Dương Quang điện, Nạp Lan Lạc lười biếng nằm trên giường nghe Hòa Phong và Hòa Khí kể xong
chuyện xưa của nàng, không chỉ ánh mắt mang ý cười, mà ngay cả khóe
miệng cũng cười toe toét.
Hòa Phong cùng Hòa Khí lập tức cảm giác bốn phía tràn ngập gió xuân, xem ra sau này phải chuyên tâm điều tra
thật nhiều chuyện của cô nương kia, lần này Dương Quang điện chắc chắn
sẽ không còn lạnh như băng nữa.
Hòa Khí suy ngẫm lại cũng thấy
làm lạ, kể từ sau khi Nhị tiểu thư Thu gia qua đời, gia suốt ngày như
cái xác không hồn, nhưng sau khi trở lại vào đêm qua, mặt mày lại bắt
đầu hớn hở, có thể thấy được, gia lại gặp được tình yêu đầu đời...ách,
nhầm...gia đã đi qua một lần rồi, nên không tính là đầu tiên nữa.
"Đúng rồi, gia" Hòa Phong đội nhiên đứng lên, "Hôm nay Hoàng thượng đã biết được tin tức Nghi vương chết rồi"
Trong khoảnh khắc Nạp Lan Lạc nhắm mắt lại, ừ một tiếng, tựa hồ như không
muốn nghe bất kỳ chuyện gì có liên quan đến Nghi vương.
Hòa Khí dùng sức đẩy Hòa Phong, nháy mắt, hai người an phận ngậm miệng lại.
(Vui lòng theo dõi tại diendanlequydon.com để có thể đón đọc chương mới nhanh nhất_nhamy111)
Bọn họ đều biết, Nghi vương là thân thúc phụ của Nạp Lan Lạc, nếu không
phải năm đó hắn giấu riêng di chiếu, hiện thời thiên hạ này đã sớm của
Nạp Lan Lạc, đâu tới lượt của hoàng đế bây giờ?
Nếu ngày hôm qua
không giết chết Nghi vương, nhưng khi hoàng đế biết được di chiếu đã bị
tìm thấy thì cũng sẽ giết hắn, nói tóm lại, hắn sớm không chết muộn cũng phải chết, chẳng qua là chết trong tay ai mà thôi.
Lại là một
đêm khác, Vân Vụ đang chìm vào giấc ngủ, đột nhiên một trận gió thổi
qua, loáng thoáng chứng kiến một bóng đen, nàng hơi nhíu mày, nghĩ tới
có lẽ mình nhìn lầm rồi, lại nằm xuống tiếp tục đi tìm Chu công, không
ngờ lại một lần nữa nghe thấy tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng kia,
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Vân Vụ bị hù dọa té lăn xuống giường,
nhưng nhớ lại hắn cũng không phải tới giết mình, nên mới vội vàng đứng
dậy, trấn an trái tim nhỏ bé đang hoảng sợ của mình, thở ra một hơi tức
giận nói, "Tại sao ngươi lại đến rồi? Ngay cả rắm cũng không thả, làm ta còn tưởng ngươi là Hắc Bạch Vô Thường nữa chứ!" (nhamy111: ý chị đang
trách anh tới mà cũng ko gây tiếng động gì đó mà)
"Thu gia có quan hệ gì với ngươi?" Người bịt mặt hỏi lại lần nữa
Vân Vụ trợn ngược hai mắt, nghi ngờ hỏi, "Thu gia? Thu gia nào? Sao lão tử
lại không biết?" Dừng lại cười hì hì một chút rồi hỏi, "Thu gia là nhà
có tiền sao?"
Nếu không phải giờ này hắn đang đeo mặt nạ, sợ rằng cũng có thể nhìn thấy lúc này đây khóe miệng hắn đang run rẩy,
"Xít...không hỏi nữa...đổi đề tài. Vì sao ngươi lại hết lần này đến lần
khác tiếp cận Ngũ hoàng tử Lý Minh?"
Một lần nữa Vân Vụ mãnh liệt trợn mắt, đến cùng là hắn nghe được những điều này từ nơi nào, "Ngươi
hỏi hết chưa? Cút ra ngoài cho lão tử, lão tử muốn ngủ" Nàng lười phải
phản ứng với hắn, trực tiếp ngã xuống giường, nàng đắc chí, quả nhiên
hắn không còn hỏi nữa, nhưng hắn lại ngồi trên ghế không nhúc nhích mà
nhìn nàng chằm chằm, hơn nữa lại nhìn không chớp mắt.
