Trong Lâm phủ ở Đại Diên, Lâm Tu Viễn đang uống cháo chợt bị sặc một ngụm, “Khụ khụ khụ…”
Quản gia thấy thế quan tâm hỏi: “Lão gia không sao chứ?”
Lâm Tu Viễn xua tay, chậm rãi nói: “Vẫn chưa có tin tức gì của Nghiên nhi à?”
Quản gia lắc đầu: “Công tử cũng không nói là đi đâu, biển người mênh mông, tuy phái đi không ít người nhưng vẫn rất khó tìm.”
Lâm Tu Viễn lo lắng sốt ruột. Trong dĩ vãng, mỗi lần Lâm Tử Nghiên ra ngoài đi học đều cứ cách một hai tháng sẽ gửi thư báo bình an, nhưng giờ đã vài tháng trôi qua mà vẫn chưa có tin tức gì.
Ông cảm thấy có gì đó không thích hợp, Lâm Tử Nghiên luôn luôn hiếu thuận, chắc chắn không có chuyện vô duyên vô cớ không có tin tức.
“Có lẽ công tử bị chuyện gì đó trì hoãn.” Quản gia khuyên nhủ, “Lão gia đừng lo lắng quá.”
Mong là vậy, Lâm Tu Viễn thở dài, chỉ cảm thấy ngực nghẹn muốn chết.
Lần trước tinh thần ông không yên như vậy là khi Lâm Tử Nghiên bốn năm tuổi bị cảm lạnh, suýt nữa không chịu được. Năm đó khi ông nhặt được Lâm Tử Nghiên trong tuyết lớn thì đứa trẻ này đã bị lạnh đến mức hơi thở thoi thóp, môi lưỡi tím tái, ngay cả đại phu cũng cho rằng không cứu được.
Nhưng Lâm Tu Viễn không tin, kiên trì đút từng ngụm thuốc cứu y về từ quỷ môn quan. Có điều bởi vì bị cảm lạnh nặng nên từ nhỏ cơ thể Lâm Tử Nghiên đã yếu hơn so với người bình thường một chút, vừa đến mùa đông thì vô cùng sợ lạnh.
Tầm bốn năm tuổi y ham chơi chạy trong tuyết cả một ngày, dính lạnh nên đêm đến phát sốt, suýt nữa thì sốt đến hồ đồ, làm Lâm Tu Viễn sợ tới mức không dám làm ẩu, cứ vào mùa đông là bọc kín người y, còn phải đốt thêm vài lò sưởi trong phòng.
Chớp mắt đã hơn hai mươi năm qua đi, đứa bé đi đường không vững chạy theo ông gọi “cha ơi” đã trưởng thành, không cần ông nhọc lòng quá nữa.
Nhưng sao lúc này lại bặt vô âm tín lâu như vậy?
Lâm Tu Viễn giương mắt nhìn bầu trời xám xịt, thật lâu sau cũng không lên tiếng.
Nghiên nhi, con có khỏe không?
Lâm Tử Nghiên không vui lắm, y nhìn chằm chằm sợi dây buộc tóc màu trắng trong tay mà giận dỗi.
Giang Tự Hành ngồi xổm cạnh chân y, quên cả xoa bóp, chần chừ nói, “Cái, cái này…” Là của ngươi.
Nhưng hắn không thể nói ra miệng nổi, vô duyên vô cớ cất dây buộc tóc của người ta trong ngực, nói ra sao được?
Mới nãy hắn đang xoa chân cho Lâm Tử Nghiên thì không biết tại sao y đột nhiên hỏi hắn, thịt heo bao nhiêu tiền một cân? Có bạc không?
Giang Tự Hành còn chưa trả lời thì Lâm Tử Nghiên đã duỗi tay vào ngực hắn s0 soạng, không sờ được bạc nhưng lại tóm được sợi dây cột tóc hắn vẫn luôn cất giấu kia.
Sau đó sắc mặt Lâm Tử Nghiên không tốt lắm, “Đây là của ai?” Dây cột tóc của ngươi đều màu đen.
Giang Tự Hành: “…”
“Đây, đây là…” Hắn ấp úng cả ngày, hàm hồ nói, “Nhặt được.”
Lâm Tử Nghiên nhét lại dây cột tóc cho hắn, tức giận bỏ đi.
Nhặt được gì chứ?! Đây là vàng bạc châu báu à?! Nhặt được dây cột tóc lại còn giấu trong ngực?
Không chừng là của tình nhân cũ đưa!
