Ở một ngôi nhà nhỏ
được dựng tạm bợ để các thợ săn nghỉ qua đêm trong rừng, nơi này bình
thường ít người lui tới, thế mà mấy hôm nay luôn được thắp sáng đèn.
Trong nhà chỉ có một chiếc giường tre, hiện giờ có một thiếu nữ nằm trên đó.
Nàng mặc y phục trắng, hai mắt nhắm nghiền, mái tóc dài thả tự do… nàng
đơn giản nằm đấy, không hỉ nộ, chẳng bi ai.
Chẳng biết trải qua
bao lâu, cuối cùng, thiếu nữ ấy cũng tỉnh lại. Đôi mắt chầm chậm hé mở,
mang theo một tầng sương mù. Dù đã thức tỉnh, nàng vẫn nằm đấy, không cử động lấy một lần, chỉ đơn giản nhìn lên trần nhà, không biết đang suy
nghĩ điều gì.
- Nàng đã tỉnh!
Một giọng nói vang lên làm gián đoạn suy nghĩ của thiếu nữ kia, thiếu nữ không thèm chấp, từ từ khép hờ mắt.
Vẫn điệu cười nửa miệng khinh khỉnh kia, Tang Ly nhướn mắt đáp lại ánh mắt của nàng, bông đùa:
- Dạ Đông Tuyết đã chết!
Phải! Dạ Đông Tuyết đã chết!
Vào đêm tuyết rơi mịt mù đó, người ta phát hiện ra thi thể đã lạnh cứng của Dạ Đông Tuyết. Thi thể của Dạ Đông Tuyết được mang về Dạ gia, Dạ Minh
Thành chán ghét chẳng thèm nhìn lấy một lần, mặc cho hạ nhân xử lý. Bạch Y Thần không đành lòng nhìn người ta bỏ mặc thi thể của nàng trong biệt viện, hắn đã tự ý mang nàng đến Trúc Lâm viện, ở bên cạnh bồi nàng, một bước cũng không rời…
Tang Ly bước đến ngồi bên cạnh nàng, với tay bắt lấy một lọn tóc rơi loạn mân mê, nhìn nàng đầy trìu mến.
- Bây giờ… nàng là ai?
Thiếu nữ nãy giờ vẫn nằm im trầm mặc, không để ý đến cử chỉ khiếm nhã của
Tang Ly, nghe thấy Tang Ly hỏi như vậy, mới có chút phản ứng. Tang Ly
chẳng hối thúc, yên lặng chờ đợi.
Rốt cuộc, thiếu nữ cũng nhướn người ngồi dậy, Tang Ly khẽ đỡ cho nàng.
- Hai mắt nàng đã thấy rõ chưa? Trong đầu nàng có một khối máu tụ, ta đã thi châm…
- Nguyệt Vô Thường!
Thiếu nữ đột ngột lên tiếng cắt ngang câu nói của Tang Ly. Tang Ly bất ngờ nhìn nàng, nàng lần nữa lặp lại:
- Kể từ bây giờ, ta là Nguyệt Vô Thường!
Tang Ly nhếch mép cười, dụi dụi đầu vào người Nguyệt Vô Thường gọi:
- Thường Thường. Thường Thường của ta a…
Ngạc nhiên thay, Nguyệt Vô Thường không đẩy Tang Ly ra hay biểu lộ bất cứ
cảm xúc nào, điều này làm chính Tang Ly cũng cảm thấy lạ lẫm. Hắn không
náo loạn nữa, nhìn Nguyệt Vô Thường nghiêm túc nói:
- Nàng có
biết lần này nàng đã phạm lỗi gì không? Dù viên thuốc đó chỉ làm nàng
rơi vào trạng thái chết giả, nhưng sau ba ngày không có thuốc giải hoặc
có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nàng sẽ chết! Chết thật sự!
Nguyệt Vô Thường nhướn mắt nhìn Tang Ly nói:
- Không phải ngươi đã đến sao? Ngươi đã hứa sẽ trở về.
Chẳng ai biết được những ngày qua Tang Ly đã trôi qua như thế nào. Ngày đó,
hắn vẫn còn ở kinh thành, dù sự việc vẫn chưa được giải quyết xong, có
thể sẽ phải kéo dài thời gian ở lại. Nhưng bỗng nhiên, trong đêm tối đó, một linh cảm không lành dấy lên, dường như hắn nghe thấy Dạ Đông Tuyết
đang bi thương gọi hắn… hắn đã bỏ lại mọi thứ liền lên ngựa trở về
phương Bắc suốt ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ.
