Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà

Chương 216



Khán giả cảm khái một lúc lâu, nếu nói hai anh đại này vừa nhìn đã biết là chân ái. Thời đại này, còn ai dám yêu qua mạng nữa, dù sao trong game phần lớn người chơi đều nhìn nhau không vừa mắt, hẹn gặp ngoài thực tế, tỷ lệ lao vào vẻ đầu nhau tương đối cao hơn.

"Lê Lê, anh đại [Yêu Tinh], hai người cuối cùng cũng login rồi, em còn tưởng hai người bận gì không tới được chứ." Khương Hoài Bích cười tủm tỉm dẫn họ đến chỗ đặt thuyền đánh cá, [Xới cho tôi bát cơm] cùng [Mi có gan không] thì yên tĩnh đi bên cạnh, chỉ thỉnh thoảng trả lời mấy câu hỏi của Bạch Lê.

[Hạt tía tô] không nằm trong đội ngũ lên thuyền, nhưng y là người thông minh, ỷ vào việc những người khác còn chưa kịp phản ứng, một đường hò hét chạy lên phía trước, chiếm lấy vị trí quan sát có lợi.

Hề hề hề, y là công thần có công đưa hai anh đại đến đây, tới xem gần một chút chắc sẽ không có người ý kiến ý cò đâu nhỉ?

"Ngại quá, trước đó tôi ra ngoài mua ít đồ, đi hơi lâu một chút, nên online hơi trễ." Bạch Lê giải thích một câu, mấy người Khương Hoài Bích xua tay tỏ vẻ không sao cả, cũng không muộn.

Nhóm năm người ra khơi lần này rất nhanh đã đi đến chỗ thuyền đánh cá.

Đây là loại thuyền nhỏ, chiều dài ước chừng chỉ khoảng mười mét, đại khái bao gồm bánh lái, khoang tàu đến kho để hàng hóa, boong tàu, giàn câu, cột buồm... Vì đang ở trong game, nên rất nhiều chi tiết nhỏ đều được đơn giản hóa, ngay cả việc lái tàu cũng vậy, ai cũng có thể lên cầm lái.

Mấy người họ lần lượt lên thuyền, lưu lại nhưng người chơi khác với ánh mắt hâm mộ ở trên bờ, hức hức hức, bọn họ cũng muốn cùng ra khơi, đi chinh phục biển cả nha!

Khương Hoài Bích vui vẻ vẫy tay với những người trên bờ: "Mọi người yên tâm đi, phòng phát sóng của em với [Thần cơm] sẽ luôn mở, mọi người đừng bỏ qua hành trình trên biển của bọn em nha. Bọn em xuất phát đây, mọi người chờ bọn em bình an trở về ha!"

[Thần cơm] là biệt danh Khương Hoài Bích lén đặt cho [Xới cho tôi bát cơm], kết quả hôm nay buột miệng nói ra, khiến tất cả mọi người cười phá lên, bản thân [Xới cho tôi bát cơm] nghe thấy cũng không nhịn được cười ra tiếng, lắc đầu bất lực, tiếp nhận xưng hô nghe quái quái này.

Cứ cảm thấy anh ta từ anh đại hệ kỹ thuật biến thành một cái thùng cơm.

Mãi mới nhịn được cười, [Mi có gan không] lại tiến lên một bước, nói: "Để tôi lái thuyền trước, sau đó mấy người chúng ta thay phiên nhau lái có được không, cứ nửa tiếng lại đổi lượt một lần."

Không ai phản đối đề nghị này, mọi người quyết định như thế luôn.

Dưới sự háo hức chờ mong của mọi người, thuyền đánh cá mới tinh từ từ rời khỏi bờ biển, đi về phía biển rộng bao la.

Mười phút đầu, Khương Hoài Bích còn thấy mới mẻ mà đi tới đi lui trên boong tàu, điều khiển ống kính camera, giới thiệu cho khán giả về các thiết bị trên thuyền cùng hoàn cảnh xung quanh. Nhưng thuyền đánh cá chỉ lớn có từng đó, hoàn cảnh xung quanh cũng không có nhiều thay đổi, rất nhanh cô nàng đã ủ rũ, cảm thấy hơi nhàm chán.

