Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà

Chương 207



Mười phút sau, khu biệt thự xuất hiện một cảnh tượng vô cùng "Xinh đẹp".

Nhóm người Hùng Tịch, mỗi người đều đeo trang bị của mình trên lưng, trong ngựng ôm một quả dưa hấu tròn vo, xanh mướt, mặt mũi ngơ ngác bước về phía mình đậu xe.

Bốn nhân viên đến từ "Hành tinh Phật Nhảy Tường" hiển nhiên là lần đầu tiên trải qua tình cảnh này, đều không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, nghi hoặc hỏi: "Hùng già, vị... Ừm, cậu Bạch, cậu ấy luôn hào phóng như vậy hả?"

Bọn họ cũng đã hợp tác với nhau mấy lần, tương đối quen thuộc.

Trước đó được ăn một đĩa dưa hấu hơn, bọn họ đã choáng váng cho rằng đó làm dưa trời, cảm thấy lấy hương vị đó, giá của dưa hấu nhất định không rẻ, thậm chí giá còn cao đến tận trời, khiến người ta khó mà tiếp thu nổi. Có thể lấy dưa hấu như vậy để tiếp khách, chứng tỏ khách hàng rất hoan nghênh và coi trọng bọn họ.

Cho nên lúc giúp đối phương nâng cấp "Thiết bị tạo dựng game giả lập" bọn họ làm còn nghiêm túc, nhanh nhẹn hơn so với bình thường.

Kết quả nâng cấp thiết bị xong, đối phương còn đặc biệt chuẩn bị quà cảm ơn cho bọn họ, mỗi người một quả dưa hấu to có giá trên trời, này nói ra thì ai mà dám tin chứ?

Thực ra, dựa theo quy định, phí nhân công của bọn họ đã tính trong phí nâng cấp thiết bị mà Bạch Lê chi trả rồi, hoàn toàn không cần cậu trả thêm cái gì nữa cả.

Nghĩ tới đây, trong lòng bốn người đều có chút lo lắng, cảm thấy mình không nên nhận quà của Bạch Lê dễ dàng như vậy, nói ra sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng.

Nhưng lời Hùng Tịch nói sau đó, đã khiến bọn họ bỏ xuống nỗi lo lắng này.

"Ừ, đúng vậy, cậu Bạch luôn hào phóng vậy đó. Mấy ông không biết đâu, tiêu chuẩn đăng nhập game của ba người bọn tôi đều là nhờ cậu Bạch cho đó, hoàn toàn không cần tranh cướp với cư dân mạng. Còn nữa còn nữa, có một lần bọn tôi tới, cậu Bạch còn mời bọn tôi ăn dưa chuột mà bạn cậu ấy gửi tặng, hương vị siêu ngon, so với dịch dinh dưỡng vị dưa chuột mà "Thực phẩm Vị Cổ" sản xuất còn ngon hơn mấy phần ấy."

Nỗi lo lắng ban đầu lập tức biến thành ước ao ao ước.

Ôi, vậy cũng quá thoải mái rồi đi? Cậu Bạch này, quả thực là người tốt, hết tiêu chuẩn đăng nhập lại đến dưa chuột với dưa hấu, trở thành bạn của cậu ấy, quả thực chính là ôm được một cái đùi vàng siêu to khổng lồ mà.

Hơn nữa lấy độ nổi tiếng của "Vùng đất điền viên" bây giờ, cái đùi vàng bự này, không thể nghi ngờ gì chính là một sự tồn tại vững chắc lâu dài, còn có xu thế càng ngày càng phình to thêm.

Trưởng nhóm của bốn người kia trầm mặc một lúc rồi nói: "Nếu lần sau cậu Bạch có cần nâng cấp thiết bị thì nhất định phải liên lạc với bọn tôi đấy, bọn tôi sẽ giúp cậu ấy hoàn thành nâng cấp trong thời gian sớm nhất."

Ba người còn lại gật đầu lia lịa, đúng đúng, chính là như vậy, bọn tôi nhất định sẽ nhiệt tình hỗ trợ!

Hùng Tịch đáp một tiếng, không tìm bọn họ thì anh ta tìm ai được nữa.

Hoàn thành công tác, bốn người bước lên phi thuyền quay về "Hành tinh Phật Nhảy Tường". Dọc đường, bọn họ vẫn cẩn thận ôm bốn quả dưa hấu tròn vo kia như trước, thoạt nhìn còn quý nó hơn cả mắt mình.

Trên đường đi còn muốn so kè với nhau một phen.

