Nguyệt Vô Thường vừa
vào trong thì có một vòng tay từ phía sau ôm qua người nàng. Nguyệt Vô
Thường cũng không phản ứng mạnh, nàng biết người đó là ai.
– Ngươi nghe lén?
Tang Ly lắc đầu.
– Không phải. Ta chỉ quan tâm nàng thôi.
Nguyệt Vô Thường cũng không thèm so đo với Tang Ly, đưa mắt nhìn lên mặt trăng trên cao.
Tang Ly khẽ nói:
– Nàng từng yêu hắn.
– Ngươi ghen sao?
– Không! Ta nói là “đã từng”! Nàng sẽ không chấp nhận người từng làm tổn thương nàng. Trái tim của nàng, chỉ mở ra đúng một lần.
Bởi vậy, nên ngươi không lo lắng sao? Thật ra, là do nàng yếu đuối. Nàng sợ hãi sẽ bị người khác làm tổn thương, nên nàng không dám gửi trái tim
cho người đã từng làm tổn thương mình. Nàng sợ!
Huống chi, bây giờ nàng đã học được bài học phải biết quý trọng những điều ở trước mắt!
– Cho dù… nàng bây giờ có yêu hắn, ta vẫn sẽ khiến nàng cảm thấy ta tốt hơn hắn, ta có lòng tin mà.
Nghe câu nói của Tang Ly, Nguyệt Vô Thường cảm thấy buồn cười.
Tang Ly cứ ôm Nguyệt Vô Thường đứng như vậy.
– Tang Ly, ta muốn ngươi chế thuốc.
Tang Ly nghe gọi, liền nở nụ cười nói:
– Thường Thường muốn thuốc gì?
– Thuốc tăng chiều cao!
Tang Ly bị câu trả lời của Nguyệt Vô Thường làm giật mình, trố mắt hỏi:
– Để… để… làm gì?
Nguyệt Vô Thường quay lại nhìn Tang Ly, mặt không biến sắc nói:
– Ta không muốn để ngươi ôm. Ta muốn ôm ngươi hơn!
Tang Ly dở khóc dở cười.
– Nàng muốn ôm ta?
Nguyệt Vô Thường gật đầu.
– Vậy ta để nàng ôm là được rồi.
– Ừ.
Nói rồi, Nguyệt Vô Thường vươn hai tay lên ôm cổ Tang Ly, kéo hắn sát vào người mình.
Tang Ly trước nay luôn làm người khác ngạc nhiên, lần đầu tiên hắn bị người ta làm ngạc nhiên như vậy, còn là bất ngờ lớn nữa.
Cảm giác cũng không tệ, Tang Ly quàng tay qua ôm lấy eo Nguyệt Vô Thường, thật tâm hưởng thụ.
Ừ, cảm giác rất tốt.
Chỉ là… tư thế này hơi bị mỏi đây…
——————-
Sau khi nói chuyện với Nguyệt Vô Thường xong, Bạch Y Thần lặng lẽ quay trở về nhà của mình.
Chưa kịp bước chân vào nhà, có một tiếng gọi Bạch Y Thần:
– Bạch công tử…
Bạch Y Thần quay đầu lại nhìn, chính là tứ tiểu thư Dạ gia, bây giờ là hầu phu nhân Dạ Kim Lan.
– Hầu phu nhân.
Dạ Kim Lan tiến lại, nghe Bạch Y Thần gọi mình như thế liền nhíu mày khó chịu.
– Bạch công tử xin đừng gọi Kim Lan như vậy.
Bạch Y Thần không đáp.
Dạ Kim Lan đưa mắt nhìn Bạch Y Thần một hồi, ngập ngừng nói:
– Công tử… đã đi gặp Dạ Đông Tuyết?
Bạch Y Thần nghiêm mặt đánh giá Dạ Kim Lan, người cho hắn biết tung tích của Dạ Đông Tuyết chính là Dạ Kim Lan. Chỉ là, Dạ Kim Lan trước nay không
có ý tốt với Dạ Đông Tuyết, hắn không biết Dạ Kim Lan lần này muốn làm
gì. Nghiêm cẩn đáp:
– Không phải.
Dạ Kim Lan cau mày, trừng mắt nói:
– Nói dối. Rõ ràng công tử đã đến gặp nàng.
– Nàng không phải Dạ Đông Tuyết.
Nguyệt Vô Thường ngày hôm nay đã không còn là Dạ Đông Tuyết trước kia nữa.
Dạ Kim Lan e dè hỏi:
– Công tử vẫn còn thích Dạ Đông Tuyết?
Bạch Y Thần nhăn mày, hỏi:
– Rốt cuộc nàng muốn gì? Ý đồ của nàng là gì?
Dạ Kim Lan chột dạ, lấp liếng:
– Không có. Kim Lan không có ý đồ gì. Chỉ là Kim Lan lo cho tam tỷ thôi, nam nhân bên cạnh tỷ ấy không bình thường…
Bạch Y Thần không tin Dạ Kim Lan tốt bụng bất ngờ, nhưng quả thật nam tử bên cạnh Dạ Đông Tuyết lúc đó rất kỳ lạ.
Bạch Y Thần liền nhớ đến nụ cười cao ngạo, châm biếm Tang Ly dành cho hắn.
Người đó… dường như hắn đã từng gặp người đó!
Có lẽ đã đến lúc hắn quay trở về gia tộc.
