Bạch Y Thần đang chăm chú đọc sách trong phòng. Bình thường hắn đã vốn kiệm lời, mặt lạnh
tanh, mỗi khi đọc sách thì rất nghiêm túc nên bên ngoài nhìn vào lại
càng có cảm giác khó gần.
Dạ Đông Tuyết lấp ló bên ngoài cửa sổ,
chờ mãi vẫn không thấy Bạch Y Thần đọc xong, cuối cùng nàng cũng không
còn kiên nhẫn, lí nhí gọi:
- Bạch ca ca…
Nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, Bạch Y Thần liền chú ý nhưng vẫn vờ không rời mắt khỏi quyển sách.
Dạ Đông Tuyết lại gọi:
- Bạch ca ca…
Bạch Y Thần bỏ quyển sách xuống nhìn Dạ Đông Tuyết, vẫn đôi mắt ngây ngô, vô tội đó, hắn nhớ rõ mỗi lúc nàng cười đôi mắt của nàng cứ như sao sáng
nhấp nháy, nụ cười của nàng ngây thơ như trẻ nhỏ…
Chờ mãi không thấy Bạch Y Thần trả lời, Dạ Đông Tuyết chột dạ lén đưa mắt nhìn hắn.
Chuyện xảy ra ở thư viện lần trước khiến Bạch Y Thần vô cùng thất vọng, hắn
thất vọng bởi vì Dạ Đông Tuyết không chịu nhận lỗi của mình, nếu lúc đó, nàng lên tiếng chịu sai, hắn sẽ không nổi giận với nàng như vậy. Bạch Y Thần dời mắt khỏi Dạ Đông Tuyết, lạnh nhạt hỏi:
- Nàng tới đây làm gì?
Dạ Đông Tuyết đặt lồng thức ăn lên bàn, chạy đến bên Bạch Y Thần cuống cuồng nói:
- Bạch ca ca, Đông Tuyết xin lỗi người mà. Đừng giận Đông Tuyết nữa có được không…
Bạch Y Thần nhàn nhạt hỏi:
- Nàng phạm lỗi gì?
Dạ Đông Tuyết ngờ nghệch suy nghĩ một lúc đáp:
- Đông Tuyết không nên làm Bạch ca ca giận.
- Chỉ có vậy?
- … Đông Tuyết không nên lười học làm Bạch ca ca buồn lòng…
Bạch Y Thần chán nản không nói nữa, bộ dạng hối cải của Dạ Đông Tuyết khiến
hắn khó xử, nàng còn chẳng biết mình gây ra lỗi gì. Việc nàng không thể
học tốt đó là chuyện đoán được, hắn không trách nàng, nhưng bởi vì nàng
muốn né tránh mà gây hại đến người khác là chuyện không thể chấp nhận
được. Lại nghĩ nghiêm khắc với nàng như vậy cũng không công bằng, nàng
vốn dĩ không hiểu được, nếu bắt nàng tự hiểu sai phạm của mình thật sự
quá khó. Hắn nên cho nàng một cơ hội…
- Vậy… đối với tứ tiểu thư thì sao?
Dạ Đông Tuyết cười toe toét nói:
- Kim Lan rất tốt với Đông Tuyết nha. Có thức ăn liền cho Đông Tuyết…
Bạch Y Thần lấy làm bất ngờ khi nghe Dạ Đông Tuyết nói thế, hắn không rõ ẩn
tình bên trong nhưng có thể thấy Dạ gia không ai xem trọng nàng, thế mà
nàng lại khen ngợi Dạ Kim Lan? Có lẽ mối quan hệ giữa hai nàng cũng
không tệ như hắn đã nghĩ.
- Nàng rất thích tứ tiểu thư?
- Thích a. Mấy hôm nay Kim Lan hay rủ Đông Tuyết đến chơi cùng a, cho Đông Tuyết nhiều đồ chơi mới nữa…
Thấy Dạ Đông Tuyết hồ hởi như vậy, Bạch Y Thần cũng không biết nói gì.
Dạ Đông Tuyết nhìn Bạch Y Thần với ánh mắt mong đợi, dò hỏi:
- Bạch ca ca…, người đã tha lỗi cho Đông Tuyết chưa?
Bạch Y Thần thở dài một cái, nói:
- Được rồi. Mọi chuyện cũng đã qua…
Dạ Đông Tuyết biết Bạch Y Thần đã không còn trách mình nữa liền sung sướng cười thật tươi với hắn.
- Thật hay quá.
