Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà

Chương 235



Cùng lúc đó, trong phòng phát sóng của người chơi [Missie], tràn đầy khu bình luận đều là dấu chấm hỏi.

Là một streamer game chuyên phát sóng nội dung "Rốt cuộc tôi có thể nhàm chán đến mức nào", hừng đông ngày mùng 6 tháng 4, [Missie] bắt đầu chuyến phiêu lưu một người trên biển.

Thời gian quay ngược trở lại mấy phút trước.

Trái qua mười mấy tiếng lênh đênh trên biển, khán giả đến rồi đi, đi rồi lại quay lại, rốt cuộc thấy được màn hình livestream bất biến ban đầu xuất hiện nội dung khác.

[Missie] nằm trên bè gỗ nhỏ, vào một giây nào đó, đột nhiên gặp ơhair một dòng chảy khác, sau đó dòng hải lưu kia thuận lợi đẩy y vào trong một hang động đột nhiên xuất hiện, sau khi xuyên qua sơn động thì trôi vào trong một hồ nước trong vắt.

Khán giả đang mừng rơi lệ, cảm thấy mười mấy tiếng chờ đợi của mình cuối cùng cũng đơm qua kết quả, streamer chuyên làm những chuyện buồn tẻ mà bọn họ theo dõi rốt cuộc cũng đã đi đến đích, thì thông báo nhắc nhở thân tình của hể thống nhảy ra, toàn bộ khán giả trong phòng live đều nhìn thấy rõ rành rành nội dung trong thông báo.

[Người chơi "Missie" thân mến, hoan nghênh bạn tới thành cổ, vì bạn không có vật phẩm "Thẻ thông hành tới thành cổ" mà dùng con đường đặc biệt đi vào bản đồ, nên hệ thống sẽ dựa theo quy tắc đưa bạn trở lại thôn của mình, không cần lo lắng, quá trình này sẽ diễn ra rất nhanh, lần sau xin nhớ mang theo "Thẻ thông hành tới thành cổ" rồi tới nha ~]

[Missie]:???

Khán giả:???

Đây quả thực là một đại sự khó tả của ngày hôm nay! Hệ thống game sao lại hai mặt như vậy, ngoài miệng thì nói hoan nghênh, nhưng lại giơ chân đá người ta về nhà, ngay cả thời gian cho người ta phản ứng cũng không có, thật sự là quá thể đáng!

"Streamer khổ ghê nơi, trôi bập bềnh trên biển lâu như vậy, vốn tưởng có thể hưởng thụ thành quả đến nơi rồi, cuối cùng lại thành công dã tràng giỏ trúc múc nước, bay thẳng về thôn mình, nhìn vẻ mặt hoang mang ngơ ngác ngỡ ngàng bật ngửa kia đi, thực sự quá đáng thương..."

"Chỉ có thể nói, chỉ có việc chúng ta không ngờ tới, không có chuyện "Vùng đất điền viên" không làm được, tôi công nhận buổi livestream này là lần live tẻ nhạt nhất của streamer, mọi người xem mà đều thấy cô quanh QAQ, không phong thần không được, dù sao tôi cũng nhớ kỹ nó rồi!"

"Nói đến thành cổ thần bí này... Mấy ông có phát hiện ra, hình như mới rồi ống kính của streamer có quét qua một người khác không? Hôm nay tôi xem diễn đàn, thấy có người đủ điều kiện tới thành cổ, đang đi tham quan ở bên trong đấy, đừng nói đấy chính là người nọ nhé? Camera lướt qua nhanh quá, tôi nhìn không có rõ..."

"Chuyện ông nói hình như tôi cũng thấy, chạy lên diễn đàn liếc một cái, phát hiện đúng tròn hai tiếng sau khi chủ post nói muốn bắt đầu tham quan thành, xem tình hình này là đã tham quan xong, chuẩn bị ra về nhỉ?"

"Ái chà chà, người này hẳn là cũng nhìn thấy streamer của chúng ta đúng không, không biết trong lòng anh ta sẽ nghĩ gì?"

[Diệp Tử ] đúng là có hơi hoảng thật, những mà y cũng không để chuyện này ở trong lòng, ngồi lên xe ngựa rồi lập tức xuất phát quay về thôn.

Lại đi khoảng chừng năm phút đồng hồ, trong lúc này, y nhanh chóng lên diễn đàn cập nhật topic của mình, cũng tuyên bố mình sẽ bày sạp ở cửa thôn, bán là các vật phẩm mua được trong thành cổ, hoan nghênh bạn cùng thôn tới chọn mua.

Trước đó lúc đi dạo phố, tuy y điên cuồng mua mua mua, nhưng cũng không quên chụp lại khung cảnh xung quanh làm lưu niệm, lúc này cùng đăng kèm hết số hình đó lên.

