Cùng Người Yêu Cũ Xuyên Đến 23 năm sau

Chương 9



Thích Vị Thần về thẳng phòng ký túc xá, trong tay cầm một hộp bánh hạch đào. Cậu vào phòng, bật đèn lên thì phát hiện trong căn phòng vốn chỉ có mình cậu ở xuất hiện thêm một chiếc vali.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cậu lẳng lặng nhìn chiếc vali một lúc, sau đó trở về bàn học, để hộp bánh hạch đào ở trên bàn, từ lúc ngồi xuống đã nhìn chăm chú vào nó, dáng ngồi đẹp ngay ngắn như một bức tượng điêu khắc.

Đến tận đêm khuya, bức tượng điêu khắc chuẩn bị đi rửa mặt, vừa cầm khăn mặt lên thì cửa truyền đến âm thanh mở khóa, Thích Mộ Dương vừa nhuộm tóc xong đẩy cửa đi vào, bắt gặp ánh mắt của Thích Vị Thần đang nhìn ra cửa. 

“Đm… cậu cũng ở phòng này?” Thích Mộ Dương nhìn cậu giống như đang gặp quỷ.

Thích Vị Thần nhìn về phía mái tóc mới nhuộm đen của cậu ta: “Như vậy thuận mắt hơn nhiều.”

Thích Mộ Dương: “… Thuận mắt hay không còn cần cậu đánh giá sao? Tôi đang hỏi cậu đấy, cậu cũng ở phòng này sao?”

“Ừ.”

Thích Mộ Dương ngây người một lúc, sau đó đột nhiên xù lông: “Lúc trước tôi ở đều là phòng đơn, năm nay đột nhiên bị phân phòng đôi, cả khối 12 nhiều người như vậy, hai chúng ta còn ở chung một phòng, tôi không tin đây là trùng hợp!”

“Không phải trùng hợp.” Thích Vị Thần bình tĩnh trả lời.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đương nhiên không phải trùng hợp! Khẳng định là bố. Thích Mộ Dương chấn động, sau đó bắt được trọng điểm trong câu nói của Thích Vị Thần: “Cậu biết không phải trùng hợp, vậy là cậu biết quan hệ giữa chúng ta?!”

Thích Vị Thần nghe thấy cậu ta chủ động nhắc đến quan hệ của hai người, đôi mắt luôn bình tĩnh xuất hiện sự dao động: “Lúc trước quan sát hành vi cử chỉ của cậu, tôi còn lo lắng chỉ số thông minh của cậu thấp, hiện tại xem ra là tôi lo lắng quá mức.”

“… Ông đang nói chuyện tử tế với cậu, cậu nói ai chỉ số thông minh thấp hả?” Thích Mộ Dương bắt ngay trọng điểm.

Thích Vị Thần trầm mặc: “Cậu nói chuyện với tôi phải lễ phép.”

“Xùy, ông không lễ phép đấy, cậu làm được gì?” Từ buổi chiều biết được số dư trong tài khoản của cậu, Thích Mộ Dương đã khó chịu, thấy cậu dùng giọng bề trên nói chuyện với mình thì lại càng mất kiên nhẫn, cực kỳ muốn đánh cậu một trận.

Nghĩ vậy, Thích Mộ Dương xoa nắm đấm hầm hừ muốn đánh người, kết quả gặp phải đôi mắt lạnh lùng của Thích Vị Thần thì lập tức héo.

…Đm, ngay cả ánh mắt của cậu cũng giống hệt bố, đánh cậu sẽ cảm thấy mình như đánh bố lúc còn trẻ, Thích Mộ Dương không ra tay nổi! Thích Mộ Dương không thể xả giận giống như con mèo xù lông, bực bội đi qua đi lại trong phòng. 

Cảm xúc không kiên nhẫn, kháng cự, thậm chí là phản cảm của cậu ta, Thích Vị Thần đều cảm nhận được rõ ràng. Thích Vị Thần lặng im nhìn cậu ta, đầu ngón tay căng chặt trong vô thức.

Thích Mộ Dương đi mệt thì ngồi vào ghế của mình, thấy Thích Vị Thần còn đang nhìn chằm chằm mình thì không kiên nhẫn: “Nhìn cái gì mà nhìn?”