Bạch Y Thần đưa mắt nhìn Dạ Kim Lan một cách lạnh nhạt:
– Hầu phu nhân nếu không còn chuyện gì, xin hãy quay về. Không nên để truyền ra điều tiếng không hay với danh tiết của phu nhân.
Dạ Kim Lan thấy Bạch Y Thần vô tình như vậy lại lạnh tâm thêm lần nữa, vẫn cố chấp không buông:
– Công tử ghét Kim Lan như vậy sao?
Bạch Y Thần im lặng.
– Công tử lẽ nào không hiểu tình cảm Kim Lan dành cho người? Ngài không thể bao dung Kim Lan hay sao…
Nếu là một nam nhân khác, khi nghe những lời yếu ớt này được phát ra từ một mỹ nhân mỹ lệ như Dạ Kim Lan có thể họ sẽ lập tức đáp ứng yêu cầu của
nàng, hay chí ít sẽ cảm thông cho nàng. Nhưng rất tiếc, người trước mặt
nàng lại là Bạch Y Thần, một kẻ trái tim sắt đá.
Bạch Y Thần mệt mỏi nói:
– Hầu phu nhân, xin hãy về cho.
Dạ Kim Lan uất hận, rưng rưng nước mắt nhìn Bạch Y Thần:
– Trong mắt công tử chỉ có mỗi Dạ Đông Tuyết hay sao? Ngoài nàng ra, ngài không để ý đến người khác sao? Dù cho nàng bây giờ đã khác xưa và bên
cạnh nàng có một nam nhân khác?
Bạch Y Thần lắc lắc đầu, không nói nữa, quay đầu bước vào nhà.
Dạ Kim Lan nhìn Bạch Y Thần không thèm đoái hoài đến mình, cuồng loạn nói:
– Bạch Y Thần, chàng là người vô tình như vậy sao? Chàng có biết ta vì
chàng đã đánh đổi như thế nào không? Bạch Y Thần, chàng quá độc ác…
Mặc cho những lời trách móc của Dạ Kim Lan, cánh cửa vẫn đóng kín không hy vọng mở ra.
Dạ Kim Lan lúc này tuyệt vọng, ngồi bẹp xuống đất, nước mắt rơi như mưa.
– Bạch Y Thần, chàng quá độc ác… chàng có biết… ta đã không còn đường lui nữa không… ta không còn đường về nữa rồi…
Mục đích nàng cho Bạch Y Thần biết được tung tích của Dạ Đông Tuyết một
phần vì muốn được gặp mặt hắn, mặt khác, nàng muốn Dạ Đông Tuyết vì Bạch Y Thần mà trở mặt với Tang Ly. Lúc đó, có thể nàng che giấu tốt, nhưng
Dạ Kim Lan vẫn nhận ra được Dạ Đông Tuyết có tình cảm với Bạch Y Thần.
Dạ Đông Tuyết thích Bạch Y Thần.
Nàng ta sẽ vì Bạch Y Thần mà rời khỏi Tang Ly, dù khi đó, nàng sẽ mất đi
Bạch Y Thần nhưng chí ít nàng còn cơ may sống tiếp. Nếu Dạ Đông Tuyết vì nam nhân khác mà bỏ đi, Tang Ly sẽ không lưu luyến Dạ Đông Tuyết nữa,
hắn sẽ không quan tâm đến Dạ Đông Tuyết… vậy thì, Dạ Kim Lan có cơ may
sẽ thoát khỏi tầm ngắm của Tang Ly.
Dạ Kim Lan e sợ Tang Ly như vậy, bởi vì, nàng phát hiện ra một bí mật.
Ngày đó, nàng vô tình phát giác Trương Thiện Hào hành tung thần bí, nàng lén lút theo dõi thì phát giác Trương Thiện Hào bí mật gặp mặt một người
sau hậu viên.
Trương Thiện Hào nói:
“…Vậy Dạ Kim Lan kia
xử trí như thế nào ạ? Nếu ngài không thích, tiểu nhân sẽ lập tức hưu
nàng ta hay đày nàng xuống làm hạ nhân…”
Nam tử bị khuất mặt thờ ơ lên tiếng:
“Vẫn như hiện tại đi!”
Rồi nam tử đó lẩm nhẩm:
“Nếu hành xử quá mức, dù rằng không nói ra nhưng “nàng” sẽ để tâm…”
“Nhưng mà…”
Thấy Trương Thiện Hào vẫn không chịu buông bỏ, nam tử thần bí nói:
“Ngươi cứ an tâm, ta sẽ không quên công lao của ngươi đâu.”
Trương Thiện Hào cuống quýt phân trần:
“Tiểu nhân làm sao dám kể công…”
“Được rồi, dừng ở đây đi!”
“Dạ, ngài sắp trở về kinh thành rồi phải không ạ?”
“Đó không phải là chuyện ngươi cần biết!”
Thấy nam tử nổi giận, Trương Thiện Hào lập tức im miệng.
Dạ Kim Lan không thể tin vào tai mình, nam tử kia rốt cuộc là ai mà Trương Thiện Hào lại phải khúm núm khép mình như thế. Dạ Kim Lan vừa sợ hãi
vừa tò mò tiến tới gần thêm để nhìn rõ hơn.
Đúng lúc đó, nam tử kia quay đầu lại, quay ánh sáng le lói của chiếc lồng đèn, Dạ Kim Lan đã nhìn được mặt người đó.
Đó chính là gương mặt của nam nhân xuất hiện bên cạnh Dạ Đông Tuyết!
Đúng lúc đó, giọng của Trương Thiện Hào lần nữa vang lên: