Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà

Chương 127



Trong phòng ngủ rộng rãi sáng sủa, một con sư tử lớn đang nằm trên giường đệm mới tinh.

Hắn nhắm mắt lại, tựa như đang ngủ, ngọn lửa trên người thu lại hết mức có thể, ngay cả đôi cánh trên lưng cũng co lại áp sát cơ thể. Chỉ có cái đuôi thỉnh thoảng đung đưa một cái, cùng ngọn lửa trắng bạc chập chờn ở chóp đuôi nói rõ, chủ nhân của nó vẫn chưa ngủ, chỉ đang nhắm mắt nghỉ ngơi mà thôi.

Văn Tinh Diệu nhớ lại những chuyện xảy ra hôm nay, buổi sáng còn đang ở trong game thu hoạch hoa màu, buổi trưa lại biến đổi liên tục qua hai loại hình thái, không chỉ thoát khỏi hình thái con non mà còn biến trở về hình người.

Mặc dù thời gian biến về hình người không dài, nhưng cũng coi như một tiến triển lớn, hắn rất hài lòng.

Sau đó, hắn lại được Bạch Lê tự tay đút cho loại năng lượng kỳ lạ kia, luồng khí mát mẻ vô hình chầm chậm chảy khắp thân thể hắn, xoa dịu một vài bộ phận âm ỉ đau nhức, làm tinh thần hắn càng thêm thoải mái sung sướng.

Chờ chút năng lượng cuối cùng bị thân thể hấp thu hết, Văn Tinh Diệu mới chậm rãi mở mắt ra.

Vẫn còn thiếu một chút nữa.

Đối với việc có thể duy trì hình người liên tục hay không, Văn Tinh Diệu cũng không thấy sốt ruột, hắn tin ngày đó rồi cũng sẽ tới. Ngồi đây ngóng trông ngày đó nhanh đến, còn không bằng quý trọng khoảng thời gian còn được ở bên cạnh Bạch Lê.

Nghĩ đến Bạch Lê, cái đuôi phía sau lại vui vẻ đung đưa mấy cái.

Nhìn khoang trò chơi màu xanh đặt trong phòng, Văn Tinh Diệu do dự mấy giây, cảm thấy mình nên ra ngoài xem Bạch Lê đang ở đâu đã, rồi login chơi game sau cũng không muộn.

Nghĩ vậy, hắn bèn mở cửa đi ra ngoài.

May mắn là, hắn vừa mới xuống cầu thang đã thấy Bạch Lê đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, bước chân đi về phía cậu của hắn vô thức trở nên khẩn trương.

Nhưng còn chưa đợi Văn Tinh Diệu tới gần Bạch Lê, cái mũi nhạy cảm của hắn đã ngửi được mùi thuộc về "Kẻ xâm nhập", không chỉ có vậy, sau đó còn có tiếng "Gừ gừ" nho nhỏ truyền tới, thanh âm mềm nhũn, chỉ có thể phát ra từ con non.

Nghĩ đến việc Bạch Lê sẽ quan tâm đặc biệt tới con non khác, mặt sư tử lập tức trở nên nghiêm túc, nếu không phải còn có lông mao che đậy, nhất định mặt hắn sẽ đen y như cái đáy nồi.

Đi tới gần hơn, hắn thấy được bộ lông màu đen của "Con non" kia, nó lúc này chỉ còn dư lại đúng một cái đuôi cuộn trọn giấu dưới bụng, đang yếu đuối nằm nhoài trên đùi Bạch Lê, tiếng kêu "Gừ gừ" ban đầu đã biến thành "Ư ử", nghe càng yếu ớt.

"Sao anh ta lại ở đây?" Giọng điệu Văn Tinh Diệu trở nên căng thẳng, trên mặt hiện rõ mấy chữ "Không hoan nghênh" cùng "Phản đối".

