Cung Nữ Cấp Thấp

Quyển 1 - Chương 6: Ngủ cùng giường



Nạp Lan Lạc giương mắt nhìn mộ phần lạnh lẽo của Mộc Kim, trên mặt bia gỗ cũng không hề khắc chữ, mang đến cho người ta cảm giác thê lương, hắn nhớ lại từ lúc hắn 6 tuổi, bên người hắn không có ai ngoại trừ một người tên là Mộc Kim, luôn bên cạnh hắn suốt ngày không rời, trong ngày thường, hắn cũng không thích nói chuyện, nên Mộc Kim cũng dưỡng thành tính tình lạnh lùng.

Kể từ một khắc kia hắn đeo mặt nạ bước vào cung, cung nhân đối với hắn lạnh nhạt, hơn nữa đồ ăn mang đến cho hắn cũng sơ sài, có khi hắn đói bụng, Mộc Kim liền vụng trộm lén đến Thượng thực cục lấy thức ăn, đem chia ra cho cả hai người ăn.

Trong cung, cũng chỉ có Mộc Kim xem hắn là chủ tử, cung kính gọi hắn một tiếng chủ thượng.

Có khi Âu Dược Hách Thanh vụng trộm đến thăm hắn, thuận tiện đem theo một ít thức ăn, Mộc Kim cũng chưa bao giờ ăn, đều để lại hết cho hắn, Mộc Kim luôn miệng nói thuộc hạ như thế này, thuộc hạ như thế kia, nhưng kỳ thật Mộc Kim đã xem hắn như em trai để đối đãi.

Có thể nói, không có Mộc Kim, cũng không có Nạp Lan Lạc ngày hôm nay.

Thu Nguyệt Khê xa xa nhìn lại, Nạp Lan Lạc bạch y bồng bềnh, một bộ dạng cao cao tại thượng làm cho người ta cảm thấy không dám trèo cao, kỳ thật, nếu không phải như vậy, hắn so với bất kỳ kẻ nào đều cần sự quan tâm hơn, chỉ thấy hắn lẳng lặng đứng như vậy, cũng đủ khiến cho nàng đau lòng, phảng phất như trên đời này, duy nhất chỉ có một mình hắn, một người cao ngạo nhưng bất lực.

A Lực bĩu môi, khó chịu nói, "Ta chưa bao giờ thấy qua bộ dạng hảo tâm của tiểu thư như bây giờ, hôm nay bị vị công ty kia chiếm tiện nghi không nói, lại còn lấy ra một vò rượu ngon, chỉ vì giúp hắn đốt những thi thể kia. Nếu thường ngày, phàm là nam nhân nào có ý muốn chiếm tiện nghi của tiểu thư người, cũng đều bị người đánh một quyền ngã lăn hết"

"Nhiều chuyện" Thu Nguyệt Khê ngắt lời nói, "Ta sao giống như lời ngươi nói được, tiểu thư ta thường ngày tâm tính cũng vô cùng lương thiện nha, chỉ là ngươi không biết thôi" A Lực lập tức lộ mặt chân chó, "Dạ dạ dạ, tiểu thư nhà ta mới là người lương thiện nhất. Chỉ là tiểu thư tâm địa bồ tát ơi, khi nào người mới có thể đem tiểu Hồng hứa gả cho ta đây?"

Thu Nguyệt Khê chau mày, giật giật khóe miệng nói, "Vú nương còn chưa nhả ra, ta vì sao phải đáp ứng ngươi chứ?"

"Sao tiểu thư lại nói vậy, tiểu Hồng là tri kỷ của tiểu thư người, người nói đông, nàng cũng không dám đi tây!" A Lực ra sức vuốt mông ngựa, không chút nào có khí khái nam nhi.

"A Lực à!" Thu Nguyệt Khê vỗ vỗ bả vai a Lực, nói vài lời thấm thía, "Chờ tiểu thư ta được gả đi trước, ta sẽ cho phép tiểu Hồng gả cho ngươi!"

A Lực khóc nức nở, "Đến ngày tháng năm nào thì tiểu thư người mới gả được ra ngoài a???"

"A Lực, từ xưa đã được lưu truyền một câu nói, được Thu Nguyên Khê ta như được thiên hạ!" Thu Nguyệt Khê mặt dày mày dạn nói, "Cho nên, ngươi chớ nên lo lắng đến chung thân đại sự của tiểu thư ta!"

Đến giờ Tuất, đám người bọn họ mới về tới nhà gỗ, chỉ là thân thể Nạp Lan Lạc có chút nóng lên, nên Thu Nguyệt Khê vội vàng đỡ hắn lên giường, nàng còn chưa kịp lui thân người ra liền bị hắn chặn ngang ôm lấy, mùi hương Thanh Liên dễ ngửi làm cho nàng cứng đờ thân thể không thể nhúc nhích.