Đối với sự ngây thơ của Dạ Đông Tuyết, Bạch Y Thần có chút cảm thấy bất
lực, hắn có khi bị thu hút, phần nào đó thưởng thức nhưng cũng muốn né
tránh.
Đúng lúc đó, Hồng Tụ gõ cửa nhẹ rồi tiến vào phòng, nhìn
thấy Dạ Đông Tuyết ở trong phòng liền nẩy lên cơn giận, không ngờ thời
gian gần đây nàng không xuất hiện nữa, tưởng đã không bám Bạch Y Thần
nữa, thế mà bây giờ tiếp tục dầy mặt đến…
Bạch Y Thần cảm nhận được ánh mắt bất thiện của Hồng Tụ dành cho Dạ Đông Tuyết nhưng vẫn làm ngơ, hỏi:
- Có chuyện gì?
Hồng Tụ hoàn hồn, hướng Bạch Y Thần bẩm báo:
- Công tử, tứ tiểu thư Dạ Kim Lan đang chờ cầu kiến.
Bạch Y Thần nghe tên Dạ Kim Lan thì nhíu mày, nàng đã nhìu lần đến tìm hắn,
lần nào hắn cũng từ chối nhưng nàng vẫn không bỏ cuộc, nữ nhân thật đúng là phiền phức.
- Cho nàng vào đi.
- Kim Lan bái kiến Bạch công tử.
Dạ Kim Lan vừa tiến vào liền lễ phép chào Bạch Y Thần xong liền thân thiết gọi Dạ Đông Tuyết.
- Tam tỷ, tỷ cũng ở đây thật trùng hợp quá.
Dạ Đông Tuyết cười cười không đáp.
- Bạch công tử, hôm nay gia phụ vừa về sau nhiều ngày bôn ba bên ngoài,
tối nay mẫu thân mở một buổi tiệc tẩy trần cho gia phụ, xin người hãy
niệm tình đến chung vui.
Bạch Y Thần khóe léo nói tránh:
- Đã là tiệc đoàn viên gia đình, Bạch mỗ đến e rằng không tiện.
Dạ Kim Lan đáp:
- Công tử, gia phụ luôn xem công tử là người trong nhà, công tử nói vậy là khách sáo quá rồi…
Từ chối mãi không được, cuối cùng Bạch Y Thần đành phải đồng ý. Dạ Kim Lan nói tiếp:
- Bạch công tử, hiếm khi có dịp đến Trúc Lâm Viện này, Kim Lan có thể lưu lại một lúc để thỉnh giáo công tử vài vấn đề được không?
Khẽ liếc mắt nhìn Bạch Kim Lan lại nhìn Dạ Đông Tuyết vẫn còn ở đây, Bạch Y Thần miễn cưỡng chấp nhận.
- Thôi được.
Dạ Kim Lan cầm lên một quyển sách đến bàn ngồi, thấy lồng thức ăn trên bàn thì lên tiếng hỏi:
- Đây là gì vậy?
Dạ Đông Tuyết nói:
- Là thức ăn Đông Tuyết mang đến để thỉnh tội với Bạch ca ca a.
Dạ Kim Lan nhẹ nhàng cười nói:
- Là tam tỷ mang đến ư.
Dạ Đông Tuyết sốt sắng mở nắp, đem đĩa điểm tâm bên trong đưa đến trước mặt Bạch Y Thần.
- Bạch ca ca, người cũng dùng thử xem. Điểm tâm này rất ngon a.
Thấy Dạ Đông Tuyết nhiệt tình như vậy cộng với điểm tâm nhìn cũng khá đẹp, Bạch Y Thần mới đưa tay lấy một mẫu.
Dạ Đông Tuyết nhìn Bạch Y Thần đưa bánh lên miệng chậm rãi ăn, sốt sắng hỏi:
- Như thế nào? Bánh có ngon không?
Bạch Y Thần khẽ ừ nhẹ, không nói nữa.
Ở bên kia, Dạ Kim Lan thấy Bạch Y Thần đã ăn bánh thì tâm trạng căng
thẳng nãy giờ mới buông xuống, đầu khẽ cúi thấp, nở nụ cười đắc ý đã đạt được mục đích.
Dạ Đông Tuyết cũng cười, chẳng rõ cảm xúc.
Tiếp đó, Dạ Đông Tuyết mang đĩa điểm tâm đến trước mặt Dạ Kim Lan, mời mọc:
- Ngươi cũng ăn thử xem. Bạch ca ca nói bánh rất ngon a.
Dạ Kim Lan thẹn thùng cũng cầm lấy một mẫu cho vào miệng.