Cùng Nhảy Dưới Ánh Trăng Đỏ

Chương 8: Đêm trăng thứ bảy



Tam Nương mấy năm nay luôn phải sống lo lắng, khắp nơi đề phòng sự truy sát của những kẻ lạ mặt đã vất vả lắm rồi. Thế mà, dạo gần đây còn bị một người tên A Tuyết liên tiếp đến làm phiền càng khiến bà hết sức mệt mỏi. Chỉ vì vô tình làm bà té một lần mà ngày nào cũng tìm đến để kiểm tra sức khỏe của bà, nói ra điều này liệu có ai tin tưởng không? Trên đời này vẫn còn người tốt bụng đến vậy sao?

Nhưng nhìn bộ dáng của nàng ta cũng không giống giả vờ. Từ ánh mắt đến cử chỉ đều cho thấy nàng là một thiếu nữ hiền lành vô tư, nhưng… không hiểu sao Tam Nương không thích ứng được với nàng ta, cảm giác bài xích rõ rệt. A Tuyết không vì vậy mà buồn lòng, tươi cười nói với bà:

- Thẩm thẩm, nhà của A Tuyết ở cuối ngõ bên kia. Nếu thẩm thẩm có gì cần giúp đỡ cứ đến tìm A Tuyết nha.

Tam Nương không dám nhìn thẳng vào A Tuyết, chỉ ừ ờ cho qua.

Sau khi Tam Nương đã đi khỏi, Dạ Đông Tuyết thu lại nụ cười, trong mắt chỉ còn sự lạnh lẽo.

- Bà ta rõ ràng không thích nàng nha. Nàng cứ như vậy có thể làm bà ta nói ra được sao?

Nghe được câu nói mỉa mai của Tang Ly, Dạ Đông Tuyết chỉ hừ lạnh:

- Nếu bà ta dễ dàng tin người như vậy, liệu có thể sống sót đến giờ sao?

Tang Ly nghe vậy vẻ thú vị càng hiện rõ trên mặt, khẽ hỏi:

- Vậy rốt cuộc kế hoạch của nàng là gì?

Dạ Đông Tuyết quăng cho hắn một ánh mắt xem thường, không thèm đáp lời. Tang Ly lẽo đẽo theo sau nài nỉ:

- Nàng nói cho ta biết đi…

——————

Khi Tam Nương từ bên ngoài về nhà liền nghe thấy tiếng Tứ Cẩu la ó:

- Đừng! Đừng!

Tam Nương liền hốt hoảng, chẳng lẽ bọn đã tìm đến? Bà vứt hết đồ trên đất, chạy nhanh vào nhà.

- Tứ Cẩu!

Bên trong không phải cảnh tượng mà Tam Nương lo sợ, mà là cô nương tên gọi A Tuyết kia đang quét tước, dọn dẹp nhà cửa, còn Tứ Cẩu thì khó khăn ngồi trên ghế ngăn lại.

- Tam Nương, bà đã về rồi!

- Ông… không sao chứ?

- Bà nhanh ngăn A Tuyết cô nương lại đi. Sao lại để khách đến nhà còn phải dọn dẹp nhà cửa như vậy.

Đến giờ, Tam Nương mới hoàn hồn lại. Bà quay sang Dạ Đông Tuyết gặng hỏi:

- Tại sao nàng lại ở đây?

- Hì hì, thẩm thẩm thấy đó. A Tuyết thật sự rất nhàn rỗi nha.

Tam Nương không biết nói gì hơn, Tứ Cẩu thấy bà cứ đứng ngây ra thì bảo:

- Tam Nương, đã trễ rồi, bà nấu cơm nhiều một chút để A Tuyết cô nương ở lại dùng luôn.

Tam Nương ừ ờ rồi đi vào bếp.

Dạ Đông Tuyết thấy vậy liền hào hứng hô lên:

- Thẩm thẩm, để A Tuyết giúp người.

Ở trong bếp, Dạ Đông Tuyết giành phần gọt vỏ mấy rau củ, miệng thi thoảng còn ngân nga một câu hát nào đó. Nhìn điệu bộ ngây thơ của nàng, không hiểu sao nỗi bất an trong tâm Tam Nương càng nặng.

- A Tuyết… trong nhà nàng có những ai?

Tam Nương lên tiếng dò xét.

Dạ Đông Tuyết cười cười quay đầu lại đáp:

- Nhà của A Tuyết ư? Ừm… có phụ thân, có mấy mẫu thân và vài người chị em khác.

Tam Nương càng nghi hoặc.

- Nói vậy… chắc nhà của nàng rất giàu có?

- Ừ, rất giàu.

Dạ Đông Tuyết thật thà đáp, lần này không quay đầu lại nữa, Tam Nương chỉ nhìn thấy lưng của Dạ Đông Tuyết mà không thấy được vẻ mặt của nàng.

Tim của Tam Nương đập mạnh hơn từng hồi.

- Ở phương Bắc này có mấy nhà giàu có đâu. Thử nói xem ta có biết nhà nàng không…

- Tam Nương chắc chắn biết nha.

- …vậy sao?

Dạ Đông Tuyết thôi gọt vỏ, mắt nhìn ra bụi hoa trước cửa nhà bếp, giọng đùa nghịch:

- Hoa này không biết gọi là hoa gì nha. Trước kia, bên ngoài viện của mẫu thân ta được trồng đầy loại hoa này…

Giọng của Dạ Đông Tuyết càng lúc càng chuyển lạnh, nghe như tiếng vọng lại từ đâu đó.