Hắn ôm chặt nàng, hơi thở nặng nề chầm chậm phun trên cổ nàng, nói, "Thu Nguyệt Khê, đừng đi..."

A Lực thấy tình thế trước mắt vội vàng che tay, đỏ mặt nói, "Tiểu thư à, người là nữ nhân, sao có thể tùy tiện để cho nam nhân ôm ôm ấp ấp giữa ban ngày ban mặt thế này chứ"

"A Lực, bây giờ là buổi tối mà!" Thu Nguyệt Khê hắng giọng nói.

"Á, hiểu rồi, ý người là buổi tối có thể cùng nam nhân ôm ôm ấp ấp đúng không?"

Khi tiểu Hồng đi vào, chứng kiến cảnh tình này, mặt lại càng đỏ tới mang tai, run rẩy nói, "Tiểu...tiểu thư a, người...người...sao có thể...có thể...."

Thu Nguyệt Khê cũng muốn tránh đi cánh tay của Nạp Lan Lạc, nhưng mà khí lực của hắn quá lớn, cho nên nàng đành bất lực không giãy giụa nữa, nàng lẳng lặng nghe hắn rù rì bên tai mình, "Mẫu thân, mẫu thân...đừng bỏ con lại được không? Lạnh...lạnh..."

Thu Nguyệt Khê lập tức hướng về phía tiểu Hồng và a Lực mà la lên, "Còn nhìn cái gì nữa mà nhìn! Không nghe hắn nói lạnh sao? Ở đây sững sờ cái gì vậy? Mau đi đến phòng ta, đem chăn mền của ta lại đây ngay"

"Tiểu thư à, chẳng lẽ hôm nay người muốn...muốn thu phục cô gia tương lai tại đây luôn sao?"

"Muội không nhìn thấy hắn bây giờ không chịu buông ta ra hay sao? Chẳng lẽ muội muốn để hắn chết rét à!" Thu Nguyệt Khê hét lớn làm tiểu Hồng co rúm, chỉ có thể vội vàng đi lấy chăn mền.

Aiz, đều nói nữ nhân người nào cũng hướng ngoại, quả thật như vậy a!

A Lực muốn mở miệng nói, nhưng lại bị Thu Nguyệt Khê nghiến răng uy hiếp, "Nếu ngươi dám nói với phụ thân mẫu thân của ta một lời nào, ngươi coi chừng ta sẽ đem tiểu Hồng gả ngay cho người khác luôn"

Ách, lại bị uy hiếp, a Lực lần nữa lấy tay che mắt, vừa lẩm bẩm vừa rời phòng, "Thời tiết hanh khô, coi chừng nữ nhân chanh chua..."

Thu Nguyệt Khê rón rén đắp kín mền cho hắn, nhét căng góc mền, cả người đều bị hắn ôm cứng vào trong ngực, nên có thể ngửi được hết sức rõ ràng mùi hương Thanh Liên đặc biệt trên người hắn.

Đợi tiểu Hồng đi tới, liền chứng kiến ánh mắt chuyên chú của tiểu thư nhà mình, nhẹ nhàng than thở, tiểu thư rốt cuộc cũng nhập hang sói rồi, không được, phải nhanh chóng trở về báo cáo với nương, phải vì hạnh phúc của tiểu thư mà suy nghĩ, ngày mai nhất định phải bắt hắn chịu trách nhiệm với tiểu thư. Hà..hà..., lần này cô gia tương lai xem như có trốn cũng không thoát.

"Tiểu thư, chăn mền đến đây!" Tiểu Hồng nói.

Thu Nguyệt Khê không thèm nhìn đến tiểu Hồng mà gầm nhẹ, "Đầu óc muội bị lừa đá rồi à, còn không mau đắp lên"

Khóe miệng tiểu Hồng rụt rụt, nàng chưa bao giờ thấy qua tiểu thư quan tâm ai như thế, hôm nay thấy được, nàng lại có cảm giác bộ dạng này của tiểu thư thật không có tiền đồ chút nào, aiz...nàng phải vì hạnh phúc của tiểu thư mà suy nghĩ lần nữa, ngày mai chắc chắn sẽ rất ác liệt. Nếu hắn không chịu cưới tiểu thư, thì đành phải để hắn gả cho tiểu thư vậy, ừ, liền làm như vậy đi.