“Cậu bài xích tôi như vậy…” Thích Vị Thần nhìn cậu ta, “Là bởi vì mấy năm tiếp theo tôi không tốt sao?”

“Nói lung tung cái gì, trước đây tôi còn không biết sự tồn tại của cậu, sao biết cậu tốt hay không tốt?” Thích Mộ Dương dùng ánh mắt nhìn một người bệnh tâm thần nhìn Thích Vị Thần.

Đầu ngón tay của Thích Vị Thần động đậy, lúc lên tiếng, giọng nói luôn không gợn sóng lộ ra cảm xúc căng thẳng: “Vì sao không biết? Chẳng lẽ…”

“Cậu là đứa con riêng không thể cho người khác biết, dựa vào đâu mà tôi phải biết cậu?” Thích Mộ Dương tức giận ngắt lời cậu.

Thích Vị Thần vốn định hỏi có phải bọn họ ly hôn không, không ngờ Thích Mộ Dương lại nói câu này, cậu lập tức im lặng.

Lúc sau, cậu khôi phục giọng nói bình thường, hỏi: “Tôi là con riêng của ai?”

“Còn giả vờ cái nỗi gì, bố cậu đã lấy tên ông ta đặt cho cậu, cậu còn không biết mình là con riêng của ai sao?” Bởi vì tâm trạng không tốt, Thích Mộ Dương dùng giọng điệu gần như khắc nghiệt với cậu, coi như muốn hòa nhau.

Nghe xong Thích Vị Thần im lặng lâu hơn trước, Thích Mộ Dương đã trải giường xong, ngồi ở mép giường nghịch điện thoại một lúc lâu cậu vẫn không nhúc nhích. Thích Mộ Dương hơi thất thần, thi thoảng ánh mắt lại không nhịn được liếc về phía Thích Vị Thần, thấy cậu vẫn ngồi im thì tự hỏi có khi nào vừa nãy bản thân hơi quá đáng, có lẽ nên chủ động hòa hoãn không khí.

Dù sao thì Thích Vị Thần cũng không thể lựa chọn xuất thân.

Thích Mộ Dương càng nghĩ càng rối rắm nên không để ý thấy Thích Vị Thần đã cử động, lúc cậu ta phản ứng lại thì Thích Vị Thần đã đến trước mặt cậu ta, đưa cho cậu ta một hộp bánh hạch đào. 

Mí mắt của Thích Mộ Dương giật giật, dùng sắc mặt cổ quái nhìn Thích Vị Thần.

“Ăn đi.” trong mắt Thích Vị Thần chứa đựng rất nhiều cảm xúc mà cậu ta nhìn không hiểu.

Thích Mộ Dương: “…” Chuyện này là sao, định làm thánh mẫu lấy ơn báo oán à?

Không đợi cậu ta suy nghĩ cẩn thận, Thích Vị Thần đã vào nhà tắm, cậu ta ngồi một mình trên giường ký túc xá, nhíu mày nhìn chằm chằm hộp bánh hạch đào, một lúc sau cảm thấy đói nên do dự bóc ra ăn.

Lúc Thích Vị Thần tắm xong đi ra, Thích Mộ Dương còn đang ngậm nửa cái bánh, bánh trong hộp còn không đến một nửa. Lúc tầm mắt hai người chạm nhau, Thích Mộ Dương cảm giác hơi xấu hổ, biết vậy lúc trước cứng rắn một chút, không ăn đồ ăn cậu đưa.

“Ăn nhiều vào.” Thích Vị Thần nói xong thì đi ngủ.

Thích Mộ Dương vừa bối rối, vừa rau ráu xử lý nốt mấy cái bánh còn lại, kết quả sau cùng là ăn xong thì mất ngủ.

Nhờ phúc của bánh hạch đào mà hôm sau lúc Thích Mộ Dương vào lớp, dưới mắt còn có quầng thâm, cả người uể oải không phấn chấn, Chử Tình ngồi cùng bàn với cậu ta trông cũng không khá hơn. 