“Lâm Tử Nghiên…” Giang Tự Hành nhìn y, lại nhìn dây cột tóc trắng như tuyết, nhất thời có chút hoảng hốt.
Hắn cũng không biết tại sao mình vẫn giữ sợi dây cột tóc đó, từ Đại Diên tới Bắc Kỳ, thậm chí những lúc bừng tỉnh nửa đêm cũng phải nắm chặt sợi dây cột tóc này mới cảm thấy yên tâm.
Ta chỉ là…
Chỉ là cái gì? Hắn im lặng hồi lâu, dường như không tìm được đáp án.
Tối hôm đó, Giang Tự Hành không ngủ ở chỗ đại ca hắn mà ôm chăn trải lên giường nhỏ trong phòng Lâm Tử Nghiên.
Lâm Tử Nghiên đứng cạnh giường, tức giận nói, “Không phải ngươi không ngủ ở đây à?”
Giang Tự Hành trải chăn, lẩm bẩm, “Ta sợ ngươi lại đụng bị thương.”
“Ta…” Cơn giận từ ban ngày của Lâm Tử Nghiên còn chưa nguôi, bĩu môi nói, “Đụng thì đụng, cũng đâu phải ngươi đau.”
Giang Tự Hành không nói chuyện, trải chăn xong thì quay người lại bế Lâm Tử Nghiên lên.
Không nghe được, Giang Tự Hành nghĩ, ta không ngủ ngáy.
“Ngươi mau ngủ đi.” Lâm Tử Nghiên lại nói, “Có lẽ một lát nữa sẽ ngáy.”
Giang Tự Hành: “… Hay là bây giờ ta ngáy vài tiếng cho ngươi nghe?”
“Không cần.” Lâm Tử Nghiên nói, “Thế không phải là ngáy thật.”
Giang Tự Hành: “Nếu ta ngáy thật thì ngươi không sợ ta làm ồn tới ngươi hả?”
Lâm Tử Nghiên nghĩ nghĩ, nói: “Vậy ngươi qua phòng cách vách mà ngủ.”
Giang Tự Hành: “… Không phải ngươi muốn nghe à?”
Lâm Tử Nghiên: “Nghe một hai tiếng là được rồi.” Chỉ là tò mò thôi, ai lại thật sự muốn nghe tiếng ngáy cả đêm chứ.
Giang Tự Hành: “…” Có còn nói lý lẽ không hả?
Lý lẽ thì chắc là không nói, vì chỉ chốc lát sau người nói muốn nghe tiếng ngáy đã túm chăn ngủ mất.
Giang Tự Hành thử gọi y một tiếng, “Lâm Tử Nghiên?”
Người trên giường không có phản ứng gì, an an tĩnh tĩnh.
Ngủ thật rồi ư? Giang Tự Hành nhắm mắt lại, suy nghĩ trong bóng đêm yên tĩnh càng bay càng xa, nhớ lại khi bọn họ mới gặp, người này cảm lạnh đến nỗi không tỉnh lại được, rúc thẳng vào trong ngực hắn, khuôn mặt lạnh băng cọ cổ hắn…
“Giang Tự Hành…”
Giang Tự Hành đột nhiên mở mắt ra, hắn tưởng Lâm Tử Nghiên lại muốn ầm ĩ với hắn, định vờ như ngủ rồi.
Nhưng đợi hồi lâu cũng không thấy Lâm Tử Nghiên có động tĩnh gì.
Chẳng lẽ là nói mớ? Hắn quay đầu nhìn nhìn, vẫn nhịn không được mà ngồi dậy đi tới mép giường Lâm Tử Nghiên.
Người trên giường hô hấp đều đều, dường như ngủ rất say.
Giang Tự Hành nhìn y, hơi thở nhẹ nhàng đều đều quấn lấy hắn như cào nhẹ vào tim, vừa tê vừa ngứa.
Hắn không khỏi giơ tay vu0t ve gương mặt trắng mềm của y, lòng bàn tay chạm vào da thịt ấm áp như có thứ gì chảy vào tim, chậm rãi dấy lên.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới nỗi bất an suốt một đường đuổi theo y, nhớ tới niềm sung sướng khi tìm được y, nhớ cảm xúc đau nhói khi thấy y bị thương, nhớ tới dây cột tóc giấu trong áo, cũng nhớ tới giấc mơ hoang đường đêm ấy…
Hắn ma xui quỷ khiến cúi đầu, bên tai chợt quanh quẩn lời đại nương nói ngày ấy.