Bây giờ đã là cuối thu, trên đường lớn kinh thành vẫn náo nhiệt phồn thịnh
như cũ, từng chiếc xe ngựa xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, tiếng rao hàng của người bán hàng rong tản ra bốn phía, có thể thấy được một mảnh phồn
vinh tản ra từ khắp nơi.
Nhưng là....bên trong một ngóc ngách không tên nào đó...
"Uy, đi về bên kia..."
Một tên tiểu ăn mày quần áo tả tơi, giận mà không dám nói gì, chỉ có thể
ngồi xổm xuống bên cạnh. Vụng trộm ngước nhìn người thấp hơn mình nửa
cái đầu, "Đại nhân", hắn chỉ nghe huynh đệ Cái bang nói qua, đắc tội với người nào cũng không được đắc tội với người này, bởi vì...hắn thật đáng sợ, đáng sợ đến một tình hình cực kỳ bi thảm.
Hắn chỉ đến đây
trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, trên người phú gia phủ đệ các loại đã
lấy đi không biết bao nhiêu bảo bối, hơn nữa là bang chủ Cái bang còn tự mình mời hắn đi qua, còn tuyên bố muốn bái hắn ta làm thầy, nhưng hôm
nay vừa thấy hắn, lại khó tránh khỏi có chút thất vọng, quả nhiên...tin
đồn vẫn chỉ là tin đồn thôi!!!
(Vui lòng theo dõi tại diendanlequydon.com để có thể đón đọc chương mới nhanh nhất_nhamy111)
*********
Một chiếc xe ngựa trên đường cái chậm rãi đi tới, ngồi trên xe là hai nam
tử, một người trung niên chính trực, ngũ quan đoan chính, vừa nhìn liền
biết hắn có thân phận quý tộc, hắn chính là đương kim Vương gia khác họ
duy nhất cả nước - Hàn Vương.
Mà ngồi đối diện chính là đương kim Ngũ hoàng tử điện hạ - Lý Minh
Hàn Vương đường hoàng cười một tiếng, "Đa tạ Ngũ hoàng tử điện hạ đồng ý theo thần đi hàn xá thăm hỏi tiểu nữ"
Lý Minh khẽ mỉm cười, "Không sao! Minh cho đến nay đều coi Mai Hương như
muội muội, muội muội ngã bệnh, thân làm huynh trưởng không đến nhìn qua
nàng chẳng phải là vô lễ quá hay sao?"
"Đâu có...đâu có..." Hàn
Vương mang bộ dạng cười hớn hở, trong lòng âm thầm tính toán, nếu Lý
Minh thành con rể của hắn, địa vị trong triều của hắn lại có thể cao
hơn, quan trọng nhất là Hoàng thượng vẫn coi trọng Ngũ hoàng tử này, mặc dù đã sớm phong thái tử, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến Ngũ hoàng
tử.
Ách...Mặc dù mỗi lần mời Ngũ hoàng tử vào trong phủ làm khách đều phải trả giá lớn một chút.
"Chủ tử, đến phẩm mực trai rồi!" Vương Chính Văn cắt đứt suy nghĩ của Hàn
Vương. (Phẩm mực trai: nơi mua giấy bút viết mực các loại đó mà)
Hàn vương giật mình nói, "Chẳng lẽ điện hạ còn phải đích thân đi mua đồ dùng sao?"
Hắn cười gật đầu, "Minh không thích đồ tiến cống, nên tùy ý mua một ít.
Vương gia, chờ Minh một lát". Dứt lời, tùy ý để Vương Chính Văn vén màn
che, chậm rãi đi ra ngoài.
Đợi hắn từ phẩm mực trai đi ra, cư
nhiên lại bị một người quần áo rách nát chiếm tiện nghi, "Hắc hắc, xin
lỗi, có đụng bị thương ngài không?"
Lý Minh khẽ nhíu mày, hắn từ
trong ngực mình đi ra lâu như vậy rồi, nhưng vẫn đối với mình rờ trên sờ dưới, tu dưỡng tốt trước kia đều bị ném sau ót, Lý Minh lui một bước,
cắn răng nói "Không sao, ngươi đi nhanh đi"
Người này nghe xong ha ha cười một tiếng, hưu ~~ chạy mất...
Vương Chính Văn vội vàng chạy về phía trước, sắc mặt trở nên đỏ, hô to "Chủ tử, đai lưng của ngài...không thấy!"
Vẻ mặt Lý Minh sững sờ, xoay người đuổi theo bóng dáng nho nhỏ kia, "Đứng lại..."
Hắn dùng khinh công nhảy lên, mũi chân điểm qua mặt đất, thân hình lay nhẹ, trong nháy mắt xoay người một cái liền đứng trước mặt tên ăn trộm, một
phát bắt được cánh tay của hắn, nghiêm túc nhìn sang, người này ăn mặc
theo kiểu ăn mày, khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn đen đúa, vóc người nho nhỏ
xinh xắn, tựa hồ như bóp một cái liền nát.