"Sếp, quả dưa hấu của anh thoạt nhìn hình như nhỏ hơn của tôi một chút, cái này là thiệt mất bao nhiêu miếng đấy."

"Tầm bậy, rõ ràng là không chênh lệch nhiều, lấy đâu ra mà nhỏ? Nhưng mà nhỏ chút cũng tốt, cậu không nghe có câu, "Tinh hoa cô đọng" sao, nhỏ một chút mới càng ngọt."

"Nhưng tôi lại càng thích nước dưa hấu hơn, cắn xuống một cái, nước dưa hấu lập tức trào ra, cảm giác này quá sung sướng. Hơn nữa toàn bộ không gian đều tràn ngập mùi hương thơm ngát này, đáng ghét, tại sao trên thị trường không có nước hoa hoặc là xịt thơm mùi dưa hấu chứ?"

"Aiz, tiếc là mỗi người chúng ta chỉ có một quả dưa hấu, nếu có thể biết cậu Bạch mua chúng nó ở đâu thì tốt rồi, không cần biết giá một quả cao bao nhiêu, tôi nhất định sẽ thắt lưng buộc bụng, mua về mấy quả..."

Bốn người hào hứng không ngừng thảo luận, may là hành khách từ "Hành tinh Sường Xào Chua Ngọt" đi " Phật Nhảy Tường" cũng không nhiều, xung quanh bọn họ không có người nào khác, nếu không chắc chắn sẽ nghĩ đầu óc mấy người họ chập cheng, lại đi coi dưa hấu nhạt nhẽo vô vị ngoài hiện thực thành bảo bối.

Dưa hấu hiếm có, ngon lành như vậy, bốn người không ai cam lòng mang ra ăn luôn. Bọn họ lúc này còn chưa nhận ra, chờ mình mang dưa hấu về đến chỗ người nhà bạn bè, số có thể ăn vào miệng sẽ lập tức giảm mạnh, thậm chí được một miếng cũng đã là nhiều.

Đến lúc đó, sợ là chỉ có thể ngày đêm mong ngóng đến lần tiếp theo Bạch Lê nâng cấp thiết bị.

*

Tiễn nhóm người Hùng Tịch đi, Bạch Lê và mấy người Chúc Mặc Lăng ăn trưa xong thì ngồi lại với nhau, bắt đầu nhắc lại những chuyện liên quan đến Chúc Thanh Lăng.

Thấy Bạch Lê chỉ gật đầu, không có bất cứ phản ứng gì khác, Chúc Mặc Lăng có chút thất vọng, tha thiết mong chờ hỏi: "Chỉ cho em xem ảnh với kể lại những chuyện trước kia có phải vẫn không đủ không? Không thì anh lấy tiền mua chút đồ cho em nhé, em muốn cái gì thì cứ nói với anh, trước đây anh thích nhất là mua đồ cho em, tất cả đồ dùng hàng ngày của em, trước giờ đều do anh nhận thầu."

Tóm lại một câu, vì ba giao hẹn trước đó, ví tiền của Chúc Mặc Lăng đã phải nằm ngoan một chỗ.

Bạch Lê thấy tình hình không ổn, lập tức từ chối, lại nhắc lại thỏa thuận trước đó của bọn họ, để Chúc Mặc Lăng không quên tuân thủ.

Chúc Mặc Lăng đã lớn ngang với trẻ mười tuổi, khuôn mặt phúng phính, phồng má thất vọng. Ngay cả đôi mắt luôn có thần cũng vì Bạch Lê từ chối mà trở nên ảm đạm. Bạch Lê không thể chịu được vẻ mặt này của đối phương, lại không biết nói gì cho phải, bèn chơi xấu, nói mình muốn đi ngủ trưa.

Trơ mắt nhìn cậu chạy trối chết, Hồ Nhất và Hồ Nhị liếc mắt nhìn nhau một cái, nhỏ giọng hỏi: "Tộc trưởng, liệu có phải chúng ta đoán sai rồi không, Bạch Lê có lẽ thực sự không phải cậu chủ nhỏ chúng ta muốn tìm."

"Không đoán sai." Chúc Mặc Lăng lắc đầu, càng thêm chắc chắn, "Cậu xem dáng vẻ chạy trốn của em ấy đi, có phải giống hệt lúc bé trộm uống thuốc của tôi, sợ bị tôi phát hiện còn lén lút trộn đường với giấm chua vào nhau bỏ vào lọ thuốc, sau đó lẩn đi không? Động tác rõ ràng giống hệt nhau, làm sao có chuyện em ấy không phải em trai tôi được?"