“A, thật sự nhuộm đen à, rất tuấn tú.” Chử Tình cười như héo.

Cũng là vì đẹp nên cô càng không hiểu tại sao lúc trước cậu ta muốn nhuộm tóc. Vốn dĩ là cậu chàng đẹp trai khó gặp, lại nghĩ quẩn đến mức nhuộm tóc lung tung rối loạn đủ loại màu, làm người khác nhìn thấy chỉ chú ý mái tóc mà không để ý đến vẻ ngoài đẹp trai.

Cậu ta có đôi mắt rất giống Thích Vị Thần, nhưng ánh mắt lại không lạnh lùng như vậy, gương mặt cũng hiền hòa hơn Thích Vị Thần, lúc không tức giận trông cực kỳ ngoan ngoãn, giờ nhuộm tóc đen trông đẹp trai hơn hẳn, khí chất cũng càng đáng yêu. 

Đúng rồi, giống con mèo con, kết hợp với tính cách cậu ta, hiển nhiên là một con mèo con có thể xù lông bất cứ lúc nào.

Thích Mộ Dương cũng không cảm kích lời khích lệ của Chử Tình: “Sau này không được gọi tôi là Nhóc Gà Tây nữa.”

“Sao trông cậu mệt mỏi vậy, cậu ở quán net cả đêm sao?” Chử Tình nhìn cậu ta hỏi.

Thích Mộ Dương hừ lạnh một tiếng, ngay cả sức để tức giận cũng không có: “Ở quán net cả đêm đã tốt.” Ít nhất có thể chơi game cả đêm, tốt hơn nhiều so với bị mất ngủ.

“Vậy sao trông tinh thần cậu không tốt?” Chử Tình ngáp một cái hỏi.

Thích Mộ Dương im lặng một lát, cực kỳ u oán liếc nhìn cái gáy của Thích Vị Thần: “Đứng nói đến nữa, cậu thì sao, sao trông mệt vậy?”

“Tôi cũng không muốn nói.” Chử Tình cảm thấy những việc kiểu như bị một hộp hạch đào chọc tức cả đêm vẫn nên tự mình tiêu hóa thôi.

Hai người ngồi cùng bàn nhìn nhau, đồng thời thở dài, tuy không biết đối phương vì sao mệt mỏi như vậy, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự đồng cảm với nhau của họ.

Thích Mộ Dương nhìn về phía Gian Thần: “Giúp tao trông cô giáo, tao ngủ một lát.”

“Không có gì, để em lo.” Gian Thần lập tức đồng ý.

Thích Mộ Dương lập tức nằm gục xuống, trước khi ngủ còn nghiêng đầu nhìn về phía Chử Tình: “Ngủ đi, cô giáo đến tôi gọi cậu.” Cậu ta nói xong thì ngáp rồi lập tức đi ngủ.

Chử Tình cũng không hành hạ bản thân, cầm quyển sách che lên, sau đó nhanh chóng ngủ say trong tiếng đọc sách lanh lảnh của giờ tự học.

Thích Vị Thần quay đầu lại nhìn thì thấy hai người đang ngủ như chết, cậu hơi nhíu mày, vừa định đánh thức họ thì nhìn thấy quầng thâm dưới mắt, sau cùng quyết định để cả hai tiếp tục ngủ.

Không biết ngủ bao lâu, chân Thích Mộ Dương đột nhiên bị đá một cái, cậu ta lập tức ngồi dậy, lật sách, giả vờ cực kỳ lưu loát, không hề giống người vừa tỉnh ngủ.

Cậu ta liếc nhìn thầy cô giáo vẫn đi thẳng về phía mình, chẳng lẽ vừa nãy cậu ta ngồi dậy không nhanh, bị nhìn thấy? Trong lúc Thích Mộ Dương mải suy tư, cô giáo đã đi đến trước mặt cậu ta, cậu ta vô tội ngẩng đầu, lại phát hiện cô giáo không nhìn mình.

Thích Mộ Dương ngây người một lát, sau đó nhìn theo ánh mắt cô giáo thì thấy Chử Tình đang ngủ như chết.

Thích Mộ Dương: “…” Quên mất cậu ấy.