Tiểu Hồng nhẹ nhàng đóng cửa, Thu Nguyệt Khê sờ sờ trán vẫn còn đang nóng của Nạp Lan Lạc, hắn tựa như cũng cảm giác được nàng chạm vào hắn, trong phút chốc thân thể hắn thoáng buông lỏng một chút, không hề dùng sức như trước nữa.

Thu Nguyệt Khê khẽ mỉm cười, dùng ống tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán hắn, "Nạp Lan Lạc, ngươi bây giờ không được nghĩ ngợi lung tung gì hết, nghỉ ngơi thật tốt đi, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi, được chứ!"

Hắn nhỏ giọng rầm rì gì đó, rồi dần dần buông lỏng mà thiếp đi.

Qua một chút, Thu Nguyệt Khê giương miệng rộng, ngáp một cái, ngẫm lại nàng cũng đã có một ngày không ngủ ngon giấc, rồi sau đó cũng chậm rãi nhắm mắt lại.

Lúc này, Nạp Lan Lạc lại mở mắt ra, nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang yên tĩnh ngủ trước mặt mình, mình đang ôm nàng vào lòng như vậy mà nàng lại không có chút nào cảnh giác. Một loại cảm giác hạnh phúc tự nhiên nảy sinh trong lòng hắn, nếu như có thể mãi mãi ôm nàng vào lòng như vậy thì tốt đẹp biết bao nhiêu.

Khóe miệng của hắn nhàn nhạt hé mở, ngửi mùi hương trên người nàng, đó là một mùi hương đặc biệt, mùi hương hoa lài nhàn nhạt làm cho người ta không thể đè nén được ý nghĩ muốn tới gần nàng.

Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú của nàng, gương mặt này mặc dù không son không phấn nhưng vẫn đẹp, vẫn khiến người ta động tâm, mà đôi môi đỏ thắm kia lại như không ngừng quyến rũ hắn.

Nạp Lan Lạc dần dần nhích đến gần Thu Nguyệt Khê, nhẹ nhàng đặt môi của hắn lên đôi môi nàng.

Hắn chưa bao giờ hôn cũng chưa bao giờ thân cận với một nữ nhân nào khác, nên trong phút chốc, hắn cảm nhận được vẻ đẹp của nàng, môi của nàng mềm mại mà khéo léo, môi của hắn tuy có chút lạnh lẽo, nhưng bởi vì vừa chạm qua môi nàng, nên môi hắn cũng dần dần nóng lên.

Môi Nạp Lan Lạc vừa lướt qua, lại cũng không dám có bất kỳ động tĩnh gì thêm vì sợ ầm ĩ đến nàng. Sau khi rời khỏi môi nàng, hắn hài lòng ôm nàng đi vào giấc mơ..

Màn đêm đen nhánh cũng dần dần rút đi, trên bầu trời bao la màu xanh nhạt còn sót lại một vài vì tinh tú chưa kịp tàn, mà phía xa trên bầu trời cũng nổi lên một mảnh bàn bạc.

Thu Nguyệt Khê bị ánh sáng mặt trời chiếu tỉnh, mắt hơi mở ra liền chứng kiến dung nhan ôn nhuận như ngọc của Nạp Lan Lạc, đôi mắt đen láy như ngọc thạch quyến rũ người đang nhìn chằm chằm vào nàng, âm thanh thanh thúy nhu hòa mà ấm áp, "Sớm!"

"Ngươi..." Gương mặt già dặn của Thu Nguyệt Khê bất tri bất giác cũng trở nên ngượng ngùng, ho khan hỏi một tiếng, "Thương thế của ngươi như thế nào rồi?"

"Ừ, vết thương đã khép lại rồi, nếu không phải hôm qua ngươi cho ta mượn thân của ngươi, chỉ sợ là ta vẫn còn nằm trên giường không dậy nổi" trong mắt Nạp Lan Lạc thoáng qua một tia trêu tức, "Nếu ngươi không chê, thì không bằng để ta lấy thân báo đáp cho ngươi vậy!"

Khóe miệng Thu Nguyệt Khê rút rút, chẳng lẽ hắn muốn nuốt lời với nàng? Không được, đã nói là lấy bảo bối chia đôi rồi mà. Vạn nhất hắn lấy thân báo đáp nàng, chẳng phải bảo bối kia cũng là của hắn hay sao?

Nàng đang suy nghĩ mơ màng, lại thấy vú nương cùng tiểu Hồng nghiêm trang đi vào. Thu Nguyệt Khê lúng túng đem chăn kéo lên, mặt trở nên đỏ bừng, ghé vào tai hắn thì thầm, "Chúng ta như vậy cũng xem như bị bắt gian tại trận rồi đúng không?"