Lúc này, Bạch Lê mới chú ý đến sự xuất hiện của Văn Tinh Diệu, trong lòng thầm than, động vật họ mèo có khác, đi đường không có tí tiếng động nào cả, xong rồi giải thích tỉ mỉ chuyện mình phát hiện ra "Con non" Chúc Mặc Lăng như thế nào cho Văn Tinh Diệu nghe: "Tôi thấy anh ta ở góc sân nhà mình, cũng không biết anh ta chạy tới đây khi nào nữa, lúc tôi phát hiện ra thì anh ta đã hôn mê rồi. Nhưng dáng vẻ này, hình như là bản thu nhỏ của hồ ly lớn chúng ta gặp lúc trưa, tôi đoán chắc đối phương xuất hiện tình huống giống như anh, nên mới mang vào nhà."

"Mang vào được một lúc thì anh ta tỉnh, cũng không biết là như thế nào, hình như so với kỳ con non của anh còn yếu ớt với dính người hơn..."

Nói xong, cậu cúi đầu thò tay trêu nhóc hồ ly trong lòng mấy lần.

Văn Tinh Diệu: "..."

Hắn phải hít thật sâu một hơi, mới kiềm lại được suy nghĩ muốn xông lên đá văng con hồ ly đen này đi.

Hơn nữa, thấy Bạch Lê tràn đầy hứng khởi, hắn hiếm thấy có chút hoài nghi độ chân thực trong lời nói của cậu. Bạch Lê thật sự là vì hồ ly đen trông suy yếu mới mang anh ta về à, hay là vì trông hồ ly trong kỳ con non nhìn đáng yêu, khiến cậu động lòng?

Trong một thoáng, Văn Tinh Diệu thế mà lại thấy hối hận vì bản thân đã biến về hình người...

Đúng lúc này, hồ ly con hình như cảm nhận được nguy hiểm, cố nhích thân thể yếu ớt của mình, chui vào trong ngực Bạch Lê, ngay cả đầu cũng không dám thò ra.

Bạch Lê không những không cảm thấy khó chịu với động tác bất thình lình này, còn quay sang cười nói với Văn Tinh Diệu: " Ha ha, anh xem đi, thực sự là vừa nhát gan vừa dính người mà, thú vị thất đấy."

"..." Văn Tinh Diệu hoàn toàn rơi vào trầm mặc.

Bầu không khí yên lặng mấy giây, Văn Tinh Diệu mới tìm được từ thích hợp để mở miệng: "Cho dù cậu có cảm thấy thú vị, thì anh ta vẫn là một thú nhân, hơn nữa còn là tộc trưởng tộc Thiên Hồ, tôi không biết những người bảo vệ anh ta vì sao còn chưa xuất hiện, nhưng chắc chắc bọn họ bây giờ đang rất sốt ruột, tôi có cách liên lạc với bọn họ, nếu anh ta đã tỉnh lại, vậy chúng ta nên nhanh chóng liên lạc, để bọn họ tới đón anh ta về."

Bạch Lê nghĩ thế cũng phải, tuy không hiểu sao trong lòng cậu có chút không nỡ đưa con hồ ly đen này đi, nhưng người ta là thú nhân có địa vị, sao có thể ở lại bên cạnh một người không quen không biết như cậu, vả lại, tình huống của đối phương cũng không giống như Văn Tinh Diệu.

Cậu không do dự nhiều đã đồng ý với đề nghị của Văn Tinh Diệu.

Văn Tinh Diệu mừng thầm trong lòng, sau khi tìm dược số liên lạc của người có liên quan thì lập tức gọi ngay trước mặt Bạch Lê. Quang não của hắn được cấy trực tiếp vào ý thức, cho nên dù bây giờ hắn đang là sư tử thì vẫn có thể sử dụng như bình thường.

Song phía bên kia vẫn luôn báo máy bận, mãi đến khi đợi hết thời gian vẫn không có ai bắt máy thì tự động ngắt cuộc gọi.

Sắc mặt Văn Tinh Diệu tối sầm lại, đổi sang gọi cho người khác, vẫn không kết nối được.