Mà hai người Bạch Lê và Văn Tinh Diệu, vì đều học kỹ năng "Câu cá", cho nên lúc này đang sóng vai nhau rồi trên giàn câu, câu cá. Nhưng vì thuyền vẫn đang di chuyển, nên mười phút rồi mà cả hai vẫn không bắt được con cá nào.

Khán giả xem live cũng thấy chán, dồn dập nói ra nội dung mình muốn xem.

"Em gái [Hoài Bích] ơi, em đi nói chuyện với hai người Lê Lê đi, giúp bọn tui phỏng vấn một chút, chủ đề là rốt cuộc Lê Lê và anh đại [Yêu Tinh] đến với nhau như thế nào."

"Thôi thôi thôi! Chúng ta đang ra khơi cơ mà, nên nói những chuyện liên quan đến biển chứ. Em gái [Hoài Bích] ra biển ngoài thuyền đánh cá ra thì cũng cần mang theo những vật phẩm khác nữa chứ, đúng không, mọi người có thể cho bọn này xem mọi người mang theo cái gì không?"

Đây đúng là một ý kiến không tồi, khán giả lập tức lên tinh thần, tụ lại với nhau bàn tán ầm í, lách cha lách chách.

Khương Hoài Bích đang chán sẵn, đọc bình luận xong thì cũng thấy rất hứng thú, lần này ra biển, đúng là cô có chuẩn bị không ít đồ mang theo, chỉ là không biết những người khác đem cái gì theo.

Vì thế cô nhảy chân sáo chạy đi tìm người, nói ra yêu cầu của khán giả, trưng cầu ý kiến của mọi người.

Bạch Lê và Văn Tinh Diệu đưa mắt nhìn nhau một cái, cười híp mắt nói: "Được chứ, vốn cũng muốn lấy ra mà."

[Xới cho tôi bát cơm] cũng gật đầu: "Được, có thể làm quen cách sử dụng trước khi gặp chuyện cũng tốt."

[Mi có gan không] đưa lưng về phía mấy người phất tay, nói: "Mọi người bắt đầu trước đi, tôi ở đây nghe, chờ đổi lái thì sẽ cho mọi người xem tôi mang theo cái gì."

Rất rõ ràng, tất cả mọi người đều đã tích cực chuẩn bị đồ đạc cho chuyến ra khơi lần này,.

Khương Hoài Bích tổ chức bỏ phiếu trong phòng phát sóng, để khán tự mình quyết định là xem đồ của ai trước. Kết quả rất nhanh đã có, [Lê Bạch], [Yêu Tinh], [Xới cho tôi bát cơm], [Mi có gan không], còn cô ra sân cuối cùng.

Đối với việc này, khán giả trong phòng phát sóng cũng có lý do riêng của họ: "Chậc, bây giờ có ai mà không biết, ba lô của em gái [Hoài Bích] đã được mở rộng, đồ vật bên trong người làm khán giả xem live của em mỗi ngày như bọn này còn đếm không hết, nếu muốn xem toàn bộ một lượt, sợ là phải mất mấy tiếng, cho nên dứt khoát đẩy xuống cuối cùng đi, xem được bao nhiêu thì xem."

Khương Hoài Bích giả vờ tủi thân, bĩu môi bĩu mỏ, nhưng thực ra trong lòng cũng rất vui, xem ra mọi người rất tin vào năng lực của cô nha!

Bạch Lê cũng không do dự, rất nhanh đã lần lượt lấy ra những thứ mình mang theo, còn nhân tiện giải thích cho từng món.

"Mười tấm lưới đánh cá cao cấp, ba tấm lưới đánh cá siêu cấp, đều là cật phẩm nhận được khi làm nhiệm vụ ở chỗ "Ngư dân", có thể dùng để bắt cá biển cỡ lớn."

"Cần câu, xẻng, sọt, dao phay, không cần biết là câu cá ở biển, phát hiện hải đảo hay gặp phải hải tặc thì đều có thể sử dụng."