Nạp Lan Lạc cười ôn nhu, hắn tựa hồ như rất hưởng thụ đối với bốn chữ "bắt gian tại trận" này

Vú nương giương nanh múa vuốt nghiến răng nói, "Vị công tử này, tiểu thư nhà chúng ta dù sao cũng đường đường là nhị tiểu thư Thu gia, hai người các ngươi rõ ràng là nam chưa cưới, nữ chưa gả..."

"Những thứ này cũng không quan trọng, mấu chốt là tiểu thư nhà chúng ta như hoa như ngọc, dịu dàng thục đức, thẹn thùng động lòng người, như thế nào mà bị ngươi vô duyên vô cớ ôm ngủ cả đêm, tiểu thư của chúng ta từ nay phải biết làm như thế nào đây?"

Khóe miệng tiểu Hồng giật giật, dịu dàng thục đức, thẹn thùng động lòng người? Những điều này là nói về ai vậy?

"Còn ngươi nữa, mặc dù vẻ mặt của ngươi tuấn mỹ thì sao chứ? Cư nhiên lớn mật chiếm tiện nghi tiểu chúng ta, thật là làm cho người ta..." Vú nương chưa nói hết lời, liền cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng như đao phóng qua, trong nháy mắt liền im lặng, ôi...ôi...hoàn hảo là nàng hết sức cơ trí, nếu không đã bị ánh mắt này sớm cho về chầu trời rồi!!

"Hai người chúng ta đã sớm tự định chung thân đại sự, ngủ cùng giường thì có gì không được chứ?" Nạp Lan Lạc nhịn không được mà lên tiếng.

"Tự định chung thân? Cùng với tiểu thư nhà chúng ta?" Lúc này lại đến phiên vú nương trợn tròn mắt.

"Nói nhảm, chẳng lẽ cùng ngươi?" Nạp Lan Lạc vừa nói, đã làm Thu Nguyệt Khê bật cười.

Vú nương trừng mắt, nhưng mà...đợi chút, chính mình vừa rồi giống như chưa từng hao tâm tổn trí, chưa từng tốn hao nước bọt, cũng không hề khuyên can, càng không có bất đắc dĩ...vậy mà hắn đã đồng ý rồi á?

Nữ tử như tiểu thư, mà hắn nói cần liền cần sao? Quả nhiên, ánh mắt của cô gia tương lai đúng là quá khác người rồi! "Ngươi...ngươi...nói thật chứ?"

"Chờ ta dưỡng thương tốt, sau đó sẽ tới cửa cầu hôn!" Trong lúc nói chuyện, Nạp Lan Lạc lại thuận tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Thu Nguyệt Khê, "Cho nên, ngươi có thể đi ra ngoài được rồi đó, nhớ đóng kín cửa, ta với nương tử tương lai của ta cần ngủ thêm một lát nữa"

"Dạ, cô gia" Vú nương không thể không đầu hàng.

Nàng cùng tiểu Hồng ra khỏi phòng, sau đó hai mắt nhìn nhau, không khỏi thở dài sâu kín, "Aiz...thế gian này nam tử càng tuấn tú, thì thẩm mỹ càng có vấn đề!"

Cảm khái thật lâu, vú nương cũng kéo tay tiểu Hồng, mặt dày nói, "Tiểu Hồng à, nữ tử như tiểu thư mà cũng có thể gả ra ngoài, huống chi lại gặp được vị mỹ nam tử, nương tin chắc có một ngày con cũng sẽ có thể gặp được, a Lực quá xấu, nương sẽ cho con thêm vài lựa chọn tốt, được không?"

Suy tư thật lâu, vú nương lại bổ sung, "Cũng phải là nam tử mặc đồ màu trắng. Đương nhiên, thẩm mỹ sẽ là tốt nhất!"

Tiểu Hồng giật khóe miệng, "Nương, bây giờ tiểu thư người đang bị đổ bùa mê rồi, còn bị hắn đóng gói trên giường... Chẳng lẽ chúng ta không cần phải nói cho phu nhân biết sao? Hắn đáp ứng thì đã đáp ứng rồi, nhưng vạn nhất hắn bỏ trốn, thì tiểu thư phải tìm ai khóc đây a?"

"Con nói rất đúng, ta sẽ đi tìm phu nhân bẩm báo liền, cuối cùng thì cũng có nam tử chịu rước tiểu thư, phu nhân nhất định sẽ vui mừng như hoa nở rồi. Con ở lại đây canh chừng một chút, nhất định là không để cho bọn họ rời khỏi tầm mắt con một bước" Vú nương sau khi dặn dò hết thảy một lượt rồi hấp tấp rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.