Cung Nữ Cấp Thấp

Quyển 1 - Chương 31: Thấy sắc quên bạn



Chờ lúc Vân Vụ trở lại Thượng Nghi cục thì đã qua bữa cơm, nhưng ngay cả một cặn bánh bao nàng cũng không thấy, a Dung dương dương đắc ý đi đến trước mặt nàng khẽ hừ, "Bên Nội thị cục cũng không tệ đúng không?" Liếc mắt nhìn nhỏ giọng hỏi, "Đừng lo, thủ cung sa vẫn còn ở đây mà"

Vân Vụ nghi hoặc nhìn nàng một cái, nói thật chứ nàng nghe cũng không hiểu nàng ta muốn nói gì.

Nhưng về sau nàng mới biết được cuộc sống đê tiện nhất của cung nữ trong cung chính là gả cho thái giám, thái giám không thể "thực hiện" được, nên suốt cả ngày chỉ có hành hạ cung nữ. Cung nữ nếu mới vào cung mà để cho Thượng nghi chướng mắt, sẽ bị buộc đưa danh sách đến Nội thị cục, đến đó sẽ bị thái giám đùa bỡn, cũng có một số cung nữ không chịu nổi mà nhảy xuống giếng tự sát.

Đêm hôm đó, Vân Vụ lại một lần nữ đi nhầm cung điện, cũng không gặp được Tiểu lục tử, nhưng lại gặp phải mỹ nam tử phong hoa tuyệt đại mà nàng cho rằng mình đã từng gặp qua trong mộng.

Chỉ thấy tay áo hắn bồng bềnh, chắp tay đưa lưng về phía nàng, bạch y ẩn hiện dưới ánh trăng, tao nhã diễm tuyệt, tóc đen dài đến hông nhẹ nhàng tung bay trong gió, đẹp... quá đẹp!

Vân Vụ nhịn không được "Oa" lên một tiếng, hắn làm như sau khi nghe được thì lười nhác xoay người lại nhìn nàng, ôn nhuận như ngọc, tác phong nhanh nhẹn, ánh mắt giấu một tia mê ly, ôn tồn tao nhã bước chân đi đến trước mặt nàng, ôn nhuận cười một tiếng, "Là ngươi!"

Vân Vụ từ trong ngu ngơ phục hồi lại tinh thần, "Ngươi, ngươi, chúng ta đã từng gặp nhau rồi hả?"

Chỉ nghe tiếng hắn cười như tiếng suối róc rách, "Cô nương dưới cây đại thu hôm đó không phải là ngươi sao?"

"Là ta là ta!" Vân Vụ gật đầu mãnh liệt, thì ra hôm đó không phải là mộng, nàng đã thật sự gặp hắn. Có thể thấy được cho dù Tiểu lục tử kia rất khá nhưng không thể cùng cấp bậc với mỹ nam tử trước mặt này.

Di, nhìn kỹ lại, mỗ Tiểu lục tử kia hình như cũng có đôi nét giống hắn, đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của nàng mà thôi.

Vân Vụ đứng sau lưng hắn đã lâu, lúc này mới phát hiện được hắn đang chờ người đánh cờ, chỉ là người kia vẫn chưa đến, cho nên hắn mới một thân một mình đứng nơi này ngắm trăng. Khóe miệng hắn cười yếu ớt, không giống như Nạp Lan Lạc bình thường cười không khép được miệng, Vân Vụ càng nhìn càng thấy thích mắt, trong nội cung này vì sao lại có một nam tử như tiên nhân thế này chứ!!!

Vân Vụ gục xuống bàn, nhìn hắn làm cho nàng cảm thấy yên tâm, nội tâm có chút rung động nho nhỏ, thật giống như người này chính là viên định tâm đan của nàng, lòng nàng để cho hắn tùy ý trấn an.

"Mỹ nam, ngươi tên là gì a?"

Hắn đột nhiên nhìn nàng chằm chằm nhưng chưa mở miệng, Vân Vụ bị nhìn chằm chằm nên da đầu có chút tê dại, bị một mỹ nam tử trực tiếp quyến rũ như vậy thì có tốt hay không, vì sao nội tâm nàng lại cảm thấy... cảm thấy bất an thế nhỉ?