"Tôi còn chuẩn bị cả đồ ăn và nước uống nữa, có cái là mua ở chợ đêm, có ai là mở được trong "Giỏ thực phẩm", không sợ ra biển phải chịu đói."

"Đúng rồi, chỗ này của tôi còn có "Đèn bẫy cá" nữa, ban ngày thì hiệu quả không rõ lắm, nhưng đến khi tối, sắc trời không còn tỏ, nói không chừng sẽ có hiệu quả. Cái này cũng là phần thưởng nhiệm vụ của NPC Ngư dân."

Đạo cụ Bạch Lê lấy ra đều là những món thực dụng, tuy không có gì quá đặc biệt thu hút, nhưng đều là đồ dùng cần có khi đi thám hiểm trên biển.

Kế tiếp là Văn Tinh Diệu, hắn cũng học theo Bạch Lê, lúc lấy đồ ra thì giải thích thêm vài câu.

"Mười gói mồi câu lớn, có thể mở ra một nghìn mồi câu cao cấp, ngoài ra tôi còn có 300 mồi câu siêu cấp nữa, nếu mọi người muốn câu cá thì cứ đến chỗ tôi lấy."

"Thực ăn chăn nuôi thủy sản thông dụng, cái này không đắt, cá biển chúng ta bắt được bỏ vào trong kho hàng xong, có thể cho chúng nó ăn thức ăn chăn nuôi này."

"Các loại gia vị cần thiết để nấu nướng, cùng bếp lò đơn giản, chờ bắt được cá, chúng ta có thể nướng mấy con ăn thử, nghe nói vừa bắt vừa ăn hương vị sẽ rất ngon."

Lúc này, có thứ bị Văn Tinh Diệu lấy từ trong ba lô ra, mọi người tập trung nhìn kux, phát hiện là hai bộ quần áo nam kiểu dáng tương tự, màu sắc cũng không khác nhau lắm. Nhưng phòng phát sóng có nhiều khán giả cùng người chơi như vậy, mà không ai biết tên hai bộ quần áo này là gì, trên khu bình luận cũng có chút yên tĩnh.

Bạch Lê liếc mắt nhìn sang, cậu cũng không đoán được Văn Tinh Diệu "Không cẩn thận" lấy nhầm hai bộ quần áo nam này ra là có ý gì. Văn Tinh Diệu cầm quần áo trên tay, không cất đi, cũng không lên tiếng giải thích.

Giống như là... Đang chờ có người lên tiếng hỏi.

Dưới bầu không khí áp lực, Khương Hoài Bích yếu ớt hỏi: "Anh đại [Yêu Tinh], hai bộ quần áo này... Để làm gì vậy?"

Thang lên trời đã được Khương Hoài Bích đặt dưới chân, Văn Tinh Diệu lập tức bước lên, dùng giọng điệu bốn phần bình tĩnh, ba phần đắc ý, ba phần thẹn thùng, nói: "Đây là quần áo mới, tôi mới lấy được từ trong "Hộp trang phục bất ngờ", nếu trên đường may mắt tìm được hải đảo có phong cảnh đẹp, tôi muốn cùng [Lê Bạch] mặc đồ đôi chụp mấy tấm hình."

Bạch Lê: "..."

Mấy người Khương Hoài Bích: "......"

Khán giả: "......???"

Anh đại, anh bị làm sao vậy anh đại, anh có còn nhớ hình tượng lạnh lùng kiêu ngạo sáng chói của mình không, dáng vẻ trẻ trâu mới yêu lần đầu này là sao đây, ngay cả đồ đôi cũng mang theo? Thật sự không thể ngờ, anh lại là người có trái tim thiếu nam như vậy đấy!

Sau khi khán giả thoát khỏi cú sốc này thì lập tức bùng nổ.

"Tôi cứ tưởng bộ quần áo này anh đại định mặc để giả ngầu cơ, dù sao cũng là chiến sĩ thi đua hệ nạp tiền mà, mặc một bộ vứt một bộ cũng không quá, nhưng tôi thực sự không thể ngờ, hai bộ quần áo này lại là đạo cụ ngược đãi chó! Thật là quá đáng, các anh em, tôi thoát fan một phút đây!"