Khi đến nơi, hắn mới biết Dạ Đông Tuyết đã chết, chính xác là vì viên thuốc chết giả của hắn đưa nàng. Dạ Đông Tuyết chết vừa đúng ba ngày, may mắn vì Bạch Y
Thần đau thương, tiếc nuối không để cho người khác mang nàng đi chôn
cất, nếu không…
Tang Ly không để lỡ thời gian liền đánh ngất Bạch Y Thần, mang thi thể của Dạ Đông Tuyết đi mất. Sau khi cho Dạ Đông
Tuyết uống thuốc giải, trái tim đang đập loạn của hắn mới có thể buông
xuống. Thật may mắn! Thật may mắn hắn chưa đến muộn!
Trong khoảng thời gian chờ Dạ Đông Tuyết được giải độc, Tang Ly mới kiểm tra các vết thương trên người nàng. Từng vết thương lớn nhỏ, mới có, cũ có đập vào
mắt Tang Ly, nghiêm trọng nhất là vết thương trên đầu, máu bầm tụ lại
không xuất ra được làm ảnh hưởng thị lực, nếu để lâu dài, hai mắt Dạ
Đông Tuyết sẽ bị mù mãi mãi. Đáy lòng Tang Ly lạnh lẽo, chỉ có nửa
tháng, hắn rời đi chỉ có nửa tháng, làm sao nàng lại ra nông nổi này?
Tang Ly lại càng trách bản thân mình quá sơ suất. Vì thân phận của mình, hắn không thể điều động người của mình, còn Dạ Đông Tuyết lại muốn che dấu
thân phận của Vô công tử nên không chịu để bất cứ người nào bên cạnh bảo vệ mình. Mà có lẽ, vì nàng nghĩ rằng dù người Dạ gia có gây khó dễ nàng thế nào cũng không có lý do uy hiếp đến tính mạng của mình.
Nguyệt Vô Thường, người đã từng mang cái tên Dạ Đông Tuyết cười nhạt đáp:
- Vậy Dạ Đông Tuyết sẽ chết và ta cũng vậy.
Tang Ly quan sát thiếu nữ trước mắt mình. Kể từ ngày mẫu thân nàng mất, nàng đã không còn là đứa bé ngây thơ, tràn ngập sức sống nữa, còn ngụy trang mình thành kẻ khờ khạo để che dấu mục đích trả thù của mình. Nhưng dù
sao nàng cũng chỉ là một đứa nhỏ chưa lớn, có thể chịu được gánh nặng
của sự hận thù đó? Dù rằng không nói ra, nhưng chính hắn cũng biết rằng
trong lòng của Dạ Đông Tuyết vẫn còn le lói một tia vọng, kỳ vọng ở tình thân, mẫu thân nàng đã mất, nàng chỉ còn lại những kẻ đó là người thân. Suốt bao nhiêu năm, Dạ Đông Tuyết đã bị dằn dặt giữa thù hận và buông
tha như thế…
Hắn đã thật vô tâm không nghĩ đến điều đó. Nếu như,
ngày đó hắn ngăn cản nàng lại, đừng bảo nàng trả thù, theo ý nguyện của
Nguyệt Vô Ưu, mẫu thân nàng, đưa nàng rời khỏi Dạ gia thì nàng có ra kết cuộc như bây giờ không? Có chịu tổn thương tới như vậy?
Tang Ly e ngại nói:
- Nàng… tin ta tới như vậy sao?
Dạ Đông Tuyết nhướn mắt nhìn Tang Ly nói:
- Ta tin! Ta tin Tang Ly nhất định sẽ giữ lời hứa với ta!
Tang Ly có chút chột dạ né tránh ánh mắt của Nguyệt Vô Thường.
Nguyệt Vô Thường đột ngột nói:
- Ôm ta, Tang Ly!
Tang Ly bị động, rồi cũng tiến đến ôm Nguyệt Vô Thường vào lòng. Nguyệt Vô
Thường tựa đầu vào người Tang Ly, hấp thu hơi ấm của hắn.