Thấy hai người vẫn nghi ngờ, anh tả cẩn thận nhớ lại, thở dài nói: "À, đúng rồi, tôi quên mất lúc đó hai người còn chưa được phân tới làm việc cho tôi. Đáng tiếc, không thể nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu đó của em trai."

Hồ Nhất & Hồ Nhị: "......"

Cái filter cuồng em trai kỳ quái này! Đáng yêu chỗ nào chữ, hai chuyện này thì giống nhau ở đâu hả? Hơn nữa tư thế chạy trốn của ai mà chả vậy, thế giới trong mắt tộc trưởng cùng thế giới trong mắt chúng ta không giống nhau đúng không??

Xong rồi, có phải trí thông mình của tộc trường nhà họ cũng thoái hóa thành trẻ mười tuổi, hoặc là dứt khoát chỉ dừng lại ở hồi ba tuổi rưỡi rồi không?

Bạch Lê thì thành thật đi ngủ một giấc, nhưng mà trước khi đi ngủ, cậu đã cài đặt thiết bị tạo dựng game giả lập cấp A trên cổ tay, để trò chơi tự động cập nhật những nội dung cậu đã lên kế hoạch từ trước. Chờ ngủ một giấc tỉnh dậy, thì vừa đúng nửa tiếng nữa là đến 18h.

Lúc này trên mạng vũ trụ vô cùng náo nhiệt, để lần phân phát 24 triệu tiêu chuẩn này có thể thuận lợi diễn ra, không xảy ra tỉnh trạng đơ lag, trang web chính thức của "Giải thi đấu thiết kế game giả lập" đã thêm cho "Vùng đất điền viên" rất nhiều máy chủ, công tác chuẩn bị được làm đâu vào đấy, cho dù có mấy trăm triệu người cùng đổ xô vào một lúc cũng có thể đáp ứng hết được.

Cư dân mạng chờ cướp tiêu chuẩn liên tục làm mới trang web, còn vào phần bình luận đánh giá lượn một vòng, viết comment diễn tả lại cảm xúc của mình lúc này.

"Ôi, ai mà ngờ được, từ hồi tháng một, cứ cách một thời gian tôi lại tới đây để lại bình luận, giờ đã đến tháng tư rồi mà vẫn chưa cướp được tiêu chuẩn vào game! Nhưng mà không sao, người chơi dũng cảm thì không ngại gian khó, tôi tin trong 24 triệu suất đăng nhập này, kiểu gì mình cũng cướp được một cái!"

"Người anh em lầu trên này, nói cũng đừng nói cái gì chắc chắn quá. Lẽ nào ông không biết câu, nói trước bước không qua à? Cao thủ chân chính đều âm thầm chuẩn bị trong bóng tối, sau đó một đòn tất thắng. Giống như tôi nè ~"

"Ha ha ha ha! Cao thủ thực sự còn lâu mới lướt khu đánh giá bên này, cẩn thận bỏ lỡ thời gian cướp tiêu chuẩn tốt nhất. Tôi chỉ muốn đến nhìn một chút, xem rốt cuộc sẽ có bao nhiêu người tới đây để lại bình luận, trò chơi bảo bối của chúng ta nay đã khác xưa rồi, giờ toàn bộ người dân Đế quốc đều đang dài cổ chờ đợi đây."

"Ha, ông không nói thì tôi cũng không để ý, comment ở khu bình luận đánh giá từ bao giờ đã vượt qua con số 1 tỷ rồi, con số ban đầu mà tôi nhớ còn chưa tới một triệu ấy chứ, có thể thấy được sự nhiệt tình của mọi người."

"Được rồi, không giả vờ nữa, một mình tôi đã cống hiến ít nhất 100 bình luận rồi!"

"Mọi người sao đều ở đâu buôn chuyện thế, không lo tí nữa không cướp được tiêu chuẩn à? Tuy số lượng tiêu chuẩn lần này tăng nhiều, nhưng số người muốn cướp cũng tăng theo, mấy người không sợ..."

"Ha ha ha, dù sao tôi cũng không sợ, mấy tháng nay tôi cũng không nhàn rỗi, tốc độ tay tuyệt đối đã lên trình, tháng trước nếu không phải tôi vô tình chớp mắt mất 0,05 giây trước khi đến giờ thì đã không thất thủ, sớm đắc ý vào game chơi rồi."

"..."

Có thể thấy, số lượng tiêu chuẩn Bạch Lê phân phát lần này đã tiếp thêm niềm tin cho cư dân mạng, bọn họ đều dám chắc mình sẽ là một trong số những thành viên may mắn cướp được tiêu chuẩn. Bầu không khí trong khi bình luận góp ý vô cùng thoải mái.