Cuối cùng Chử Tình cầm sách giáo khoa đi ra hành lang, cô thật sự không ngờ hơn 20 năm sau mà trường học vẫn sử dụng cách phạt cũ. Mùa hè nhiệt độ cao, nhưng Chử Tình vẫn cảm thấy hơi lạnh, trái tim vô cùng lạnh.

Đến lúc giờ tự học gần kết thúc, Chử Tình mới được vào lớp. Lúc cô vào lớp, tất cả bạn học trong lớp đều nhìn về phía cô. Mặt Chử Tình không hề đổi sắc đi vào, lúc cách chỗ ngồi vài bước, Thích Mộ Dương đứng lên nhường chỗ cho cô vào, trên mặt hơi mất tự nhiên.

Chử Tình không nhìn cậu ta, đến lúc ngồi vào chỗ cũng không phản ứng gì, Thích Mộ Dương gãi đầu, bối rối “khụ” một tiếng: “Tan học đi ăn cơm đi, tôi mời.”

Chử Tình coi cậu ta là không khí, vờ như không nghe thấy lời cậu ta.

Nếu người làm lơ mình là người khác, dù bản thân sai thì Thích Mộ Dương cũng đã sớm xù lông, nhưng với Chử Tình, cậu ta vẫn nhẫn nhịn: “Bánh bao nhân nước ở nhà ăn số ba làm rất ngon, canh trứng cũng không tệ, đều là làm xong bán ngay, mùi vị rất ngon, tôi đưa cậu đi nhé?”

Chử Tình nhìn sang phía cậu ta, thấy vậy mắt Thích Mộ Dương sáng lên, đang định nói chuyện thì cô lại quay đầu sang chỗ khác. 

Thích Mộ Dương: “…”

Từ lúc đó đến hết tiết, Thích Mộ Dương thử lân la đến gần ba lần, kết quả không lần nào thành công, cuối cùng chỉ đành trơ mắt nhìn cô đi ăn cơm một mình.

“Đại ca, đại ca không sao chứ?” Gian Thần tận mắt nhìn thấy Thích Mộ Dương bị bơ, giờ thấy Chử Tình đã đi xa bèn nhỏ giọng hỏi.

Thích Mộ Dương không kiên nhẫn nhìn cậu ta: “Tao có thể làm sao chứ, nhanh nghĩ giúp tao xem có cách nào dỗ cậu ấy không!”

Gian Thần: “…” Từ lúc nào đại ca lại kiên nhẫn như vậy?

“Đại ca, bọn em cũng chưa có bạn gái, không biết nên dỗ như thế nào.” Nhóc Mập nói.

Thích Mộ Dương đang định nói đm cái này liên quan gì đến có bạn gái, thì thấy Thích Vị Thần cũng đang chuẩn bị đi ăn cơm, liền chặn cậu lại: “Này, Chử Tình nói hai người quen biết, cậu hiểu biết cậu ấy hơn bọn tôi, biết dỗ cậu ấy như thế nào không?”

Thích Vị Thần khẽ suy nghĩ xong nhìn về phía cậu ta: “Mua đồ ăn vặt?” Lúc còn hẹn hò Chử Tình rất hiếm khi tức giận, lúc không vui sẽ ăn rất nhiều đồ ăn vặt, ăn xong tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều.

Thích Mộ Dương nghĩ một lát, cảm thấy cách này khả thi thì đứng ngay sang bên cạnh. Đợi Thích Vị Thần đi, Trần Tú nói: “Đại ca, không cần mua nhiều, nhỡ cậu ấy có gánh nặng tâm lý thì không tốt.”

“Đúng vậy, không phải càng nhiều càng tốt, trước tiên mua thử vài thứ, nếu không được thì nghĩ cách khác.” Nhóc Mập cũng nhập bọn phân tích.

Gian Thần thấy Thích Mộ Dương gật đầu thì hỏi: “Đại ca, mua gì bây giờ?”

“Bánh hạch đào đi, mùi vị không tệ.” Thích Mộ Dương trầm ngâm một lát, sau đó chọn trúng món này trong muôn vàn loại đồ ăn vặt.

Ôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.