Nàng suy nghĩ cả nửa ngày, rốt cuộc cũng ngộ đạo, "Ngươi là thái giám?"

Khóe miệng hắn rụt rụt, trong nội tâm hung hăng mắng chửi vị đại gia Vân Vụ này, nhưng do đã tu dưỡng nhiều năm nên bất đắc dĩ không thèm để ý tới, chỉ yên lặng lảo đảo cười một tiếng, "Vậy theo ngươi thì như thế nào?"

Vân Vụ bĩu môi, không nói thêm lời nào. Đột nhiên nghĩ đến tựa như mình còn chuyện gì chưa làm, nhưng lại quên đó là chuyện gì. Lúc chuẩn bị rời đi thì thấy một vị cố nhân đã đi lên tới cửa.

"Vân Vụ, sao ngươi lại ở chỗ này?" Bước chân Lý Minh mạnh mẽ đi tới phía nàng, khẽ mỉm cười.

Vân Vụ nghi ngờ hỏi, "Ngũ hoàng tử, sao ngươi cũng tới đây?"

Mỹ nam tử bĩu môi, hỏi lời này là sao, nơi này là địa bàn của nàng à.

"Đây là cung điện của Lục đệ ta, ta tới tìm hắn đánh cờ"

Vân Vụ bừng tỉnh đại ngộ, thì ra vị mỹ nam tử này chính là đương kim Lục hoàng tử Lý Ngọc.

Nói đến Lý Ngọc, trong cung lại có đồn đãi. Trong mệnh của hắn mang chữ sát, mới vừa sinh ra lại khắc chết mẫu phi, sau đó được Nạp Lan phu nhân nuôi nấng, cũng chính là mẫu thân của tên Nạp Lan Lạc độc mồm độc miệng kia, nuôi nấng 6 năm, nhưng lại làm hại Nạp Lan Lạc hủy nhan, Nạp Lan phu nhân hiểu rõ sự đời huyền ảo liền sống ẩn dật tại Ngọc Tuyền tự, sau đó cung nhân ở cung điện của hắn lại chết hết sức ly kỳ.

Chuyện này vẫn chưa tính là hết, nhà mẹ đẻ của mẫu phi hắn trong một đêm tự nhiên không còn một bóng người trong phủ, cho tới bây giờ vẫn không tìm được bất kỳ thi thể nào.

Sau đó hắn liền sống một mình tại Thanh U Điện, cũng không bước ra khỏi cửa cung nửa bước, đoạn tuyệt cùng người bên ngoài, nhưng phàm là cung nhân nào gặp được hắn cũng đều đồn đãi rằng hắn so với tiên còn đẹp hơn, nhưng nghe nói ai có quan hệ tốt cùng hắn đều có thể bị khắc chết, Vân Vụ nghĩ lại cũng không khỏi rùng mình, lập tức giữ một khoảng cách cùng với Lục hoàng tử trong truyền thuyết.

Vân Vụ túm ống tay Lý Minh nói nhỏ, "Ngũ hoàng tử điện hạ, ngươi có nghe qua lời đồn đãi của Lục hoàng tử trong nội cung chưa?"

Lý Minh cười nhạt một tiếng, "Yên tâm đi, quan hệ của ta với Lục hoàng đệ từ nhỏ rất ốt, cũng chưa từng thấy hắn khắc chết người nào. Đồn đãi vẫn chỉ là đồn đãi, không thể tin hết được"

Lý Ngọc ở một bên nghe xong lại bất đắc dĩ giật nhẹ khóe miệng, nhưng lại nghe Vân Vụ tiếp tục nói, "Lời đồn xác thực là lời đồn, nhưng chẳng lẽ nửa điểm chân thật cũng không có đi. Ta xem Lục hoàng tử điện hạ xác thực đẹp như tiên trên trời, nhưng... vì cái mạng nhỏ này của ta, ta cảm thấy ta đi trước tốt hơn, ha ha..."

Lý Minh gật gật đầu, chần chờ hỏi, "Vân Vụ, ở Thượng Nghi cục sống tốt chứ?"