"Công tử, ngài tha cho tiểu nhân đi, đây là lần đầu tiểu nhân phạm phải, về sau tiểu nhân sẽ
không dám nữa..." Ách, một câu kinh điển...nghe hoài nên cũng thuộc.
Lý Minh định thần nhìn lại, thì ra "Hắn" là "Nàng"...
"Vì sao ngươi trộm đồ?" Lý Minh lạnh lùng nói, chẳng biết tại sao, càng
nhìn càng cảm thấy nàng có chút quen thuộc, thật giống như đã từng quen
biết, vì vậy âm thanh cũng trở nên nhu hòa một chút, "Nếu ngươi nói ra,
có lẽ sau khi ta hài lòng, sẽ xem xét đến việc thả ngươi"
"Thật sao?" Trên mặt nữ tử toát ra vẻ mừng rỡ, sau đó lại biến thành vô cùng buồn
(Vui lòng theo dõi tại diendanlequydon.com để có thể đón đọc chương mới nhanh nhất_nhamy111)
Lý Minh không nói, thầm nghĩ, đây có phải chính là vui nhiều buồn nhiều trong truyền thuyết không?
"Nói đến đều là nước mắt a... Ta ba tuổi mất mẹ, bảy tuổi tang cha, tám tuổi cả nhà đều chết hết, từ đó không nơi nương tựa, một thân một mình phiêu bạt chân trời, dựa vào ăn cắp mà sống qua ngày, vô cùng bất đắc dĩ a."
"À, đừng nói là bị bắt thì mới nói là lần đầu tiên nga?" Lý Minh buồn cười nhíu mày.
"Ngô, lần đầu bị người bắt lấy" Nàng ha ha cười gượng. "Nhưng ta làm nghề
này, cũng là một ngành nghề có đạo đức a, cho tới bây giờ ta chỉ trộm
tiền tài của người giàu có thôi"
"Người không có tiền, ngươi có muốn trộm cũng không trộm được nga" Lý Minh nhanh chóng nói.
Nàng vẫn như cũ, mặt không đỏ, tim không nhảy nói "Ngươi không thể đem ăn
trộm so sánh với kỹ nữ được, nghề này của chúng ta là bán nghệ không bán thân"
"Nghệ?" Lý Minh nhịn không được tò mò hỏi, "Vậy theo lời ngươi nói, nghệ là gì?"
"Đương nhiên là kỹ thuật trộm a"
Đúng, biết sớm không nên hỏi a, rõ ràng là cùng một nữ tử nói bậy nói bạ suốt nửa ngày...
Trong tâm Lý Minh cảm thấy buồn cười, aiz...không so đo cùng nàng nữa, hắn mới vừa buông tay thì lại bị nàng cuốn lấy.
Hắn bất đắc dĩ cúi đầu nhìn thấy đôi mắt ướt nhẹp của nàng.
"Công tử, ngươi dẫn ta đi với. Vừa nhìn liền biết ngươi là công tử nhà có
tiền, trong nhà ngươi nhất định là thiếu một nha hoàn khả ái hoạt bát
như ta rồi, ta không cần ngươi trả công, ta chỉ cần cơm đầy đủ ba bữa,
đương nhiên, nếu có tiền thì tốt hơn, ta không so đo" (nhamy111: này,
mặt dày dễ sợ nga!!!)
Một cái gì đó mềm mại trong lòng rốt cuộc
cũng đả động đến Lý Minh, hắn đột nhiên nhớ tới một nữ nhân làm cho hắn
nóng ruột nóng gan luôn trong lòng hắn, nội tâm hắn run lên, không trách được hắn thấy nàng lại quen thuộc như thế, thì ra là do tướng mạo của
nàng, cùng "nàng", lại giống nhau như vậy.
Nhưng nghĩ lại thì hắn lại cảm thấy không thể nào, cả nhà Thu gia đều bị diệt, nàng sao có thể còn sống được chứ? Nhưng xem nàng cùng "nàng" lại tương tự như thế, làm hắn thích thú gật đầu nói, "Được rồi! Ta mang ngươi đi! Nhưng ngươi
phải hứa với ta về sau tuyệt đối không được làm chuyện trộm cắp nữa"
Bộ dạng gật đầu như gà mổ thóc của nữ nhân rơi vào trong mắt Lý Minh làm hắn không khỏi buồn cười, "Ngươi tên gì?"
"Vân Vụ!" Nữ nhân thuận miệng nói
"A! Ngươi lại còn có tên dễ nghe vậy sao?" Lý Minh nhướn mày
"Ừ! Đó là đương nhiên rồi! Là ông nội của ta đặt cho ta!" Vân Vụ dương dương tự đắc nói.
"Không phải cả nhà ngươi đều..." Xét thấy quan trọng nhất chính là vấn đề nuôi dạy. Lý Minh chưa kịp nói câu kế tiếp. Vân Vụ cười khan nói, "Là báo
mộng cho ta!"
Khóe miệng Lý Minh không khỏi rụt rụt, quả nhiên không thể lấy tư duy của người thường mà nói chuyện cùng nàng được.