- … chắc là bà biết mà, phải không, Tam Nương?

Dạ Đông Tuyết quay đầu lại nhìn Tam Nương, trên mặt nàng đã không còn vẻ ngây thơ như trước, chỉ một biểu tình nhàn nhạt, đôi mắt khẽ nheo lại đầy nguy hiểm. Tam Nương sợ hãi lui về sau đụng phải cạnh bàn, vật dụng trên đó rơi xuống đầy đất.

Dạ Đông Tuyết khẽ nhếch mép cười, quan tâm hỏi:

- Bà làm sao vậy Tam Nương?

Bây giờ, giọng của Dạ Đông Tuyết lọt vào tai Tam Nương cứ như âm thanh của ma quỷ đến đòi mạng. Tam Nương run rẫy hỏi:

- Ngươi… ngươi là ai…

- Tam Nương không còn nhớ A Tuyết sao? A Tuyết vẫn nhớ rõ Tam Nương nha.

Tam Nương bỗng nhận ra gương mặt của Dạ Đông Tuyết rất giống một người, bà ta hốt hoảng:

- Ngươi… là tam tiểu thư Dạ Đông Tuyết?

Dạ Đông Tuyết nở nụ cười, khen ngợi:

- Tam Nương đã nhớ ra rồi sao.

——— ———–

“Phải rồi, nàng ta là tam tiểu thư Dạ Đông Tuyết, không phải là những kẻ kia. Nếu không phải là bọn họ thì cần gì phải lo sợ? Nàng có thể làm gì được mình chứ…”

Sau khi đã nghĩ thông, Tam Nương dần bình tĩnh trở lại, bớt sợ hãi đi.

- Tam tiểu thư… không biết đến đây tìm Tam Nương có chuyện gì?

- Dù sao chúng ta cũng có một quãng thời gian sống gần nhau, lẽ nào không có chút tình cảm?

Tam Nương không muốn tiếp tục nói quanh co với Dạ Đông Tuyết nữa, vào thẳng vấn đề:

- Đừng giả vờ nữa! Hãy nói thật đi!

Dạ Đông Tuyết lại cười. Một nụ cười dịu dàng nhưng khiến cho người khác cảm thấy lạnh cả sống lưng, mồ hôi trên trán Tam Nương rớt xuống.

- Thôi được rồi! Ta đến đây là muốn hỏi bà một vấn đề!

Dạ Đông Tuyết ngưng cười, vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc. Từ trước đến nay, Tam Nương chưa từng gặp ai có thể thay đổi biểu cảm nhanh như Dạ Đông Tuyết. Chỉ cần một ánh mắt đã khiến người e sợ đến mức ngưng thở.

- Chuyện của mười lăm năm về trước! Nói cho ta những gì bà biết!

Tam Nương bị khí thế của Dạ Đông Tuyết dồn ép đến mức đứng không vững nhưng bà ta vẫn nhất quyết cứng miệng:

- Ta không hiểu tam tiểu thư muốn nói tới cái gì. Ta không biết gì cả!

- Bà thật không nói?

- …Ta không biết! Không biết làm sao mà nói được.

Dạ Đông Tuyết nhếch mép cao lên, tiến lại Tam Nương, đe dọa:

- Bà quả thật không nói?

Tam Nương gần như ngồi bẹp cả xuống đất, hai tay níu cái thành bàn đỡ lại cơ thể mình.

- Ta thật sự không biết cái gì cả…

Thấy đe dọa không được, Dạ Đông Tuyết lùi một bước, áp lực xung quanh Tam Nương lập tức biến mất. Dường như không thích ứng được với sự thay đổi đột ngột đó, Tam Nương chới với ngã ạch xuống đất. Lúc bà ta tỉnh táo lại thì thấy Dạ Đông Tuyết đã quay đầu đi.

Thấy Dạ Đông Tuyết từng bước bước đi, tim Tam Nương càng hồi hộp, cầu mong nàng sớm biến mất luôn.

Nhưng chỉ được mấy bước, Dạ Đông Tuyết quay đầu lại nói:

- Nếu bà đổi ý muốn nói ra mọi chuyện thì bà biết tìm ta ở đâu rồi chứ.

Cú quay đầu đột ngột đó làm Tam Nương giật nẩy mình, chút nữa đã la thành tiếng. Thấy gương mặt tím tái của Tam Nương, Dạ Đông Tuyết xem như hài lòng, lần này thì đi thật.

Chỉ còn lại một mình, Tam Nương ngồi bẹp trên đất một lúc lâu vẫn không có sức ngồi dậy được.



Tứ Cẩu nãy giờ vẫn ngồi chờ Tam Nương nấu cơm. Rất lâu sau vẫn không nghe thấy động tĩnh, hắn lo lắng định đi tìm Tam Nương thì thấy Tam Nương từ bên ngoài bê cơm vào.

- Sao lại lâu vậy? Ta đang định đi tìm bà đây.

Tam Nương cố giữ vẻ bình tĩnh nói:

- Ăn cơm thôi.

- A Tuyết cô nương đâu? Sao chỉ có một mình bà?

- …nàng ta có việc gấp đã đi rồi.

Cảm giác Tam Nương có gì đó kỳ lạ nhưng dò hỏi mãi vẫn không có kết quả, Tứ Cẩu đành bỏ qua, chỉ dặn dò Tam Nương phải cẩn thận mọi điều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.