Vân Vụ dừng một chút, ánh mắt nhanh chóng lóe lên tia bất đắc dĩ, nhưng chốc lát sau lại cố ý làm ra vẻ nhẹ nhàng, "Đa tạ Ngũ hoàng tử điện hạ quan tâm, ta không có chuyện gì, ta đi đây!"

Mới vừa đi không được vài bước, lại bị Lý Ngọc hồi lâu không nói chuyện gọi lại.

"Đợi chút, trời tối, ta đưa ngươi về" Vừa dứt lời, hắn liền đứng dậy đi tới, Vân Vụ cùng Lý Minh có chút giật mình, nhưng nội tâm lại suy nghĩ không giống nhau.

Lý Minh nghĩ, Vân Vụ hoạt bát hiếu động, Lục hoàng tử đã quen thanh tịnh, thật vất vả mới gặp được cô nương như vậy, nên cảm thấy hứng thú, muốn làm quen một chút cũng tốt

Tuy nhiên thân thể Vân Vụ lại run rẩy không ngừng, đột nhiên bắt đầu nấc cục không ngừng. Trời ạ, có phải do mình vừa nói một câu 'ngươi có phải là thái giám không' hắn liền ghi hận mình, cho nên phương thức trả thù tốt nhất là khắc chết mình hay không đây?

"Đi thôi!" Lý Ngọc hướng nàng cười nhạt.

Vân Vụ lại càng nấc cục không ngừng, khẽ cắn răng, chỉ có thể theo đuôi hắn, chắp bàn tay lại, âm thầm tha thiết thành kính khẩn cầu ông rời, ngàn vạn lần không cần phải khắc chết ta à.

"Ngươi rất sợ ta?" Lý Ngọc cười yếu ớt.

Vân Vụ run rẩy lắc đầu, "Nấc... không sợ!"

"Ngô... ngươi, ngươi không biết là đằng sau có người đang lén đi theo chúng ta sao?" Lý Ngọc ung dung nói, Vân Vụ a một tiếng, vội vàng ôm lấy cánh tay hắn sợ hãi nói, "Ở đâu, ở đâu?"

"Ha ha, hết nấc cục rồi" Lý Ngọc cười cười, tự nhủ, "Quả nhiên phương pháp này trị nấc cục rất có hiệu quả"

Khóe miệng Vân Vụ rụt rụt, quăng tay Lý Ngọc ra, tuy nói hắn là Lục hoàng tử, nhưng một chút dáng vẻ cũng không có, nhưng lại làm cho nàng sinh ra được ít hảo cảm, nàng bĩu môi, dò hỏi, "Uy, những thứ lời đồn kia đến cùng có phải sự thật không? Sát tinh, có thể khắc chết người thật không?"

"Ngươi nghĩ sao?"

"Sách sách sách, ta cho rằng... a a" Nàng suy nghĩ hồi lâu cũng không biết có phải thật sự hay không, hỏi ngược lại, "Ngươi nghĩ sao?"

Lý Ngọc buồn cười lắc đầu, "Bí mật cung đình rất nhiều, luôn sẽ có một số người tung tin đồn làm cho người ta phải suy đoán, nửa che nửa mở, nhưng cũng là nửa thật nửa giả. Ta rút ra khỏi tầm mắt mọi người, không phải là cố định số mạng có chữ sát này, mà là tránh nặng tìm nhẹ, hiểu chưa?"

Vân Vụ lắc đầu, Lý Ngọc lại nói, "Trong cung là một vại màu nhuộm vải, thời điểm ngươi mới vào cung, ngươi vẫn là khối vải màu trắng, thời gian lâu dài về sau, ngay cả ngươi có màu gì chính ngươi cũng không biết. Hơn nữa, lời đồn đãi đều nổi lên bốn phía, nếu nó tác động đến ngươi, như vậy lời kia cũng không phải lời đồn nữa mà đã trở thành chuyện thực, tránh nặng tìm nhẹ mới là lựa chọn tốt nhất, không phải sao?"

Nàng cười ha ha một tiếng, giơ ngón tay cái lên, lúc này nàng mới phát hiện thì ra Lục hoàng tử không chỉ là mỹ nam tử, mà còn là một mỹ nam tử khôn khéo a.