"Làm sao vậy?" Bạch Lê thấy sắc mặt Văn Tinh Diệu càng ngày càng đen, có linh cảm không được tốt lắm.

"Không ai nghe máy." Văn Tinh Diệu để lại tin nhắn, nói cho bọn họ biết, tộc trưởng của mình đang ở đây, để bọn họ nhanh nhanh tới nhận người, sau đó copy lại nội dung này gửi đi một loạt, "Chắc là đang mải tìm người, tôi nhắn lại cho bọn họ rồi, chờ bọn họ thấy tin nhắn sẽ nhanh chóng trả lời lại cho tôi."

"Ồ." Bạch Lê gật đầu, hớn hở nói, "Vậy có phải trong lúc chờ bọn họ tới đón, anh ta sẽ tạm ở lại nhà chúng ta không?"

Tuy rất muốn nói "Không", nhưng mọi chuyện tiếp theo gần như đã chắc chắn, Văn Tinh Diệu cực chẳng đã gật gật đầu, khẳng định cách nói của Bạch Lê.

"Tôi đi hâm sữa dê cho anh ta uống!" Bạch Lê cẩn thận đặt hồ ly xuống sô pha mềm, hào hứng chạy vào trong bếp bận bịu.

Ỷ vào việc Bạch Lê không có ở đây, Văn Tinh Diệu đi tới trước, dùng vuốt sư tử của mình lật nhóc hồ ly đen trên ghế lại, giọng điệu mang theo ghét bỏ nói: "Hừ, nhà mi ăn may đấy!"

Trong lòng phần nhiều vẫn là than phiền về kỳ con non của mình, nó ăn lắm như vậy mà sao vẫn chưa uống hết được sữa dê trong tay Bạch Lê chứ??

"Gừ gừ?" Đột nhiên bị lật người, ngửa bụng lên trời, hồ ly nhỏ bối rối kêu mấy tiếng, dùng cả bốn chân ôm đuôi mình vào trong ngực, vô tư lự cắn lên chóp đuôi.

Chỗ này khiến nó cảm thấy rất thoải mái, muốn ngủ một giấc thật là ngon!

Văn Tinh Diệu nhìn không lọt bộ dạng ấu trĩ này của nhóc hồ ly, nhảy lên cái ghế cách nó xa nhất, ngồi xuống, nghĩ một lúc, lại nhắn một tin đến số liên lạc của hai người mà mình có.

"Nhanh lên."

Nhưng mà, hắn không biết, hai tin nhắn mà mình gửi đi, đã định trước là không nhận được hồi âm.

Trong một căn biệt thự khác ở cùng khu, Hồ Nhất và Hồ Nhị tụm lại với nhau, thương lượng đối sách.

"Người nhắn tin cho chúng ta chính là thượng tướng, đúng không?" Hồ Nhất là một người đàn ông trung niên, dáng vẻ nghiêm túc, trên khuôn mặt chữ điền của đối phương lộ rõ vẻ lo âu cùng khó hiểu, "Tôi nghe nói, thượng tướng đã mất tích được một thời gian rồi cơ mà, giờ đang ở "Hành tinh Sườn Xào Chua Ngọt" à?"

Ông ta không nghi ngờ số liên lạc kia là giả, chỉ không nghĩ ra sao tộc trưởng của mình lại có liên hệ với thượng tướng. Vì thế lúc nhìn thấy cái tên này gọi đến, họ đều quyết định không bắt máy.

"Chắc là thượng tướng Văn Tinh Diệu đấy, không sai được!" Hồ Nhị là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, tính cách so với Hồ Nhất thì bộp chộp hơn nhiều, "Anh, chúng ta làm gì bây giờ, có cần đi đón tộc trưởng về không, ngài ấy đã lùi về kỳ con non rồi, một mình ở bên ngoài, em không yên tâm."

