Cùng Người Yêu Cũ Xuyên Đến 23 năm sau

Chương 61



Bởi vì học thần đại nhân thật sự quá giỏi giang, Chử Tình sợ bản thân không nhịn nổi làm chuyện khiếm nhã với người ta nên vội vàng bỏ chạy. Lúc gần đến chỗ rẽ ký túc xá, cô quay đầu lại nhìn theo bản năng, quả nhiên thấy Thích Vị Thần vẫn đứng tại chỗ nhìn cô.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chử Tình cười, vẫy tay với cậu rồi về ký túc xá, đến khi rửa mặt xong, nằm trên giường, gương mặt cô vẫn còn đỏ. Lúc trước cô biết Thích Vị Thần đối tốt với cô nhưng luôn muốn trốn tránh, giờ dần dần có thể tiếp nhận thì lại cảm thấy quá thiệt thòi cho cậu, luôn muốn bồi thường chút gì đó.

Tính thời gian sơ sơ thì còn gần nửa tháng nữa là đến sinh nhật cậu. Chử Tình tính xem nên tặng quà gì cho cậu, lăn qua lộn lại nhưng một chút ý tưởng cũng không có. Đang lúc cô nghĩ hay là đi ngủ thì cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ, cô tỉnh táo lại theo bản năng.

“Ai vậy?” Chử Tình nhíu mày.

Ngoài cửa lập tức truyền đến giọng nói của cô quản lý ký túc: “Không có gì, kiểm tra phòng ngủ, em ngủ đi!” Vì là phòng ký túc xá đơn nên không cần đi vào kiểm tra nhân số, sau khi nghe thấy tiếng Chử Tình, cô quản lý lập tức rời đi.

Trong lòng Chử Tình hơi hồi hộp, nhanh chóng chạy xuống giường đi mở cửa: “Sao đột nhiên lại kiểm tra phòng ngủ ạ?”

“Đừng nói nữa, có người báo cáo có học sinh trốn học, giờ các quản lý ký túc đều đang kiểm tra.” Cô quản lý ký túc buông tiếng thở dài.

… Sao lại trùng hợp vậy chứ? Chử Tình cười gượng một tiếng: “Vâng, cảm ơn cô.”

Đóng cửa lại, cô nhanh chóng gọi điện thoại cho Thích Mộ Dương. Đầu bên kia chỉ đổ chuông một lần đã nghe máy, chưa nói lời nào đã nghe thấy tiếng gió thổi hiu hiu cùng với tiếng thở dốc.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Khóe miệng Chử Tình giật giật: “Con biết việc kiểm tra phòng ngủ rồi?”

“Đm, đừng nói nữa!” Mặc dù biết đối diện là mẹ mình nhưng Thích Mộ Dương vẫn không nhịn được mà chửi bậy: “Khó khăn lắm mới chạy ra chơi được một lần, ai ngờ lại đúng dịp kiểm tra phòng ngủ 800 năm một lần.”

“Không phải 800 năm một lần, lần này hình như có người tố cáo.” Chử Tình nói xong thì dừng lại: “Cũng không biết có phải nhằm vào con không.”

Thích Mộ Dương chạy rất nhanh, tiếng hô hấp nghe không hề ổn định: “Tạm thời không nói nữa, bọn con đi tìm xe về.”

“Ừ, chú ý an toàn.” Chử Tình dặn dò một câu rồi tắt máy, ngồi một mình trong chốc lát rồi thở dài một tiếng. Lần này e là Thích Mộ Dương không tránh nổi.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của cô, một tiếng sau, cô nhận được tin nhắn của Thích Mộ Dương: Mẹ, con bị tóm, ngày mai e là lại bị cô chủ nhiệm mắng một trận.

Chử Tình nhìn thấy tin nhắn, nháy mắt não bổ ra hình ảnh ủ rũ cụp đuôi, không khỏi cười ‘phụt’ một tiếng, cúi đầu an ủi cậu ta mấy câu rồi mới leo lên giường đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, suýt chút nữa thì cô vào lớp muộn. Trong lớp ngoại trừ hai bàn cuối cùng hơi trống vắng ra thì những chỗ khác về cơ bản đều đã đủ người.

Chử Tình hiểu rõ đi đến chỗ của mình, ngồi xuống, sau đó quay đầu hỏi Thích Vị Thần ở đằng sau: “Bọn họ bị cô giáo gọi đi rồi à?”

“Sẽ bị mắng.” Thích Vị Thần mang vẻ mặt bình tĩnh.