"Ha ha ha ha! Tôi cười thành một con chó năng trăm kí, mấy người nhanh nhìn Lê Lê đi, cậu ấy đã che mặt trốn vào trong góc rồi kìa, xem ra cậu ấy cũng không thể đỡ được hành vi của anh đại [Yêu Tinh], moa ha ha ha!"

"Đây là hiện trường người thiết kế game độc đoán cùng chồng đẹp bé nhỏ hệ nạp tiền à, không ngờ anh lại là người như vậy đấy, [Yêu Tinh], chậc chậc!"

"Nhưng mà có sao nói vậy, hai bộ quần áo này thực sự rất đẹp, hình như vẫn chưa có ai mở được nhỉ, nhà anh đại [Yêu Tinh] có mỏ chắc luôn. Lại nhìn mấy món đồ anh đại mang ra, ngoài trừ đồ làm bếp, tất cả đều mua bằng tiền tươi thóc thật đấy, đây là muốn bao tiêu bao xài cho toàn bộ người trên thuyền à... Hâm mộ quá đi."

"Ừm... Cái này, suy nghĩ của anh đại [Yêu Tinh] thiệt là độc đáo." Khương Hoài Bích tỏ vẻ, phần cơm chó này, ngay cả răng chó bằng hợp kim titan của cô nàng cũng không thể nhá được.

"Ý hay." [Xới cho tôi bát cơm] giơ ngón cái về phía Văn Tinh Diệu và Bạch Lê, "Trên đường tôi sẽ giúp hai người để ý xem có đảo hoang nào không, chúng ta khó lắm mới đi được một chuyến, tốt nhất không nên để có gì tiếc nuối."

"Tốc độ của thuyền có vẻ hơi chậm, để tôi cho nó đi nhanh hơn." [Mi có gan không] dùng hành động thực tế để bày tỏ sự ủng hộ của mình.

Bạch Lê cũng thoát khỏi cảm giác từ xấu hổ đến cạn lời ban đầu, căn cứ vào nguyên tắc "Chỉ cần mình không ngại, xấu hổ là người khác", đi tới cạnh Văn Tinh Diệu, bắt đầu hào hứng chọn quần áo hợp với mình.

Nhân vật chính đều bình tĩnh như vậy, khán giả cũng không thể nói gì hơn, cười lăn cười bò một lúc, chuyện này bèn cứ thế cho qua.

Sau đó, ba người [Xới cho tôi bát cơm], [Mi có gan không], [Hoài Bích] cùng lần lượt dựa theo trình tự, lấy ra đồ mình đã chuẩn bị, ngoài trừ các loại nhu yếu phẩm, đồ vật ba người mang theo vẫn khác nhau.

[Xới cho tôi bát cơm] mang theo mấy công cụ tự chế, để bắt được cá có thể thoải mái vớt chúng nó ra khỏi nước. [Mi có gan không] mang theo một đống bán thành phẩm của các loại kỹ năng sinh hoạt, làm người chơi duy nhất trong game có tất cả các kỹ năng, y có thể đáp ứng tất cả nhu cầu của mọi người trên đường đi.

Về phần Khương Hoài Bích, cô nàng mang theo rất nhiều thứ linh tinh, công dụng cũng đủ loại, về sau người chơi thậm chí còn tổ chức gameshow "Đoán xem cái này cùng làm gì", dọc đường đi đầy ắp tiếng cười nói.

Đúng lúc này, Văn Tinh Diệu dường như phát hiện gì đó, đi tới đuôi thuyền, cúi đầu nhìn xuống, thấy heo dẹp cùng chủ nhân của nó không biết đã bám theo họ từ bao giờ.

Ánh mắt hắn từ trên cao nhìn xuống đối diện với [Vảy Xám], mặt [Vảy Xám] cứng đơ, lúng túng giơ tay lên chào hỏi: "Ha ha, anh đại, trùng hợp quá."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.