Đối với đủ loại câu hỏi như "Có đi chỗ nào nữa không", "Chủ post có đến xem thanh lâu "Phong hoa tuyết nguyệt" không", "Có gặp được NPC nào đặc biệt hay nhận nhiệm vụ đặc biệt nào không" của những người khác trong topic, [Diệp Tử ] đều cho câu trả lời là không.

"Vào thành cổ rồi, tôi mới phát hiện thời gian hai tiếng căn bản không đủ, một con đường tôi cũng phải vội vội vàng vàng đi cho xong! Chờ lần sau, tôi nhất định phải đổi nhiều mấy tấm thẻ thông hành, xem có thể ở lại đó liên tục sáu bảy tám tiếng không." Có thể thấy, [Diệp Tử ] cũng rất hận chuyện thời gian thăm quan hai tiếng này.

Cư dân mạng nghĩ thấy cũng phải, hai giờ thì đủ làm cái gì, vì thế không ép hỏi thêm nữa.

Vừa hết năm phút, [Diệp Tử] cũng đăng lên bức ảnh cuối cùng chụp lại thu hoạch của mình lên diễn đàn, sau đó y tạm biệt các cư dân mạng, chuẩn bị lát nữa sẽ bày sạp.

Mà đáng thương các cư dân mang, nhìn bức ảnh chụp một ba lô đầy những đồ, lại không được nghe giới thiệu về một món nào, bọn họ có bói cũng không ra những vật phẩm này là để làm gì, trong lòng như có vuốt mèo đang cào đến cào đi, tò mò muốn chết.

Đáng ghét, ra tiền cầu mua một chủ post chịu kể hết chuyện, kể rõ ràng đầy đủ!

Có không ít người chơi ở thôn số 2 thấy được thông báo muốn bày sạp của [Diệp Tử ] trong topic, xuất phát từ sự háo hức trông đợi với vật phẩm xuất phát từ thành cổ, bọn họ kéo bạn kéo bè, chỉ có mấy phút mà ở cửa thôn đã tụ tập đến hai, ba trăm người.

"Tới rồi tới rồi, xe ngựa tới rồi, mọi người nhường một chút, để [Diệp Tử ] có chỗ trống bỏ đồ nào. Nói trước rồi đấy, đến lúc đó chúng ta không ai được cướp, dựa theo thứ tự trước sau để xếp hàng, đến số của ai thì người đó mới được tới sạp chọn đồ!"

Người đầu tiên có mặt ở cửa thôn đúng là thiên tài, nhân lúc những người khác chưa tới, anh ta chuẩn bị một đống thẻ giấy, bên trên đánh số thứ tự, thấy ai tới thì phát một tấm, gọi mỹ miều là "Muốn mua sắm thì phải lấy số trước."

Không biết từ lúc nào, người chơi trong game bắt đầu trở nên nhiệt tình với những thứ mới lạ, tuy không biết này là muốn làm gì, những đều vui vẻ lấy số. Được người chơi đến đầu tiên giải thích, hiểu được ý nghĩa của việc lấy số, mọi người đều ngoan ngoãn xếp hàng.

Chờ [Diệp Tử ] xuống xe, đập vào mắt chính là một hàng người thật dài, mắt ai nấy đều nóng rực.

Y một chút cũng không dừng, lập tức bày sạp nhỏ tại chỗ... Cũng không thể nói là sạp nhỏ được, quầy hàng rất lớn, trừ những thử giữ lại cho mình với tặng người ra thì để được bày lên trên ngay ngắn chỉnh tề.

Đồ vật quá nhiều, định quá quá phiền phức, [Diệp Tử ] nhớ giá nhập của mấy món hàng này, đắt nhất cũng không quá 5 vàng, bèn dứt khoát chia theo chủng loại, túi thơm một vàng một cái, trâm cài tóc cùng ngọc bội ba vàng một cái, tranh chữ giá năm vàng, còn toàn bộ đồ trang trí đểu định giá là 10 vàng.

Chức năng thẻ giá đính kèm phát huy công dụng, người chơi chỉ cần cầm vật phẩm lên là có thể biết được giá của chúng nó.

Như vậy vẫn chưa xong, [Diệp Tử ] nhìn vật phẩm muôn màu muôn vẻ trên sạp hàng một lúc, quay sang nở nụ cười thân thiện với người chơi đang xếp hàng, lại móc ra mười lăm phần mì Dương Xuân cùng mười lăm phần hoành thánh, lớn tiếng nói: "Hai món này là đồ ăn tôi đóng gói từ thành cổ về, người nào có hóa đơn mua sắm tại quầy hàng của tôi đạt 50 vàng trở lên sẽ được tặng miễn phí một phần, tổng cộng chỉ có 30 phần, số lượng có hạn, ai tới trước được trước."