Đến cửa Hàn Vương phủ, Hàn Vương cùng Lý Minh xuống xe, đột nhiên phát hiện có thêm một gã sai vặt, nhưng lập tức nghĩ lại, quần áo cũ rách thế
kia, không giống người bên cạnh hắn, liền hỏi "Điện hạ, đây là?"
Lý Minh nhịn không được cười lên một tiếng, "Lại nói tới việc này, thật
đúng là phải nhờ vương gia một chuyện rồi" Hàn Vương chưa kịp phản ứng,
hắn liền phất phất tay với Vân Vụ, "Ngươi tới đây"
Vân Vụ hấp tấp chạy tới, cười ngây ngô, "Công tử, nhà ngươi thật sự có tiền, vậy là nuôi ta đủ rồi, ha ha..."
Trong nháy mắt Hàn Vương cảm thấy da đầu tê dại, Lý Minh ngược lại điềm nhiên như không, nói "Nếu như thế, ngươi ở lại nơi này là được rồi!"
Sắc mặt Hàn Vương buồn bã, thầm nghĩ, hình như bản vương mới chính là chủ nhân nhà này mà.
(Vui lòng theo dõi tại diendanlequydon.com để có thể đón đọc chương mới nhanh nhất_nhamy111)
"Được...được...được, ta đi tham quan trước, xem có cái bảo bối đáng giá gì không
thuận...thuận..." Đương nhiên lời này là vội vàng ngừng lại, rồi vội
vàng tiếp, "Thuận tiện xem một chút, ta vào đây" Dứt lời nàng liền
nghênh ngang đi vào vương phủ.
Chỉ là vì sao mà Hàn Vương hắn lại cảm thấy như ôn thần giáng lâm phủ vậy?
Lý Minh hướng về phía Vương Chính Văn nháy mắt, Vương Chính Văn đành phải mang theo vẻ mặt đau khổ đuổi theo Vân Vụ.
"Vương gia, chuyện Minh muốn nhờ vương gia ngài chính là chuyện này. Nữ nhân
này chính là Minh gặp phải trên đường, thân thế vô cùng thảm thương,
Minh nghĩ trước hết để nàng ở lại Hàn Vương phủ được không?"
"Được thì được" Khóe miệng Hàn Vương rụt rụt, nhưng không dám biểu hiện ra
ngoài, tiện đà khen ngợi, "Điện hạ đại nhân đại nghĩa, nhân từ lương
thiện, cuối cùng sẽ có một ngày đạt được thành tựu"
Lý Minh đứng
chắp tay, không nói, sinh trưởng nơi Hoàng gia, những lời a dua nịnh nọt này nghe từ lúc mới sinh ra đến bây giờ bắt đầu chán rồi.
"Oa,
ông nội hắn, tổ tông nhà hắn, làm sao lại có tiền như vậy chứ?" Vân Vụ
vừa đi vừa cảm thán, "Phải tích bao nhiêu đức mới có thể có nhiều tiền
như vậy a?"
Dừng lại một chút rồi nói, "Nếu để cho lão tử sinh ra ở nơi này, lão tử đến chết cũng không rời Vương phủ nửa bước. Bà nội
nó..."
Trên mặt Vương Chính Văn viết đầy hai chữ "mất mặt", nữ tử này mở miệng ra đều nói những lời thô tục, thật làm cho người ta đau
đầu.
"Cô nương, cô có thể đừng nói lời thô tục được không? Nơi
này là vương phủ" Vương Chính Văn khẽ quát, mặc dù bản thân là người
hầu, nhưng dầu gì cũng là người hầu của Ngũ hoàng tử, làm sao có thể
nghe được lời này a.
"Ông nội ngươi, tổ tông ngươi, ngươi kêu lão tử im miệng thì lão tử liền im sao, ngươi có thể quản được lão tử ta đi mao xí thúi hay không thúi sao? Hả..." Vân Vụ nghiến răng nghiến lợi,
trợn ngược hai mắt. (nhamy111: ta đi chết đây...quá dữ dội!!! )
Vương Chính Văn hoàn toàn bị đánh bại, chỉ có thể yên lặng không tiếp tục nói cùng nàng, không biết phải làm thế nào khi lỗ tai vẫn còn phải nghe đến những lời khiến người ta âm thầm tặc lưỡi, "Lão tử thật sự là thông
minh tuyệt đỉnh. Nếu lão tử không ở chỗ này, cũng phải lưu lại bong bóng phân. Sau đó sẽ lưu thối ngàn năm, ha ha ha!" (nhamy111: em thề là em
edit đúng lời tác giả *đổ mồ hôi hột* )
Nếu nói một bước sai
chân, từng bước đều sai, Vương Chính Văn chân trái dẫm nát chân phải,
chỉ là một bước đi không tốt thôi, liền anh dũng quỳ rạp trên mặt đất,
ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy gương mặt vui cười phóng đại của Vân
Vụ, "Ngô, xem ra là ngươi hoàn toàn đồng ý với lời của ta"
Vương Chính Văn vùi đầu khóc rống, nội tâm hô to, chủ tử, mau tới cứu ta đi!!!!