Hai người họ đi theo tộc trưởng, tìm kiếm cậu chủ nhỏ khắp vũ trụ, gần đây mới dùng chân tại "Hành tinh Sườn Xào Chua Ngọt". Mấy ngày trước tộc trưởng còn vui vẻ nói với họ hình như đã tìm được dấu vết cậu chủ nhỏ để lại, vậy mà hôm nay chứng đứt gãy gien của tốc trưởng rốt cuộc đã không thể khống chế được nữa.

Chuyện tộc trưởng biến thành hồ ly lớn màu đen, phá hoại một khu chung cư cũ bọn họ đã nghe nói, Hồ Nhất thì đi xử lý việc bồi thường cho người bị hại, Hồ Nhị thì tiếp tục lần theo tung tích của tộc trưởng.

Kết quả, hai anh em họ đụng trúng nhau ở ngoài biệt thự Bạch Lê vừa mua, lúc này mới biết, tộc trưởng lui về kỳ con non xong thì vô tình chạy vào bên trong. Mà chủ nhân biệt thự này lại chính là "Người bị hại" mà Hồ Nhất tìm kiếm từ nãy đến giờ.

Hồ Nhất: "..."

Hồ Nhị: "..."

Nghiệt duyên gì đây trời.

Thấy tộc trưởng kỳ con non bị thanh niên đột nhiên xuất hiện trong sân ôm vào nhà, hai người quyết định án binh bất động, mua lại một căn biệt thự ngay bên cạnh, âm thầm bảo vệ.

"Đón tộc trưởng về à? Sau đó dựa theo thông lệ của Đế quốc đưa ngài ấy đến "Sao Hi Vọng" ư?" Sắc mặt Hồ Nhất ảm đạm, thâm trầm nói với Hồ Nhị, "Cậu đừng quên, cậu chủ nhỏ nhà chúng ta chính là mất tích trên "Sao Hi Vọng", tộc Thiên Hồ chúng ta không thể để cùng một sai lầm xảy ra lần thứ hai."

Hồ Nhị không nói nữa, y biết Hồ nhất đã có quyết định, đó chính là, tạm thời để tộc trưởng ở lại nhà thanh niên tên "Bạch Lê" kia, hai người họ thì ở xung quanh bảo vệ 24/24, đề phòng chuyện ngoài ý muốn phát sinh.

"Vậy tin nhắn của thượng tướng thì trả lời thế nào?" Hồ Nhị hỏi.

Hồ Nhất do dự một chút rồi nói: "Coi như không thấy gì đi, nếu sau này bị thượng tướng hỏi, chúng ta cứ nói là không nhận được tin nhắn. Haiz, đi một bước tính một bước vậy, có thể kéo dài ngày nào hay ngày đó, anh thấy tính tình cậu thanh niên kia có vẻ rất tốt, chắc sẽ chăm sóc ổn thỏa cho tộc trưởng của chúng ta thôi."

Hai người qua loa đưa ra quyết định này xong, bèn tiếp tục nghĩ xem nên làm thế nào để chuyển tiền cơm cho Bạch Lê mà không bị tra ra đầu mối.

Ở bên kia, Bạch Lê không hề biết mình bị ép phải trở thành nhân viên chăm sóc ngắn hạn của hồ ly nhỏ. Cho hồ ly uống sữa dê xong, Bạch Lê đưa nó cùng nhà nhỏ mới mua trên mạng vũ trụ lên căn phòng còn trống, đối diện phòng ngủ tầng ba, tạm thời để nó ở lại đó.

Nhìn hồ ly nhỏ ngủ say sưa, trong đầu Bạch Lê chợt hiện lên một ý nghĩ. "Nếu Văn Tinh Diệu có thể thông qua kết nối khoang trò chơi đăng nhập vào game, vậy hồ ly nhỏ Chúc Mặc Lăng có phải cũng có thể không?

Chỉ là bây giờ trên tay cậu không càn tiêu chuẩn đăng nhập nào, muốn thử thì cũng phải đợi đến tháng sau. Mà chờ sang tháng, có khi đối phương đã bị đón về rồi ấy nhỉ?

- --o0o---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.