Vân Vụ bực
mình lật người, để cho người ta thưởng thức tư thế ngủ của mình quả thực không tốt, nên tìm một đề tài giải tỏa lúng túng.
"Ta chưa biết
ngươi tên gì" Được rồi, nàng thừa nhận, đề tài này hơn qua loa, nhưng
câu trả lời của hắn thật làm nàng ngoài ý muốn, "Ta không có tên"
"Tại sao lại không có tên?" Vân Vụ ngồi dậy trừng to mắt nhìn hắn nói, "Ngươi đã lớn như vậy rồi, bọn họ gọi ngươi như thế nào?"
Hắn chân thành nói, "Sát thủ!" Dừng lại một chút rồi bổ sung, "Ngẫu nhiên thì cũng có người kêu là ma đầu"
Giờ phút này Vân Vụ cảm thấy mình đổ mồ hôi đầy đầu, liên tục thập phần quý trọng mạng nhỏ, giờ phút này nàng đang cùng với một sát thủ ma đầu nói
chuyện phiếm, nhưng quan trọng nhất là... Không biết có phải người này
đang mang tâm tư muốn giết mình hay không? Nếu thật như vậy, nàng phải
làm như thế nào cho phải đây? Nếu không phải, hắn đường đường là một sát thủ, lại tìm đến mình nói chuyện phiếm...hình như là không đúng cho
lắm.
Nàng rón ra rón rén che kín áo ngủ, thử dò xét nói, "Ta có nghi vấn? Có phải có người dùng tiền để ngươi đến giết ta hay không?"
Hắn rất không nể mặt hừ lạnh một tiếng, "Ngươi cũng không phải là nhân vật lớn gì, ai lại dùng tiền mua mạng ngươi chứ!!!"
Khóe miệng Vân Vụ rụt rụt, dù gì cũng là mạng người a, nhưng suy nghĩ lại,
xác thực đúng là danh hiệu của mình cũng không vang dội, trong lòng lại
có một tiếng nói mơ hồ vang lên, quả nhiên...người sợ nổi danh heo sợ
mập a.
Đợi chút...Dường như gần đây chính mình cũng có chút tăng cân...
"Khụ khụ..." Vân Vụ vội ho một tiếng, "Vậy ngươi đến tìm ta hỏi những lời này làm gì?"
"Nhàm chán!"
(Vui lòng theo dõi tại diendanlequydon.com để có thể đón đọc chương mới nhanh nhất_nhamy111)
Vân Vụ khinh khỉnh hướng lên trời, là mình nhàm chán hay hắn nhàm chán,
nhưng nghĩ đến việc hắn ngay cả tên cũng không có, không phải so với
nàng còn đang thương hơn hay sao, thích thú cùng động lòng thương cảm,
nhu tình nói, "Nguyệt...về sau tên của ngươi sẽ là Nguyệt, được không?"
Chữ "được" phát ra từ miệng hắn, giống như mang một tâm trạng vui mừng,
nhưng hắn lại khó có thể biểu lộ ra ngoài, Vân Vụ nghĩ, có thể là cho
hắn cái tên đầu tiên quá dễ nghe, làm cho hắn cảm động đến nỗi chỉ nói
ra một chữ "được".
**********
Dương Quang điện, Nạp Lan
Lạc lười nhác nằm trên giường, bên cạnh hắn là Mộc Mộc cùng Mộc Băng
trong y phục cung nữ, không nhanh không chậm quạt mát cho hắn, bây giờ
đã đến cuối thu, nhưng nếu tinh tế nhìn qua, sẽ thấy chóp mũi hắn khẽ đổ mồ hôi.
Nạp Lan Lạc mở mắt ra hỏi, âm thanh trầm thấp khàn khàn, giống như vừa mới tỉnh ngủ, "Bao lâu rồi?"
Mộc Mộc chu cái miệng nhỏ nhắn nói, "Gia, giờ Thìn, Hòa Phong nói các đại thần vừa mới hạ triều"
Mộc Băng cùng Mộc Mộc bốn mắt nhìn nhau, cùng nhau giật mắt, hai người các
nàng đều biết, gần đây Nạp Lan Lạc rất nhàm chán, lúc nào cũng đi gây sự với hoàng đế đại nhân vô cùng rộng lượng kia, đương nhiên, mỗi lần như
vậy đều khải hoàn trở về, thắng bại đều rõ!
