Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1112: 1112: Dụng Tâm Lương Khổ





Chiến Sơn Hà vì sự xuất hiện của nàng ở Túc Vương phủ mà muốn giết nàng.

Bọn họ rõ ràng không oán không thù, ngược lại ngày trước ở chân núi chùa Kỳ Sơn, nàng còn cứu vú nuôi của Liễu gia, khi ấy, Chiến Sơn Hà rất cảm kích nàng.
Bọn họ chỉ mới gặp mặt lần đó.
Vân Trân không tin một người không có lý do gì lại tùy ý giết chết một người khác, huống chi gã đường đường là Phiêu Kị đại tướng quân!
Mọi việc đều có lý do.
Chiến Sơn Hà giết nàng ngoại trừ vì Liễu Trản Anh, Vân Trân thật sự không nghĩ ra lý do nào khác.
Nhưng Chiến Sơn Hà chỉ là nghĩa tử Trấn Bắc Hầu nhận nuôi.

Theo lý thuyết, quan hệ giữa Liễu Minh Cẩn và Liễu Trản Anh thân mật hơn Chiến Sơn Hà và Liễu Trản Anh mới đúng.
Nhưng làm đường ca của Liễu Trản Anh, Liễu Minh Cẩn không hề vì Liễu Trản Anh mà muốn giết nàng, ngược lại khi Thái Hậu trúng độc, nàng bị Lưu Vân Bạch hãm hại, thời điểm Ngụy đại ca và Bát sư huynh đột nhập thiên lao cướp ngục, Liễu Minh Cẩn còn hỗ trợ nàng.
Tuy rằng sau này vì vấn đề lập trường, Liễu Minh Cẩn không còn "thân thiết" với nàng nữa, nhưng không hề có ý định giết nàng.

Nhưng Chiến tướng quân Chiến Sơn Hà chỉ mới gặp nàng một lần, lần thứ hai gặp lại liền cầm kiếm muốn giết nàng.

Ngoại trừ Chiến Sơn Hà thích Liễu Trản Anh, Vân Trân không nghĩ ra lý do nào khác.
Vì thích Liễu Trản Anh, vì quá thích Liễu Trản Anh, cho nên dù Liễu Trản Anh gả cho Triệu Húc, Chiến Sơn Hà cũng không muốn nhìn thấy bất cứ nhân tố nào có khả năng uy hiếp tới địa vị và hạnh phúc của Liễu Trản Anh.
Trong mắt gã, Vân Trân chính là nhân tố đó, bắt buộc phải diệt trừ cho sảng khoái.
Trong tay Vân Trân không nắm giữ quá nhiều điều, bởi vậy nàng chỉ muốn đánh cược thử.
Không ngờ, nàng cược thắng.
Nhìn phản ứng của Chiến Sơn Hà, gã thật sự thích Liễu Trản Anh.
"Di ngôn." Tay Chiến Sơn Hà cầm kiếm dùng thêm sức.
Vân Trân có thể cảm giác trường kiếm lạnh lẽo dán lên mạch máu.
"Nơi này là Túc Vương phủ, trong Túc Vương phủ có người chết, khẳng định vương gia sẽ truy cứu.

Cho dù Chiến tướng quân cảm thấy bằng cơ trí và công phu của mình, ngài có thể giấu giếm mọi người, cũng có thể khiến vương gia không tìm được chứng cứ chứng minh ngài giết ta.

Nhưng như thế thì sao? Thử hỏi, ta chết ở Túc Vương phủ, ai là người có hiềm nghi lớn nhất? Đương nhiên là vương phi ở Bạc Liễu Viện.


Dù sao, ngay cả Chiến tướng quân chỉ mới gặp ta một lần cũng cảm thấy ta là mối uy hiếp lớn nhất của vương phi, vậy những người khác thì sao? Vương gia thì sao? Bọn họ sẽ nghĩ thế nào?" Vân Trân nói tới đây, phát hiện sát khí trong mắt Chiến Sơn Hà lơi lỏng một ít, nàng liền tiếp tục, "Rất nhanh thôi, Túc vương phi sẽ trở thành nghi phạm giết chết ta.

Vương gia sẽ làm gì đây? Chiến tướng quân và mọi người đều cảm thấy vương gia để ý ta, vậy nếu vương gia thật sự để ý ta, vậy ngài ấy chắc chắn sẽ đem chuyện ta chết tính lên đầu vương phi.

Cho dù ngài ấy nhất thời không tìm thấy chứng cứ, ngài ấy cũng sẽ oán vương phi, hận vương phi.

Chẳng lẽ đây là điều Chiến tướng quân muốn nhìn thấy? A, ta hiểu rồi."
"Ngươi hiểu cái gì?" Chiến Sơn Hà nghiến răng hỏi.
Vân Trân mặc kệ kiếm kề trên cổ, mỉm cười: "Đương nhiên là sự dụng tâm lương khổ của tướng quân.

Ngài giết ta, có thể đi tranh công trước mặt vương phi, khiến vương phi cảm kích ngài.

Nhưng đồng thời, ngài lại gián tiếp đem tội danh giết chết ta ném lên đầu vương phi, hại vương gia hận vương phi.

Một khi vương gia hận vương phi, hai người sẽ bất hòa, dần dần tới mức không thể cứu vãn.

Đến lúc đó, Chiến tướng quân ngài lại xuất hiện an ủi vương phi, vương phi đương nhiên sẽ nhìn thấy cái tốt của tướng quân ngài."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.