghiên ngồi dậy, xoay đầu nhìn thấy trong phòng còn có một người nằm trên một cái giường khác.
"Đây là vị đại ca đẩy xe chúng ta ra đó." Lâm Mặc giải thích, "Nhưng hắn cũng bị cảm lạnh rồi."
Lâm Tử Nghiên lờ mờ nhớ lại, đống quần áo mình đang ôm hình như là của hắn...
"Tại ta." Tai Lâm Tử Nghiên ửng đỏ, "Do ta cướp quần áo của hắn."
Lâm Mặc thiên vị: "Công tử lạnh quá mà, không phải cố ý."
Huống hồ vị đại ca này nhìn qua thân thể cường tráng, mặc ít mấy lớp cũng không sao!
Mà kể có bị bệnh thì... cũng, cũng không liên quan đến công tử nhà mình!
Lâm Tử Nghiên áy náy, xuống giường nhìn ân nhân.
Dường như ân nhân rất khó chịu, đang đắp chăn, gương mặt trông như nhìn thấy người có thâm cừu đại hận với mình.
"Công tử." Lâm Mặc nói, "Uống thuốc trước đi đã."
Lâm Tử Nghiên nhận chén thuốc, cau mày uống một hơi cạn sạch sau đó di chuyển cái ghế, ngồi bên cạnh giường Giang Tự Hành.
Lâm Mặc: "... Công tử, người đi nghỉ ngơi đi." Ngồi bên cạnh giường hắn làm gì?
Lâm Tử Nghiên lắc đầu: "Hắn cứu ta, lại vì ta mà nhiễm lạnh, về tình về lý ta đều phải chăm sóc hắn."
Lâm Mặc nói: "Có nô tài ở đây, công tử người mới tỉnh lại, nên đi nghỉ ngơi đi."
Lâm Tử Nghiên vẫn lắc đầu.
Lâm Mặc không khuyên được chỉ đành tùy y.
Nhưng công tử trước nay là người đọc sách thánh hiền, đã chăm sóc người khác bao giờ đâu.
Lâm Mặc không yên tâm, sợ công tử nhà cậu nhất thời run tay, chuyện tốt làm thành chuyện xấu nên cũng ở lại trong phòng.
Nhưng mà, Lâm Tử Nghiên chỉ ngồi bên cạnh giường lặng lẽ ngắm Giang Tự Hành.
Ngắm một cái là ngắm hết một ngày trời, ăn sáng xong tiếp tục ngắm, ăn trưa vẫn tiếp tục...
Lâm Mặc: "..." Thật là đang "chăm sóc" hắn ư?
Lúc tối muộn, lão đại phu kêu người nấu nước nóng, nói Lâm Tử Nghiên thân thể yếu ớt, hôm qua lại ở trong trời tuyết quá lâu, cần phải tắm thuốc đuổi hàn.
Lâm Mặc và người làm khiêng thùng nước vào phòng, theo lời lão đại phu căn dặn, sau khi phục vụ công tử nhà mình vào tắm nước thuốc xong thì đi giúp nấu thuốc.
Không biết qua bao lâu, Giang Tự Hành tỉnh lại trong cơn nóng. Hắn mơ màng mở mắt, cảm thấy hơi khát nên muốn đi tìm nước uống.
Nước, nước...
Hắn vén chăn xuống giường, bước chân loạng choạng, vừa đi được vài bước thì đột nhiên nghe thấy tiếng nước truyền đến từ phía sau bình phong.
Hắn không tự chủ được mà đi qua đó.
Lâm Tử Nghiên ngâm nước hồi lâu mới đứng dậy ra khỏi thùng tắm. Cả người y đỏ ửng, chân vẫn còn hơi yếu, từ từ đi qua lấy quần áo, còn chưa kịp mặc thì nghe thấy sau lưng có vài tiếng động.
Y quay đầu lại, nhìn thì thấy người vốn nên ngủ trên giường, giờ đang đứng bên cạnh bình phong.
Lâm Tử Nghiên kinh ngạc,
"Ân, ân nhân..."
Giang Tự Hành đột nhiên sải chân bước qua, hai mắt sáng rực.
Lâm Tử Nghiên ôm quần áo, hơi không biết làm sao, "Ngươi..."
Trên đất đều là nước đọng, Giang Tự Hành vốn không tỉnh táo, chợt lảo đảo, đụng ngã bình phong, đầu đập xuống đất, ngất đi.
"Ân nhân?" Lâm Tử Nghiên vội vàng khoác áo, đi qua xem xét, "Ân nhân?"