Âu Dương Hách Thanh
đi vào vừa vặn nghe tiếng bọn họ nói chuyện, sắc mặt cực kỳ khó coi, nói "Đi một chút? Đi cái gì mà đi, thân thể ngươi vừa mới khôi phục, tối
hôm qua còn không biết sống chết lại "đi dạo" khắp nơi, nếu không phải
Âu Dương Hách Thanh ta là thiên hạ đệ nhất thần y, ngươi còn có thể điềm nhiên mà nằm ở chỗ này sao?"
Nạp Lan Lạc cười như không cười
nói, "A, theo lời thiên hạ đệ nhất thần y nói, gia đã sớm điềm nhiên như không đứng ở chỗ này rồi, còn cần phải nằm sao?"
Hôm nay Âu
Dương Hách Thanh mặc áo lam, trông rất nho nhã, nhưng trên mặt mang vẻ
bị nghẹn lại, quả thực rất khó xử, từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ hắn cãi
thắng Nạp Lan Lạc, mỗi lần hắn đều có thể bắt lấy cái đuôi của mình để
mà nói.
Bởi vì trong mắt mọi người, Nạp Lan Lạc còn có một ngoại
hiệu - Nạp Lan độc miệng. Loại miệng lưỡi độc địa này không chỉ gieo họa cho Âu Dương Hách Thanh, phàm làm người nào cùng hắn đấu võ mồm thì đều bị lời nói độc ác của hắn liên tiếp hù dọa cho lui binh!
Gương
mặt tuấn tú của Âu Dương Hách Thanh tràn ngập vẻ không cam tâm, tiếp tục nói, "Nếu ta không phải là thiên hạ đệ nhất thần y, giờ khắc này ngươi
đang cùng Mạnh bà làm lễ phu thê giao bái rồi"
"Vì sao phải cùng Mạnh bà? Không thể đổi người khác à?" Nạp Lan Lạc lật lọng nói
"Đây là bởi vì miệng lưỡi ngươi quá độc, nếu lên trời làm tiên thì sẽ biến
tiên giới thành ma đạo, nếu xuống đất làm quỷ thì cũng có thể khiến quỷ
khí hồn phi phách tán, nếu đầu thai thì lại càng sợ làm ô uế đường luân
hồi của người khác, tóm lại, trong tam giới này chỉ có mỗi Mạnh bà là có thể thu nhận ngươi!" Âu Dương Hách Thành vừa dứt lời, nội tâm không
khỏi tự đắc, đây chính là câu mà hắn phải trầm tư suy nghĩ mất mấy ngày
mới nghĩ ra được, ách...câu này là câu nguyền rủa!
Nhưng Nạp Lan
Lạc lại phản ứng như vầy, "Ngươi nói cũng có lý, để gia suy nghĩ một
chút! Nếu Mạnh bà thu gia, lúc gia cảm thấy nhàm chán thì sẽ tới tìm
ngươi vui chơi một chút"
Âu Dương Hách Thanh lập tức đổ mồ hôi
lạnh, sít, thua thiệt thì chấp nhận thua thiệt thôi. Nhưng vẫn mạnh mẽ
đề nghị, "Nạp Lan, ngươi vẫn nên nằm nghĩ cho tốt đi, hôm nay ngươi
không cần ra ngoài tìm phiền toái đâu, đã có ngươi thay ngươi ra mặt
rồi"
"A? Không thể tưởng được còn có người có khẩu vị giống gia?" Hắn dõng dạc nói, khóe miệng cười vô cùng tươi.
Âu Dương Hách Thanh gật gật đầu, khoe khoang nói, " Ngươi nhất định đoán không được là người phương nào rồi phải không?"
"Nói nghe thử, là người nào?"'
"Hàn vương!" Âu Dương Hách Thanh hơ hớ cười nói
*********
Hàn vương lấy một tờ giấy che nét mặt già nua mà không tiếng động thở dài,
nghĩ tới vì sao mình lại ở trên đại điện nói ra như vậy chứ? Thật sự là
lăng nhục mà, quan trọng nhất là lại đắc tội với Hoàng thượng a.
Lý Minh tiến lên an ủi, "Hàn vương, không sao chứ?"
