Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1007: 1007: Lo Lắng





Triệu Húc nghe tiếng, dừng lại.
Sau khi nhìn thấy Tử Thị, ánh mắt hắn lập tức thay đổi, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại.
"Thanh Hiếu quận chúa." Triệu Húc nói.
Người bên cạnh vội hành lễ với Tử Thị.

Thấy Tử Thị tìm Triệu Húc có việc, mọi người liền cáo từ.
Bọn họ đi rồi, Tử Thị không nhịn được nữa.
"Điện hạ, Vân Trân xảy ra chuyện rồi!" Tử Thị nôn nóng.
"Cái gì?" Triệu Húc khiếp sợ nhìn nàng, ngay sau đó nhìn xung quanh, sau đó duỗi tay, hai người cùng đến hành lang bên cạnh.
Triệu Húc và Tử Thị vừa đi, Lưu Vân Bạch và Triệu Kỳ liền đi ra.
Triệu Kỳ nhìn hướng Triệu Húc và Tử Thị đi, ánh mắt chứa đầy thâm ý: "Không biết Lục hoàng đệ này của chúng ta từ khi nào qua lại thân thiết với Thanh Hiếu huyện chúa.


Chẳng lẽ...!Khó trách vụ án của Tào gia, đệ ấy lại tận tâm như vậy.

Xem ra trong đây còn có ẩn tình."
Nói xong, gã nhìn Lưu Vân Bạch, vốn tưởng hắn sẽ phụ họa, nói gì đó, kết quả không ngờ hắn chỉ liếc nhìn Triệu Kỳ một cái, ánh mắt tràn ngập trào phúng.
"Ngũ hoàng đệ nếu còn tâm tư phỏng đoán người khác, không bằng dùng chút thời gian này nghĩ cách giải quyết tình hình phía Nam.

Cả ngày cứ dồn tâm tư nghĩ những việc này, khó trách Ngũ hoàng đệ nỗ lực nhiều năm như vậy, phụ hoàng vẫn không nhìn đệ bằng con mắt khác.".

Đọc truyện tại || ТгumTr uуen.ME ||
Lưu Vân Bạch vừa dứt lời, Triệu Kỳ nổi giận.
Có điều, Lưu Vân Bạch không cho gã thời gian, nói một câu "Có việc cáo từ", liền đi trước.
Triệu Kỳ đứng tại chỗ nhìn theo Lưu Vân Bạch, phẫn nộ cùng không cam lòng trong mắt càng thêm mãnh liệt.
Gã theo bản năng nắm chặt hai tay.

Người trong cung này không ai không biết hoàng đế thiên vị Tứ hoàng tử Triệu Hi, còn phía sau Lục hoàng tử Triệu Húc thì có Đức Phi và cả Tô gia ở Giang Nam chống lưng.
Mà Triệu Kỳ gã tuy rằng cũng họ Triệu, tuy rằng cũng được người ngoài gọi là "Ngũ hoàng tử", nhưng trong mắt họ, gã nào thật sự là hoàng tử? Bọn họ nào từng thật sự tôn trọng gã?
Trong mắt những người đó, thân phận gã trông có vẻ quang minh chính đại, nhưng thực chất chỉ là quân cờ của Vương gia, là đứa con nuôi của hoàng đế được Vương gia tìm về để tranh đoạt vị trí kia!
Dù gã làm được bao nhiêu, trong mắt những người đó, trong mắt hoàng đế, đều không bằng nhi tử do ca nữ sinh, đều không bằng tiểu tử trên người chảy huyết mạch của thương hộ!
Gã không cam lòng, gã không cam lòng!
Cho dù là con nuôi thì thế nào?
Một ngày nào đó, gã phải khiến hai người kia, khiến phụ hoàng ngồi trên vị trí cao cao tại thượng biết gã mới là người ưu tú nhất, mới là người có năng lực kế thừa vị trí kia nhất!
...
Triệu Húc và Tử Thị sang một bên khác.
"Nàng ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tử Thị vội hỏi.
"Không thấy Vân Trân đâu cả."
Tử Thị kể lại chuyện sáng nay Vân Trân tới Tử Vân Cung, mãi không thấy về.
Triệu Húc nghe xong, nhíu mày.
"Điện hạ, chúng ta nên làm sao đây? Bên phía Tử Vân Cung nói Vân Trân sớm đã rời đi rồi, nhưng..." Tử Thị hỏi.
Trời sắp tối rồi.
Còn không tìm thấy người, e rằng dữ nhiều lành ít..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.