Chử Tình chậc’ một tiếng: “Cũng quá thảm, vất vả lắm mới chạy ra được một lần.”

“Chờ thằng bé về lại mua đồ ăn ngon cho nó.” Thích Vị Thần nói ra cách an ủi.

Chử Tình vui vẻ, ỷ vào những người khác đang vội vã học thuộc bài không nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người, nhướng mày nói: “Con trai trốn học còn có thể được khen thưởng, người làm bố như cậu cũng thật là không giống ai.”

“Vậy làm sao giờ?” Thích Vị Thần nhìn về phía cô: “Ai bảo nó do cậu sinh chứ.”

Chử Tình bị phản kích: “…”

Sau khi xác định được rằng một lần nữa mình đấu không lại cậu, Chử Tình thức thời quay đầu đi, đồng thời thề sau này không có việc gì sẽ không trêu chọc Thích Vị Thần nữa. Đáy mắt Thích Vị Thần hiện lên chút ý cười, quay đầu nhìn về phía khoảng không ngoài cửa sổ.

Trong văn phòng, bảy tám nam sinh đứng thành một hàng, ngoan ngoãn bất động hệt như mấy con gà rù. Chủ nhiệm lớp tức giận đỏ rần mặt, đập bàn mắng chửi người: “Kiểm tra cả trường mới có hai mươi người trốn học, lớp chúng ta đã chiếm đến tám người, ngày thường không yêu cầu các cậu học hành tử tế nhưng ít nhất phải ngoan ngoãn chút, đừng gây sự kiếm chuyện cho tôi có được không?!”

Cô giáo nói xong thì uống một ngụm nước, nhìn về phía Thích Mộ Dương nói: “Thích Mộ Dương cậu làm sao vậy, hôm qua vừa khen cậu thì hôm nay đã làm ra việc này cho tôi, cậu muốn tôi tức chết hả? Nói! Vì sao trốn học?!”

Thích Mộ Dương vốn đang giả chết như những người khác, không ngờ sẽ bị trực tiếp hỏi đến, miệng hơi mấp máy một lát rồi nhỏ giọng trả lời: “Chúc mừng.”

“Cái gì?” Cô chủ nhiệm cao giọng khi nói ra chữ cuối cùng

Thích Mộ Dương nhìn cô giáo một cái, giọng nói to hơn nhiều: “… Thi khá ổn nên chúc mừng một chút.”

“Phụt…”

Không biết là ai không nhịn được cười trộm một tiếng, sau đó, một tín hiệu truyền đến đám thiếu niên, cả đám đều bắt đầu nghẹn cười. Mặt cô chủ nhiệm càng đỏ hơn, tức giận đến mức lại đập bàn mấy lần mới coi như trấn áp được đám nhóc khốn kiếp này.

“Chúc mừng? Cậu thi đứng nhất hay đứng nhì mà dám chúc mừng như vậy cho tôi? Cậu làm càn như vậy bố mẹ cậu có biết không?” Chủ nhiệm lớp phẫn nộ hỏi.

Thích Mộ Dương thầm trả lời trong lòng một câu ‘biết’, chỉ là lời này không dám nói ra.

Chủ nhiệm lớp thấy cậu ta không hé răng, phê bình vài câu rồi lại chuyển hướng đến những người khác, mắng từng người một hồi rồi đến lượt Trần Tú, càng là giận người này không cố gắng: “Vốn dĩ thành tích của cậu không tốt nhưng thái độ học tập còn coi như tạm được, không ngờ cậu lại cùng bọn họ trốn học đến quán net, thật sự làm tôi quá thất vọng!”

Trần Tú xấu hổ đỏ mặt, bất lực cúi đầu. Thích Mộ Dương không nhịn được nói: “Cô, là bọn em nhất quyết kéo cậu ta đi, không liên quan đến cậu ta, bình thường cậu ta chưa bao giờ đi cùng bọn em.”

“Đúng vậy thưa cô, em làm chứng.” Nhóc Mập nhanh chóng tiếp lời.

Đám người Gian Thần cũng mồm năm miệng mười làm chứng.

Chủ nhiệm lớp cười lạnh một tiếng: “Vừa nãy không phải không nói câu nào sao, giờ lại sốt ruột nói chuyện.”

“Thưa cô, là em sai, em không nên trốn học.” Trần Tú nhỏ giọng nói.