A Dung vụng trộm nhìn thấy Vân Vụ đang đi bộ cùng một nam tử, chặn đường giễu cợt, "Vân Vụ lớn mật, đêm hôm khuya khoắt, ngươi cùng một nam tử xa lạ tán gẫu ở nơi này, ta sẽ đi nói với thượng nghi, trị ngươi..."

Đợi a Dung thấy rõ diện mạo của nam tử rốt cuộc cũng không nói ra lời.

Vân Vụ mãnh liệt trợn trắng mắt, xem đi xem đi, quả nhiên không chỉ có mình, mà lại có thêm một người nữa bị người này mê đảo, nhưng đối lập với a Dung một chút, đó là chính mình dường như là người bình thường nhất, nhìn đi, a Dung háo sắc cười một tiếng, trong nháy mắt té xỉu, phịch một tiếng ngã trên mặt đất.

Vân Vụ bất đắc dĩ thở dài, chắc đau lắm đây, thiệt là, cũng không có người nào đến đỡ nàng một cái nữa.

Về phần sau khi a Dung tỉnh lại, liền trả đũa ngay lập tức, nàng ta tới gặp Thích thượng nghi kể lể ủy khuất một phen, bao gồm cái cục u lớn trên đầu là do Vân Vụ đánh.

Vân Vụ hết đường chối cãi, hận lúc ấy không đá hai chân nàng, nhưng Thích thượng nghi hôm nay rất ư là khoan dung, chỉ điều nàng đến lãnh cung chuyển một ít quần áo cho các phi tử kia một chuyến là xong việc.

Vân Vụ thầm nghĩ, chẳng lẽ mấy việc này cũng thuộc bổn sự của Thượng nghi cục? Nhưng nghĩ lại, như vậy thì chính nàng cũng nhàn rỗi, cũng tiết kiệm thời gian học lễ nghi cùng với các nữ nhân kia, vì vậy liền đáp ứng nàng ta.

Hôm nay là do a Dung dẫn đường, Vân Vụ còn hoài nghi vì sao nàng ta lại hảo tâm như thế, nhưng sau khi bước qua đại môn lãnh cung nàng lại phát giác có cái gì không đúng, vừa nghiêng đầu nhìn lại thì thấy cửa đã đóng lại. Trong lòng thầm kêu không tốt, nhất định a Dung kia lại muốn dùng phương thức gì chỉnh mình đây.

Vân Vụ phát giác được tia cổ quái, chỉ nghe thanh âm a Dung lớn đại từ bên ngoài cửa truyền vào, "Hoàng hậu nương nương giá lâm..."

A Dung vừa dứt lời, một đám nữ nhân điên khùng, tóc tai bù xù, quần áo lại càng không chỉnh tề chạy về hướng Vân Vụ, Vân Vụ chưa kịp phản ứng, liền bị mười mấy nữ nhân kia vây quanh, vừa đánh lại vừa nhéo, hơn nữa còn nói giết ngươi, ta muốn giết ngươi các loại.

Vân Vụ bị nhéo đau, nhịn không được kêu to, đẩy một người trong số đó mắng to, "Cút ngay! Cút..."

Xẹt... Xiêm y Vân Vụ bị xé rách, tuy chỉ lộ ra áo trong, nhưng quần áo toàn thân lại sắp bị những người này cởi bỏ, lộ ra da thịt trắng nõn

"Cút...cút..." Vân Vụ bị người nắm chặt, ngay cả khinh công cũng không thể thi triển được. Ủy khuất khóc lớn, "Kẻ điên, một đám người điên, biến, cút ngay cho ta..."

"Giết ngươi, giết ngươi!" Đám nữ nhân này vẫn hung ác như cũ đánh nàng.

"Giết ngươi, trả con lại cho ta, trả con lại cho ta..."

"Vì sao phải phá hủy mặt ta, vì sao phải cướp hết mọi thứ của ta, ta muốn ngươi chết..."

... ...... .......

Lúc này Vân Vụ chỉ cảm thấy kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng nghe, bắt đầu từ khi nào mà nàng đã trở thành người dễ bị người khác khi dễ như vậy. Vì sao ông trời chẳng nghe thấy tiếng cầu cứu của nàng, chẳng lẽ hôm nay nàng thật sự sẽ bị các nữ nhân mình không biết tên này hại chết hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.