"Ngũ hoàng tử điện hạ!" Hàn vương khom người cúi chào thật sâu, "Điện hạ cứu vi thần một mạng được không? Ngày hôm trước Nghi vương bị ám sát, vi
thần thân đã mang tội trông giữ không nghiêm, hôm nay lại chọc giận
Hoàng thượng, xem ra cái chết cách thần không xa rồi"
Lý Minh
bình tĩnh cười, "Hàn vương cần gì xem nhẹ thực lực của mình như vậy,
trong tay ngươi đang nắm binh quyền, phụ hoàng cho dù có tức giận như
thế nào, cũng sẽ không định ngươi tội chết"
Hàn vương suy đoán ý tứ trong lời nói của hắn, liền vội vàng hỏi, "Kính xin điện hạ chỉ điểm"
Lý Minh chắp tay, ngắm nhìn bốn phía, ung dung nói, "Hàn vương là người
khác họ duy nhất mà phụ hoàng phong vương, mặc dù trong tay nắm binh
quyền, nhưng hậu cung không có chỗ dựa, tự nhiên sẽ dễ rơi vào hiểm
cảnh"
"Điện hạ, con nối dòng của vi thần chỉ có mỗi mình Mai
Hương, huống chi Mai Hương lại chung tình với điện hạ" Hàn vương thê
lương nói, "Không...nếu như điện hạ cưới Mai Hương, về sau thần vì điện
hạ mà vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không từ chối"
"Hàn vương
xem trọng bản điện rồi, bản điện chỉ xem Mai Hương là muội muội. Sau
nữa, nếu bản điện muốn kết hôn cùng Mai Hương, phụ hoàng chắc chắn cũng
sẽ tìm mọi cách ngăn trở" Lý Minh xoay người cười một tiếng, "Những đạo
lý này, Hàn vương cũng sớm đã hiểu rõ"
Xa xa có một nam tử vui
vẻ, thâm trầm nhìn bóng dáng đang đi xa của Hàn vương, chỉ thấy người
hắn mặc mãng bào màu vàng nhạt, trong tay nắm quạt, làn da trong suốt
hiện lên cả mạch, không trắng nõn như Ngũ hoàng tử Lý Minh, nhưng ngũ
quan lại có chút tương tự. Nếu Ngũ hoàng tử Lý Minh làm cho người ta như tắm gió xuân, thì hắn lại làm cho người ta phải giữ khoảng cách.
Hắn, chính là đương kim thái tử Lý Cẩm
Mà từ bên người Lý Cẩm đi tới lại có một nam tử khác, ngũ quan lại càng
giống Lý Cẩm, bất đồng duy nhất chính là Lý Cẩm che dấu tâm tư trong
lòng, còn người này thì lại thể hiện ra bên ngoài.
Lý Cẩm cùng
hắn là thân huynh đệ cùng một mẫu thân, nên hắn đứng cùng phía với Lý
Cẩm mà đối kháng với đám người của Lý Minh là chuyện đương nhiên.
(Vui lòng theo dõi tại diendanlequydon.com để có thể đón đọc chương mới nhanh nhất_nhamy111)
Sau khi Lý Tranh từ Tần Hoài trở về liên tục không có việc gì, hôm nay đụng Hàn vương gây ra chuyện xấu mặt trên đại điện, khó tránh khỏi việc bỏ
đá xuống giếng nói, "Đại ca, lần này Hàn vương bị lăng nhục, chắc hẳn Lý Minh cũng không khá hơn chút nào"
Lý Cẩm cười vững vàng nói,
"Ngươi chớ nên xem thường Hàn vương, năm đó hắn cũng giúp phụ hoàng đoạt được thiên hạ, nếu năm đó không nhờ vào binh quyền trong tay hắn, phụ
hoàng sao có thể thuận lợi đăng cơ? Mặc dù hôm nay hắn chọc giận phụ
hoàng, nhưng trong nội tâm của phụ hoàng, vẫn đối với hắn có chút tình
cảm như cũ"
Sắc mặt Lý Tranh lạnh lẽo, "Thật không hiểu tên Lý Minh nham hiểm kia, làm thế nào mà lại bắt được tâm Hàn vương?"
"Mai Hương!" Lý Cẩm sâu xa phun ra hai chữ
Trong chốc lát ánh mắt Lý Tranh tỏa sáng, "Vẫn là đại ca thông minh, tại sao
ta lại không nghĩ tới" Hắn vỗ tay, lại tiếp tục nói, "Nếu Mai Hương có
thể gả vào cung thành phi tử của phụ hoàng, xem Hàn vương có còn tiếp
tục theo Lý Minh nữa hay không"
"Ngươi cũng đừng quên, Hàn vương sủng ái Mai Hương như vậy, Mai Hương lại ái mộ Lý Minh, sao lại dễ dàng gả cho phụ hoàng?"
Lời nói của Lý Cẩm đánh tỉnh hắn, hắn nhướng mày, thoáng qua nụ cười xấu xa "Nếu ta cưỡng bức Mai Hương, có phải Hàn vương cũng đi theo phía sau
mông ta hay không?"