Của miễn phí là của tốt!

Người xếp hàng vừa nghe thế, hứng thú mua sắm càng thêm mãnh liệt, người chơi có số trước ba mươi càng hưng phấn, xoa xoa tay. Bọn họ nghĩ, không ngờ chỉ cần bỏ ra 50 vàng là sẽ được miễn phí một phần, vậy không phải là tùy tiện mua một hai món là có thể đạt đến à? Mì Dương Xuân và hoành thảnh nhỏ, bọn họ tới đây!

Quầy hàng của [Diệp Tử ] khá lớn, có thể tiếp cùng lúc năm người.

Kết quả là đến lúc mua mấy người này mới phát hiện, đồ trên sạp, sao lại yết giá rẻ như vậy chứ, một vàng, hai vàng ba vàng là có thể mua được, món đắt nhất cũng chỉ có mười vàng, đứa nhóc [Diệp Tử ] này, đừng nói là đến ném tiền qua cửa sổ nhé? Có tiền cũng không thể tiêu xài hoang phí thế được...

[Dê nhỏ nhà họ Lâm] là người chơi xếp thứ nhất, đồng thời cũng là người nảy ra sáng kiến lấy số xếp hàng, tính anh ta hay thích lo nghĩ, thấy [Diệp Tử ] yết giá rẻ như vậy thì không nhịn được khuyên một câu: "[Diệp Tử ] này, giá mấy món đồ này của cậu, có phải hơi rẻ quá rồi không? Dù gì cậu cũng đã cất công mua về, cứ như vậy bán cho bọn tôi thì có khác gì cho không đâu?"

[Diệp Tử] cũng thấy hơi ngại, lòng nói mình đã sắp thành con buôn chợ đen rồi, vậy mà vẫn có người nghĩ y lấy giá rẻ, nói ra sợ là chẳng ai tin, giá của mấy món đồ này trong thành cổ, so ra còn thấp hơn nhiều!

"Không vấn đề gì, mọi người cứ yên tâm đi, giá này không sai đâu, tôi còn có thể kiếm được không ít ấy chứ!"

Thấy dáng vẻ [Diệp Tử] bình tĩnh thản nhiên chỉ chờ thu tiền, [Dê nhỏ nhà họ Lâm] cũng không nói thêm gì nữa, bắt đầu chọn đồ. Chỉ là kế hoạch "Tùy tiện chọn mấy món khác nhau" của anh ta phải sửa lại, giá cả này, anh ta phải mua nhiều thêm một tí, chi tiêu mới đạt mốc 50 vàng được.

Chọn chọn lựa lựa một phen, [Dê nhỏ nhà họ Lâm] chọn hai bức tranh chữ, một bức bình phong thêu, một bình sứ Thanh Hoa, một cái trâm cài tóc hình cây trúc, năm miếng ngọc bội, trong đó có một cái hình con dê.

Tính toán trong lòng một hồi, vừa tròn 50 vàng, anh ta vui vẻ tự like cho mình một cái ở trong lòng, cảm thấy bản thân chính là một thiên tài mua sắm thường thường không có gì lạ.

Trả tiền xong, y lại chọn mì Dương Xuân làm món tặng kèm. Không vì cái gì khác, chỉ là do thoạt nhìn món này nhiều hơn hoành thánh nhỏ thôi...

Những người khác vẫn còn đang chọn chọn lựa lựa, [Dê nhỏ nhà họ Lâm] mua đồ xong thì không rời đi luôn, mà ở lại giúp [Diệp Tử ] duy trì trật tự.

Có mấy người tay chân nhanh nhẹn, mua xong đồ mình thích thì quyết đoán trả tiền rời đi. Nhưng cũng có người đắn đo cân nhắc, cầm cái này nhìn hơi muốn mua, nhấc cái kia xem, cũng hơi muốn mua, những mua nhiều quá thì mình dùng lại không hết, nhất thời do dự khó quyết.

Chất lượng như nhau, giá cả tương tự, trong tình huống có nhiều sự lựa chọn, thì đúng là khiến mấy người mắc chứng khó chọn lựa phải chết mà.

Ngay lúc đó, có người cầm lấy một thứ trong sạp hàng, lớn tiếng hỏi người bán: "[Diệp Tử ], trong phần giới thiệu nói món đồ này đlà một loại nhạc cụ, nhưng mà chúng ta không ai biết, đừng nói đến việc dùng, mua về chỉ có thể làm trang trí, vậy thì quá lỗ."

[Diệp Tử ] ngẩng lên nhìn, phát hiện trong tay người chơi cầm một cái kèn đồng nhỏ có cán dài, thấy nó, y lại nhớ đến trải nghiệm của mình lúc mua món nhạc cụ này.

- --o0o---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.