Nhưng người nọ đã bất tỉnh, kêu sao cũng không phản ứng.
"Công tử, sao vậy?" Lâm Mặc nghe thấy tiếng động chạy vội vào xem, thấy Giang Tự Hành nằm trên mặt đất, không hiểu chuyện gì, hỏi, "Sao đại ca lại ngủ trên mặt đất rồi?"
Lâm Tử Nghiên: "... Té đập đầu, ngất rồi."
Lâm Mặc tìm người làm của Tế Thế Đường đến, đỡ Giang Tự Hành về giường.
"Nặng muốn chết." Lâm Mặc tức giận nói, "Đang yên đang lành hắn đi đến bình phong làm gì?"
Lâm Tử Nghiên cũng không biết xảy ra chuyện gì, càng không biết lúc nãy vì sao ân nhân lại lo lắng không yên.
Có lẽ là sốt đến mơ hồ chăng? Y sờ cái trán đang nóng lên của ân nhân, lại sờ cục u sau ót hắn, trong lòng vô cùng áy náy, lại kéo ghế qua, tiếp tục "chăm sóc" ân nhân.
Lần tiếp theo Giang Tự Hành tỉnh lại đã là ngày hôm sau.
Lâm Tử Nghiên và Lâm Mặc đang thu dọn đồ đạc trong phòng.
Bọn họ phải về kinh thành. Thành Phong Châu cách kinh thành không xa lắm. Trước đó, Lâm Tử Nghiên đã viết thư gửi về Lâm phủ nói chuyện sẽ về nhà với cha. Cha y đã sai người đến thành Phong Châu đón y. Nhưng mấy hôm nay gió mạnh tuyết lớn, người Lâm phủ bị trễ hai ngày đường nên hôm nay mới tới nơi.
Lâm Tử Nghiên định đợi ân nhân khỏi bệnh mới đi, nhưng sợ về trễ khiến cha y lo lắng. Đã ba năm y không về nhà, không muốn để cha phải nhọc lòng thêm nữa, bèn đưa cho lão đại phu Tế Thế Đường một thỏi bạc mong ông ấy chăm sóc tốt cho Giang Tự Hành.
Không biết ngày sau còn có duyên gặp lại không đây, Lâm Tử Nghiên vừa thu dọn đồ đạc vừa nghĩ, vẫn nên nói tiếng cám ơn trực tiếp...
Sau đó, y nghe thấy tiếng Lâm Mặc nói: "Đại ca, huynh tỉnh rồi?"
Lâm Tử Nghiên quay người lại thì thấy Giang Tự Hành đang ôm đầu muốn xuống giường.
Y vội vàng bước qua, "Đỡ hơn không? Ta..."
Y chưa dứt lời, Giang Tự Hành bỗng nhào qua, nắm lấy quần áo của y.
Lâm Tử Nghiên giật mình kéo áo nói: "Huynh, huynh kéo quần áo của ta làm gì?"
Nhưng Giang Tự Hành giống như không nghe thấy gì cả, một lòng muốn c0i quần áo của người trước mặt. Hắn rút đai lưng của Lâm Tử Nghiên, sau đó lại muốn lột đồ, bị Lâm Mặc xông tới đẩy ra.
"Ngươi làm gì vậy?!" Lâm Mặc tức giận nói, "Không được ăn hiếp công tử nhà ta!"
Mắt Giang Tự Hành đỏ lên như bị điên. Hắn đẩy Lâm Mặc ra, lại muốn lột quần áo của Lâm Tử Nghiên.
Lâm Tử Nghiên bị dọa sợ, liên tục lui về phía sau, Lâm Mặc vội vàng la lên: "Có ai không, mau tới đây!"
Người Lâm phủ vội vàng xông vào, ba chân bốn cẳng đè Giang Tự Hành lại.
Nếu là bình thường, mấy người này chắc chắn không đánh lại Giang Tự Hành, nhưng dưới tình huống hắn bị sốt khó chịu, tay chân vô lực, trong Lâm phủ vừa hay lại có một người lưng hùm vai gấu, sức lực lớn, không qua bao lâu đã đè chặt hắn xuống đất.
Hắn dùng sức giãy mấy lần mà mãi không thoát ra được, chỉ đành ngẩng đầu, sầm mặt nhìn thẳng vào Lâm Tử Nghiên.
Lâm Tử Nghiên bị hắn nhìn đến hơi nhát, "Sao, sao vậy?"
Hơi thở Giang Tự Hành nóng lên, như con thú bị nhốt trong lồng, ánh mắt như khoét vào bên hông y, khàn giọng: "Để ta xem..."