Bạch Lê ở trong lòng nói một câu "Cố lên", sau đó mở giao diện nhắn tin, nói chuyện phiếm với Văn Tinh Diệu, cùng chờ đến thời gian cướp tiêu chuẩn.

Hai người câu có câu không trò chuyện với nhau, không không khí không quá nồng nhiệt cũng không quá ngượng ngập, rất vừa vặn.

Cuối cùng, kim đồng hồ điểm đúng 18h. Biểu tượng cùng chữ "Cướp" lớn mà cư dân mạng quen thuộc hiện lên, mới đầu là 24 triệu tròn, thời gian vừa tới, con số này không ngừng giảm xuống bằng tốc độ cực nhanh, chẳng mấy chốc đã biến thành "0".

Bạch Lê còn đang nghĩ xem chính xác là mất bao lâu, đầu bên kia Văn Tinh Diệu đã cho cậu câu trả lời chính xác.

"27 giây, còn chưa tới một phút, số tiêu chuẩn đó đã bị dân mạng cướp sạch."

"Vùng đất điền viên" thực sự rất khủng.

Bạch Lê cũng không thể ngờ, 24 triệu tiêu chuẩn mà không chống đỡ nổi một chút, cậu ngầy ra một lúc lâu mới nhắn qua cho Văn Tinh Diệu một biểu tượng mặt cười, sau đó hau người không hẹn mà cùng dời bước sang Xingbo xem.

Quả nhiên hastag # 24 triệu tiêu chuẩn của "Vùng đất điền viên" lại một lần nữa bị cướp sạch trong vòng một phút # đã dùng tốc độ nhanh nhất xông lên bảng hotsearch Xingbo.

"Nhìn quân an ổn, nhìn quân thở: Lịch sử một lần nữa lặp lại. Cuộc đời lắm thăng trầm.jpg"

"Soi gương trong gương: Áuuuu... Nhìn ghi chép cướp tiêu chuẩn chính thức, mới phát hiện 24 triệu tiêu chuẩn đã bị cướp sạch trong vòng chưa tới 30 giây. Này mà là game khác, chắc 30 ngày cũng cướp không hết ấy nhỉ? Hu hu, hôm nay lại là ngày Mị không cướp được tiêu chuẩn game QAQ!"

"Tia sáng ấm áp: Đáng ghét! Mấy phút trước tôi còn comment trong khu góp ý, nói là lần này mình nhất định sẽ cướp được một slot, kết quả cú vả mặt đến vừa nhanh vừa mặt, mặt mũi của tôi đều mất sạch rồi, không nói nữa, tôi đi xóa bình luận cũ đây..."

"Du Bạch: Ha ha ha ha ha! Để tôi điên cuồng cười dài ba phút đi, tôi cướp được rồi, thật sự cướp được rồi, tiêu chuẩn đăng nhập mới ra lò, nóng hổi vừa thổi vừa xơi! Xem ra mấy ngày nay liên tục chia sẻ ảnh cá Koi vàng của anh đại [Yêu Tinh] thực sự có tác dụng, có cơ hội tôi nhất định cũng phải câu lấy một em cá Koi vàng!"

"Mèo chúa: Méo éo éo, Mị không cướp được, Mị đã khiến nhà họ mèo của mình phải xấu hổ. Hiện giờ Mị đang thực sự hoài nghi, có phải quang não của mình bị sai giờ hay không, nếu không sao Mị lại không cướp được? Ngón tay này, không cần cũng được! Vung đao chém vuốt mèo.jpg"

Tối hôm đó, tiếng gào khóc trên Xingbo phải nói là vang trời dậy đất, tất cả đều là của những người không may mắn, không cướp được tiêu chuẩn đăng nhập, đâu đâu cũng là status không cần tay nữa của cư dân mạng.

Nhưng đối với 24 triệu người cướp được tiêu chuẩn đăng nhập mà nói, hôm nay chính là một ngày đáng để ghi nhớ.

Bạch Lê tuy rất đồng cảm với nỗi khố mà các cư dân mạng gặp phải, nhưng cậu cũng không có cách nào, một tiêu chuẩn cậu cũng không giữ lại cho mình.

Xem Xingbo một hồi, cậu đột nhiên nhớ ra gì đó, vội chọc Văn Tinh Diệu một cái: "Chúng ta cũng nhanh lên game chơi đi, em nhớ lần trước mình có đổi trứng thú cưỡi với thuốc tiến hóa, hôm nay vừa đúng là ngày thú cưng tiến hóa xong!"

- --o0o---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.