Chủ nhiệm lớp nhìn về phía cậu ta, một lúc sau mím môi, dường như thỏa hiệp: “Bỏ đi, nể mặt em thứ hai sẽ chuyển trường, cô không nói em nữa, sau này đến trường khác không được như vậy biết không?”

“Chuyển trường?” Nhóc Mập kinh ngạc lặp lại.

Thích Mộ Dương cũng nhìn về phía Trần Tú.

Trần Tú không ngờ cô chủ nhiệm sẽ nói chuyện này ra, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Chủ nhiệm lớp nhíu mày: “Em không nói với họ?” Còn tưởng rằng bọn họ cả ngày chơi với nhau, chuyện gì cũng biết chứ.

Trần Tú nhỏ giọng ngập ngừng: “Em còn chưa kịp nói.”

“Chưa kịp nói cái rắm ấy, cmn cậu ngồi trước tôi, thời gian nói một câu cũng không có?” Thích Mộ Dương phẫn nộ nhìn cậu ta.

Chủ nhiệm lớp không vui: “Thích Mộ Dương, không được nói tục.”

Môi Trần Tú mấp máy, một câu cũng nói không nên lời.

Từ sau khi nói ra việc chuyển trường, không khí bắt đầu thay đổi. Cô chủ nhiệm nói bọn họ thêm vài câu thì để họ về viết bản kiểm điểm, cũng không truy cứu thêm.

Lúc cả đám người đi về phía phòng học, không ai mở miệng nói lời nào. Mấy lần Trần Tú muốn nói lại thôi, cũng không dám lên tiếng, cuối cùng vẫn là Thích Mộ Dương không kiên nhẫn: “Cmn cậu không định nói sao?”

“Định nói.” Trần Tú vội đáp, nói xong câu này lại im lặng, một lúc lâu sau mới lúng ta lúng túng nói: “.… Tôi sắp chuyển trường, bố tôi nói trường cấp 3 tư nhân không nghiêm như công lập, tính tự giác của tôi lại thấp, cần đổi sang một môi trường bị người khác quản chặt mới có thể học tập tốt được, nên đã liên hệ trường học giúp tôi, thứ hai sẽ chuyển đi.”

“Cho nên cậu sắp phải chuyển trường?” Thích Mộ Dương nhíu mày.

Trần Tú nhấp môi, hơn nửa ngày mới gật đầu.

“Đm!” Thích Mộ Dương giống như một con sư tử sắp bùng nổ, nhưng lại e ngại điều gì đó nên chỉ đành cố nén sự bực bội. Cậu ta nôn nóng đi qua đi lại vài vòng rồi mới nhìn chằm chằm Trần Tú chất vấn: “Vậy còn cậu, cậu có muốn chuyển trường không?”

Trần Tú im lặng, không biết qua bao lâu, ánh mắt cậu dừng lại ở một điểm, nhỏ giọng nói: “Chắc là muốn, dù sao đến trường công cũng có thể cố gắng học hành.”

“Bây giờ cậu không cố gắng?” Thích Mộ Dương hỏi.

Trần Tú dừng lại: “Hẳn là không giống nhau…”

“Có gì không giống nhau, cậu vẫn luôn cố gắng, dù đến trường công lập cũng chẳng cố gắng hơn được đâu, tôi không biết ý nghĩa của việc cậu chuyển trường nằm ở chỗ nào nữa!” Sắc mặt Thích Mộ Dương rất khó coi.

Trần Tú nghe vậy, khóe mắt hơi đỏ lên: “Ý cậu là chỉ số thông minh của tôi không đủ nên mặc kệ đến đâu cũng không có tác dụng đúng không?”

“Tôi không có ý đó!”

“Tôi biết! Tôi thật sự không đủ thông minh, dù học thế nào cũng không được, không như cậu tùy tiện học một tháng là có thể thi tốt như vậy. Nhưng dù tôi không giỏi cũng không có nghĩa là tôi không có quyền được thử sức!” Giọng nói Trần Tú hiếm khi cao lên.

Thích Mộ Dương bực bội: “Cmn ai không cho cậu thử sức?!”

“Được rồi được rồi, đừng ồn nữa, chuyện có bao lớn chứ, dù Trần Tú chuyển trường thì sau này lúc nào cũng có thể liên hệ, tưởng đây là thời cổ đại cả đời chỉ gặp được một lần à?” Nhóc Mập nhanh chóng khuyên nhủ.

Những người khác cũng phụ họa theo, Trần Tú cúi đầu, không nói một lời đi về phòng học. Sắc mặt Thích Mộ Dương không tốt, im lặng một lát mới đi về theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.