Từ đôi
mắt như màn đêm tăm tối của nàng, một giọt lệ chảy xuống. Giọt lệ có màu đỏ rơi dọc theo mặt Nguyệt Vô Thường vẽ thành một lằn ranh yêu dị, rồi
thấm vào áo, mảnh áo trắng cũng bị nhuộm thành một đóa hoa màu đỏ rực
rỡ…
Ngày hôm nay, kẻ được định là người sẽ đặt dấu chấm hết cho Dạ gia chính thức thức tỉnh.
————-
Việc thi thể Dạ Đông Tuyết biến mất đã gây nên một trận náo loạn không nhỏ ở Dạ gia. Sau việc đó, Bạch Y Thần quyết định rời khỏi Dạ gia, mặc cho Dạ Minh Thành có níu giữ thế nào, hắn cũng không thay đổi quyết định.
Chuyện Bạch Y Thần ra đi trong tâm trạng rối loạn như vậy đã ảnh hưởng
ít nhiều đến danh tiếng của Dạ gia.
Mọi chuyện không dừng tại đó, vận hạn của Dạ gia vẫn chưa kết thúc khi một thời gian sau, đại tiểu
thư Dạ gia Dạ Kim Ngọc bị từ hôn trả về nhà mẹ lan truyền ra ngoài.
Nguyên nhân là vì Dạ Kim Ngọc hãm hại tiểu thiếp đang mang thai bị bại
lộ.
Dạ Kim Ngọc sau ngày về thăm nhà và biết được bí mật của Trần thị, mẫu thân nàng đã mở ra một con đường mới cho Dạ Kim Ngọc. Nàng ta
làm theo sự dạy bảo của Trần thị, vui vẻ tiếp nhận những người thiếp mới của phu quân, lại còn an bày chu đáo cho các nàng, đã nhận được sự khen ngợi hết lời của trên dưới Lâm gia. Sau đó, Dạ Kim Ngọc bắt đầu ra tay
loại bỏ từng người một mà không một ai đặt nghi ngờ lên người tốt như
nàng ta. Mọi việc vốn dĩ rất thuận lợi nếu như không phải một tiểu thiếp họ Trương kia lại đột ngột truyền tin đã mang thai ra. Nếu được sinh
ra, nó chính là đứa con đầu tiên của Lâm gia, làm sao Dạ Kim Ngọc có thể chấp nhận được việc đó?
Vốn dĩ, Dạ Kim Ngọc đã hạ độc tất cả các tiểu thiếp trong phủ, làm các nàng không thể nào mang thai được, tại
sao Trương thị lại có thể có mang?
Dạ Kim Ngọc lại tính kế trừ
khử đứa nhỏ trong bụng của Trương thị, nào ngờ, Trương thị lại khắp nơi
phòng bị nàng, làm nàng không có cơ hội xuống tay. Nhìn thấy bụng Trương thị càng lúc càng lớn, Dạ Kim Ngọc càng mất bình tĩnh, càng điên cuồng
nghĩ cách giết Trương thị và cả đứa con kia.
Trương thị cũng
không phải người tầm thường, lần này nàng tiếp tục tránh khỏi nanh vuốt
của Dạ Kim Ngọc, lại còn vạch được mặt của Dạ Kim Ngọc và cả những việc
xấu trước kia của Dạ Kim Ngọc.
Khi biết được sự thật, Lâm Nguyên Khang bạo phát, dứt khoát hưu Dạ Kim Ngọc, không cho nàng cơ hội nào cả.
Dạ Kim Ngọc tinh thần bất định được đưa trở về Dạ gia. Đã biết nguyên do
cớ sự, Dạ Minh Thành dù rất bực tức cũng không thể nói phản lại câu nào, tức giận phắt tay bỏ đi. Dạ Kim Ngọc càng thêm bi phẫn, cả phụ thân của mình cũng không đứng về phía của mình, nàng ta bắt đầu gây náo loạn.
Ngay lúc đó, Dạ Kim Ngọc đột ngột té xỉu, hạ thân đầy máu. Hóa ra, Dạ
Kim Ngọc đã mang thai được hai tháng, đứa nhỏ giờ cũng mất rồi.
Bản thân mình mang thai thế mà cứ đi ganh tị với người khác để bị ruồng bỏ
và mất cả con, niềm hy vọng duy nhất của mình. Dạ Kim Ngọc không chịu
nổi đả kích, thành điên.